Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1381: Ngủ ngon, tạm biệt



"Hừ, đàn ông cái gì chứ... Từ lúc Quan Tử Dao nói với tôi là không thể... tôi đã không còn là một con người nữa rồi ha ha ha..."

Mạc Lăng Thiên cười một cách điên cuồng, nói rồi quét ánh mắt lạnh lùng vào ba người phía đối diện: "Mọi người muốn tôi lấy cô ta chứ gì? Được thôi! Tôi chiều theo ý mọi người... mọi người muốn tôi lấy ai... thì tôi lấy người đó... dù sao... cũng chẳng phải là Tử Dao... cho dù có là ai... đối với tôi mà nói cũng chẳng khác gì nhau... ai cũng được."

Mạc Lăng Thiên nói xong thì bưỏc chân lảo đảo rồi ngã gục xuống, say đến bất tỉnh.

Khang Thục Huệ giật mình đánh thót: "Lăng Thiên!!!"

Phòng khách thoáng chốc đã loạn thành một đống, người hầu trực tiếp dìu Mạc Lăng Thiên về phòng ngủ trên gác.

Một lúc sau, trong phòng khách dưối nhà.

Khang Thục Huệ áy náy nhìn Ninh Thiên Tâm ngồi im trên trên ghê không nói một câu nào từ đầu đến cuối: "Thiên Tâm à! Dì thực sự rất xin lỗi cháu, khiến cháu phải chịu ấm ức rồi! Cái thằng nhóc chết tiệt đó uống say rồi ăn nói linh tinh, cháu đừng để bụng nhé!"

Mạc Kiến Chương cũng xụ mặt nói: "Thiên Tâm, cháu đừng nghĩ nhiều, cuộc hôn nhân này nó có không muốn thì cũng phải kết! Cháu về nhà chuẩn bị nhé, ngày mai bác sẽ đưa nó sang nhà cháu để dạm hỏi!"

Ninh Thiên Tâm nhìn vẻ quan tâm thân thiết của hai ông bà mà đôi mắt cô cay xè: "Cháu cám ơn hai bác."

Khang Thục Huệ vỗ vỗ vào tay cô: "Con gái ngoan! Bác biết là cháu thích Lăng Thiên nhà bác, cháu đừng lo, nó chỉ là nhất thời không dứt ra được thôi. Đợi đến khi kết hôn có con có cái rồi nó sẽ hiểu được ai mới thật sự là người tốt với nó!"

Nước mắt Ninh Thiên Tâm rơi lã chã, cô cố cưỡng ép bản thân mình phải trấn tĩnh lại rồi gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Khang Thục Huệ và Mạc Kiến Chương thấy tâm trạng của Ninh Thiên Tâm đã ổn định lại rồi, cuối cùng cũng không còn nghĩ tới việc phá thai nữa, cũng coi như là yên tâm được phần nào.

"Thiên Tâm, hôm nay muộn quá rồi, con ngủ lại đây một đêm có được không?" Khang Thục Huệ hỏi.

"Cám ơn bác, nhưng mà cháu nên về nhà thì hơn, cháu vẫn phải nói chuyện với người nhà."

Khang Thục Huệ nghe thê gật đầu liên hồi: "ừ ừ, đúng rồi, đúng là phải làm thê! Vậy bác gọi lái xe đưa con về nhé!"

"Cháu có thể lên gác thăm Lăng Thiên rồi đi có được không ạ?" Ninh Thiên Tâm hỏi.

"Con bé ngốc này, đương nhiên là được rồi! Cháu mau lên đi!"

Trên gác, phòng ngủ của Mạc Lăng Thiên.

"Kẹt!" một tiêng, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Ninh Thiên Tâm bước đến bên mép giường của người đàn ông ngồi xuống, lặng yên ngắm nhìn gương mặt của anh.

Mặc dù là trong giấc ngủ nhưng trên gương mặt anh ta vẫn còn đọng lại vẻ đau khổ tuyệt vọng, miệng vẫn cứ lẩm bẩm cái tên của người anh ta yêu..

Trong cơn mơ màng, Mạc Lăng Thiên đột nhiên mở mắt, dường như nhìn rõ người ngồi bên mép giường là ai thì vẻ mặt trong thoáng chốc đã tràn ngập vẻ châm chọc: "Ninh Thiên Tâm... tôi sẽ cưới cô... bây giờ cô vừa lòng chưa...."

Ninh Thiên Tâm nhắm chặt mắt lại hít sâu một hơi rồi lại mở ra: "Vừa lòng chứ... ít nhất trong cuộc đời này anh cũng đã từng nói muốn lấy em..." Dù cho câu nói này khiến trái tim cô đau đến mức không thở nổi.

Mạc Lăng Thiên nói rồi lại mê mang chìm vào trong giấc ngủ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Tử Dao...Tử Dao, em đừng đi mà... làm sao giờ, tôi đã không xứng với em nữa rồi... tôi thê này... sao còn có thể yêu em đuợc nữa..."

"Ngủ ngon."

Ninh Thiên Tâm cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên những nếp nhăn đang nhíu chặt trên trán người đàn ông rồi rời khỏi căn phòng.

Tiêng "ngủ ngon" này của cô như thể có ma lực khiến tâm hồn người ta dịu lại, gương mặt đau khổ của Mạc Lăng Thiên dần dần giãn ra rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu...

Mạc Kiến Chươn phái người đưa Ninh Thiên Tâm về nhà của Ninh Diệu Bang, sau khi đến nơi rồi Ninh Thiên Tâm lại không vào nhà mà gọi taxi đi về một hướng khác.

Sau khi lên xe rồi, những ngón tay run rẩy của Ninh Thiên Tâm mới rút ra một tờ rơi quảng cáo chuyên phá thai nhăn nhúm...

Nhà họ Mạc đã đánh tiếng với tất cả các bệnh viện lớn, cô không thể đến đó được nữa, giờ cũng chỉ còn một lựa chọn mà thôi...