Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 551: Sinh một em bé mập mạp



Năm năm, đối với người trẻ tuổi như cô mà nói thì chẳng thấm vào đâu, nhưng đối với một người lớn tuổi như ông nội thì là một quãng thời gian quá dài. Mái tóc ông đã bạc trắng, sống lưng thẳng tắp trước đây giờ đã còng đi, ông run rẩy móc chiếc kính từ trong túi muốn đeo lên để nhìn cô cho rõ...

Trong nháy mắt nhìn thấy ông nội, kí ức được phủ bụi đã đâu trong lòng nhất thời trào lên.

Mùa đông năm ấy, khi cô vẫn còn là một cô bé không hiểu sự đời, một thân một mình đến một nơi xa lạ. Trong khi Ninh Tuyết Lạc thì được ba mẹ ruột yêu thương chiều chuộng mà bản thân mình lại phải len lén trốn sau một góc tường khóc lóc vì nhớ nhà. Sau đó ông nội phát hiện ra, ông dắt tay cô vào phòng bếp, nấu cho cô một bát canh nóng hổi rồi bảo: đừng khóc, đây là nhà của con...

Khi đó cô bị Trang Linh Ngọc mắng nhiếc tới độ phát sợ, chuyện bà ta yêu cầu cô không cách nào làm được. Chỉ có ông nội hiền từ vẫn luôn dành thời gian cho cô, mỗi tối sau khi đi làm về đều gọi cô tới thư phòng, bổ táo cho cô ăn, dạy cô lại một lần...

Năm cô rời đi Ninh gia, ông nội cũng chẳng biết những chuyện xảy ra khi đó. Sức khỏe ông không tốt, cô sợ ông chịu đả kích nên chưa từng nói ra, có một lần ông tự mình đến nước M, muốn dẫn cô về nhưng cô từ chối... đến nay cô vẫn nhớ ánh mắt thất vọng của ông nội lúc đấy...

Giờ phút này Ninh Tịch không biết nên đối mặt với ông thế nào cho phải.

Ninh Trí Viễn vẫn nhớ chuyện cô không chịu về Ninh gia nên vẻ mặt có phần nghiêm nghị, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Cuối cùng là Ninh Thiên Tâm hết cách, chủ động đánh vỡ cục diện chạy tới kéo tay Ninh Tịch dắt cô tới trước mặt ông nội.

"Tiểu Tịch ngớ người ra đó làm gì? Nhanh nói đi!" Ninh Thiên Tâm bất đắc dĩ nhắc nhở.

Ninh Tịch dẫu sao cũng chẳng phải cô bé nhát gan hay xấu hổ năm đó cho nên thất thần một lúc thì rất nhanh tỉnh táo lại. Cô nhào qua ôm ông một cái thật chặt: "Ông nội! Con nhớ ông quá!"

Ninh Trí Viễn bị cái ôm nồng nhiệt của cô cháu gái làm cho sững sờ, ngay sau đó hừ một tiếng nói: "Không ngờ con còn nhớ đến ông đấy! Nhớ ông mà nhiều năm thế cũng không về một lần?"

Mặc dù giọng điệu vẫn khó chịu nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn dần.

Ninh Tịch cười hì hì: "Ông nội, là con cố gắng học tập mà! Không phải ông đã bảo con rằng kiến thức thay đổi vận mệnh sao? Mấy năm nay con vẫn luôn nghe lời ông dạy bảo nên liều cái mạng nhỏ này mà học tập đó!"

"Con đó..." Ninh Trí Viễn nghe vậy thì không biết làm sao, ánh mắt mờ đục của tuổi già tỉ mỉ quan sát đứa cháu gái ông sắp không nhận ra trước mắt, lẩm bẩm nói: "Thay đổi... thay đổi..."

Không chỉ là bề ngoài mà còn có tính cách và khí chất... chỉ xa cách một quãng thời gian ngắn ngủi nhưng ông vẫn phát hiện ra, sự thay đổi của đứa cháu gái này khiến ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Ninh Tịch nghiêng đầu, cố ý hỏi: "Thay đổi chỗ nào ạ? Có phải xinh đẹp hơn không ông?"

Lão gia tử bị cô chọc cười: "Đẹp, cũng sáng sủa hơn không ít, cái này tốt! Xem ra hoàn cảnh ở nước ngoài cũng có lợi với con!"

Đây coi như là điều duy nhất an ủi Ninh Trí Viễn, điều khiến ông áy náy nhất mấy năm nay chính là đứa cháu gái này.

Trò chuyện mấy câu sau, Ninh Trí Viễn nhất thời chuyển đề tài: "Tiểu Tịch, năm đó ông nội dạy con phải học cho giỏi nhưng hình như ông nội cũng dạy con phải làm chuyện đúng đắn ở thời gian thích hợp? Còn có Thiên Tâm nữa, không nghe lời ông nội đúng không!"

"Hai đứa thử tính xem, đã bao nhiêu tuổi rồi, ở cái tuổi này chuyện nên làm nhất là phải tìm một người tốt gả đi, sau đó sinh mấy đứa nhóc mập mạp. Ông hiểu hai đứa còn trẻ còn nhiều việc phải lo, nếu không có thời gian chăm con thì mang về đây, ông nội hoàn toàn có thể giúp các con chăm cháu, tuyệt đối không để các con bận lòng!"