Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 494: So với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn



Ninh Tịch hoảng sợ: "Tại sao lại có thể như vậy..."

Lục Đình Kiêu vội vàng trấn an: "Cách một thời gian sẽ tái phát một lần, nhưng đã hơn nữa năm Tiểu Bảo không như thế rồi, chắc lần này cũng chỉ lên cơn sốt bình thường thôi, em đừng khẩn trương như thế!"

Ninh Tịch biết chắc rằng đây không phải chỉ đơn giản là lên cơn sốt bình thường, nếu không vừa nãy giọng của Lục Đình Kiêu sẽ không như thế...

"Trình Phong! Dừng xe!!!" Ninh Tịch đột nhiên ra lệnh.

Trình Phong tự hiểu dẫu cho không nghe lời Boss nhưng chắc chắn phải nghe lời vợ Boss, vì vậy rất ngoan ngoãn tấp xe vào bên đường: "Ninh tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Ninh Tịch không lên tiếng, mở cửa xuống xe, sau đó lại đi tới mở cửa ghế lái: "Anh xuống, ra phía sau ngồi!"

"Dạ?" Trình Phong ngu người.

Nhưng mà Ninh Tịch đã không đợi kịp, xách cổ áo anh chàng nhét thẳng vào ghế sau rồi tự mình ngồi vào ghế lái, đạp ga...

"Vù" một tiếng, chiếc xe rú lên rồi phóng đi như một mũi tên rời khỏi dây cung...

Trình Phong phản ứng không kịp, sợ đến tim cũng rớt ra ngoài liền vội vội vàng vàng túm lấy tay nắm trên trần xe hoảng sợ nhìn cô gái đang ngồi trên ghế lái.

Rõ ràng một giây trước vẫn còn là con thỏ nhỏ khóc lóc sướt mướt thế quái nào trong nháy mắt đã biến thành nữ hoàng tốc độ thế này...

Chậm lại một chút được không?

Lục Đình Kiêu nhìn "vợ mình" đang phóng xe điên cuồng, tính mở miệng nói nhưng cuối cũng chỉ im lặng, thôi kệ, điên thì cứ điên đi! Để cô phát tiết một chút cũng tốt!

Chiếc xe vượt qua hàng loạt những chiếc xe khác trên đường, phóng thẳng, bẻ cua... Trình Phong sắp ói ra cả mật xanh mật vàng cầu cứu nhìn Boss đại nhân đang ngồi bên cạnh, hy vọng anh có thể khuyên nhủ một chút, ai mà ngờ trong mắt Boss đại nhân chỉ có dung túng và cưng chiều...

Một lát sau, chiếc xe đã đến trước cửa Lục trạch... và vẫn duy trì tốc độ bốn trăm mã lực1, mắt thấy chiếc xe sắp tông thẳng vào cửa, Trình Phong nhắm mắt chấp nhận sự thật không dám nhìn...

1 Mã lực: Xe có mã lực càng lớn, thời gian khởi động và tốc độ di chuyển càng nhanh.

Một giây kế tiếp Ninh Tịch phanh gấp, chiếc xe cách cánh cửa đúng nửa mét thì vững vàng dừng lại.

Vừa dừng xe, Ninh Tịch lập tức nghiêng đầu giục: "Lục Đình Kiêu, anh mau vào đi!"

"Được, em ở đây chờ tôi." Lục Đình Kiêu xuống xe, bước nhanh về phía đèn đuốc sáng trưng.

Ở ghế sau, Trình Phong cơ hồ là bò xuống xe, vừa đặt chân xuống đã vội vàng vịn một gốc cây nôn đến nghiêng lệch trời đất...

Trong phòng khách, tất cả mọi người làm đều đang nơm nớp lo sợ, Lục Sùng Sơn thì lo âu, Nhan Như Ý thì khóc sưng cả hai con mắt.

Thấy Lục Đình Kiêu trở về, Nhan Như ý vội vàng nghênh đón: "Đình Kiêu, con về rồi! Con mau xem Tiểu Bảo đi!"

Lục Đình Kiêu đi thẳng vào phòng Tiểu Bảo, thấy sắc mặt thằng bé trắng bệch, đôi môi khô nứt, cả người co quắp đang được một đám bác sĩ vây xung quanh.

Trên mặt họ lộ ra vẻ lo lắng bất an.

Sắc mặt Lục Đình Kiêu trầm xuống, tình huống của Tiểu Bảo còn nghiêm trọng hơn cả anh tưởng tượng...

"Tại sao lại thế này?" Giọng nói của Lục Đình Kiêu vô cùng lạnh lẽo.

Ánh mắt Nhan Như ý có chút trốn tránh: "Mẹ... mẹ cũng không biết, từ lúc chiều tinh thần Tiểu Bảo đã có chút không tốt lắm. Mẹ có gọi bác sĩ đến xem qua thì thấy chỉ là có chút sốt nhẹ, không có gì đáng ngại, ai mà biết được nửa đêm đột nhiên sốt đến hơn 40 độ, thân thể cũng bắt đầu co giật, không làm cách nào giảm sốt được! Tình huống giống y hệt trước đây!"