Nếu Tiểu Tịch đã đem cổ phần giao cho mình thì tất nhiên là Ninh Thu Đồng không muốn phụ sự ủy thác cùng tín nhiệm của cô. Đương nhiên cũng không thể để mặc cho lũ lòng lang dạ sói này làm xằng làm bậy trong công ty.
"Cô..." Ninh Diệu Hoa tức đến suýt nữa thì hộc máu.
Ninh Diêu Bang lặng lẽ ngồi một bên uống rượu xem kịch vui, quả thật vui quá mà.
Ninh Tuyết Lạc không nói lời nào, sắc mặt cô ta có chút lúng túng, nhưng hôm nay cô ta tới đây cũng vì có chút mưu đồ nên lúc này chỉ có thể kiên nhẫn ngồi tiếp.
Lúc trước, vào những thời điểm thế này thì chắc chắn Tô Diễn sẽ đứng ra làm chỗ dựa cho cô ta, nhưng bây giờ Tô Diễn lại chỉ ngồi yên không nói gì. Ninh Tuyết Lạc cắn môi tỏ vẻ tủi thân, nhưng đối phương còn chẳng thèm nhìn sự tủi thân của cô ta.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, sự chú ý của gã đã dần dần không còn ở trên người cô ta. Tất nhiên cô ta có thể đoán được rằng tâm tư của Tô Diễn đã sớm bị con khốn kia câu đi rồi...
"Thùng thùng thùng", tiếng quải trượng gõ xuống nên đất vang lên ầm ầm, Ninh Trí Viễn giận dữ nói: "Được rồi, im miệng hết đi! Tôi còn chưa chết mà các anh các chị đã muốn làm loạn cái nhà này lên rồi đúng không?"
Trong phòng lặng ngắt không một ai dám lên tiếng.
Ninh Trí Viễn thở hổn hển, một lát sau mới trầm mặt hít sâu một hơi nói: "Kinh nghiêm của Tuyết Lạc chưa đủ, trong thời gian ngắn mà ngồi vị trí kia đúng là không ổn, cũng khó thu phục mọi người! Người Thu Đồng mời về có giỏi thế nào đi chăng nữa mà không hiểu tình huống của Ninh thị thì có ích lợi gì?"
"Vậy nên ý của ba là gì?" Ninh Diệu Bang ngồi một bên sợ thiên hạ không loạn lên tiếng.
Lão gia tử trợn mắt nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục nói: "Thu Đồng, con mời người vào công ty cũng được nhưng người đó cũng phải giống như Tuyết Lạc, đi từ tầng dưới cùng đi lên để làm quen với tình hình công ty! Phía lão Trần thì ba sẽ thương lượng với ông ta để ông ta ở lại gánh vác thêm chút thời gian. Đến lúc đó thì vị trí này thuộc về ai sẽ được quyết định bằng khoảng thời gian cạnh tranh công bằng này, bằng lá phiếu của hội đồng cổ đông."
Ninh Diệu Hoa với Ninh Thu Đồng không nói gì, coi như là âm thầm chấp nhận cách của Lão gia tử.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc.
Trên đường về, Trang Linh Ngọc vẫn không nguôi giận: "Cái gì mà cạnh tranh công bằng chứ, đây rõ ràng là thiên vị Ninh Thu Đồng! Cô ta không chỉ nắm cổ phần nhiều mà còn có Quách Văn Bác làm chỗ dựa! Tuyết Lạc của chúng ta phải làm sao mới thắng được chứ? Đều là do con khốn kia, nếu không phải nó cứ đối nghịch với chúng ta mà đem cổ phần đưa hết cho Ninh Thiên Tâm thì hiện giờ chúng ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh bị động thế này?"
Ninh Tuyết Lạc vội vàng an ủi: "Mẹ đừng tức giận mà, có anh Diễn cũng giúp con mà! Diễn, anh nói có phải không?"
Mãi đến lúc này, Tô Diễn trầm mặc cả buổi tối không nói một lời mới gật đầu một cái: "Đó là tất nhiên."
Sắc mặt Trang Linh Ngọc lúc bấy giờ mới khá hơn một chút, bà ta kéo tay Ninh Tuyết lạc với Tô Diễn đặt chồng lên nhau: "Hai con rất giỏi, nhưng quan trọng nhất là phải nhanh nhanh sinh một đứa bé, như thế Lão gia tử mới yên tâm đứng về phía các con!"
Trang Linh Ngọc sẵng giọng: "Chuyện mẹ nói rất quan trọng đấy, hai đứa cũng phải nghe lời mẹ! Tô Diễn, chẳng lẽ mẹ con không thúc giục?
Tô Diễn ho nhẹ một cái nói: "Mẹ con thấy không sao, bà ấy tôn trọng ý kiến của bọn con."
Thật ra thì ban đầu, khi chưa kết hôn với Ninh Tuyết Lạc thì mẹ gã đã luôn thúc giục sớm muốn có cháu bế rồi. Nhưng mà đến khi gã kết hôn với Ninh Tuyết Lạc rồi thì dường như mẹ... có chút phai nhạt... cũng không thúc giục bọn họ nữa...