Khi Giang Nha nhắm mắt lại, trước mặt cô hiện ra thân hình hoàn hảo mà chiếc áo phông rộng của Bạc Kỳ không thể che hết được. Cô dám cá rằng, thằng nhóc này có cơ bụng.
Giang Nha không có sức kháng cự đối với cơ bụng của đàn ông.
Phì phì phì, nghĩ cái gì vậy? Đây là em trai của bạn thân của cô đó! Cũng là cậu em trai chơi với cô từ nhỏ đến lớn!
Giang Nha rùng mình, bật dậy khỏi giường giống như cá chép giãy chết, bắt đầu miễn cưỡng dọn dẹp phòng ngủ.
Thật ra cũng không phải dọn dẹp gì nhiều, Bạc Kỳ trước khi dọn tới đây đã nhờ người giúp việc dọn dẹp trước, giờ chỉ cần trải ga giường lên là có thể ngủ.
Trong vali đều là quần áo, còn có một bộ sản phẩm chăm sóc da mà cô hay dùng, những thứ còn lại Giang Nha đều đã vứt đi hết.
Cô sắp xếp lại chỗ quần áo của mình. Trong lúc sắp xếp, cô nhìn thấy một bộ đồ lót gợi cảm màu đen ở dưới đáy vali. Đây là món quà sinh nhật mà Tiêu Khải Minh đã tặng cô vào sinh nhật năm ngoái. Đêm đó, Tiêu Khải Minh còn định thực hiện một cuộc tình thú lãng mạn trong khách sạn, nhưng khi bắt gặp đôi mắt tràn đầy sắc dục của anh ta, Giang Nha cuối cùng vẫn chạy trối chết.
Đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao mình lại phản kháng khi làm chuyện đó với Tiêu Khải Minh.
Mà cũng chính từ lúc đó, Tiêu Khải Minh đã ngoại tình.
Giang Nha cúi đầu nhìn bộ đồ lót màu đen đắt tiền trong vali, cuối cùng vo tròn chúng lại rồi ném vào thùng rác.
Giang Nha có rất nhiều đồ, phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ mới phân loại xong từng thứ một, sau đó cô lại dọn dẹp một hồi nữa, đến lúc hoàn thành thì đã là 5 giờ rưỡi.
Ngày mai vẫn phải đi làm, Giang Nha định sẽ mời Bạc Kỳ ra ngoài ăn tối, tiện thể mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày luôn.
“Để em mời chị. Ở dưới có một quán vịt nướng, mời chị ăn vịt.”
Bạc Kỳ thuận tay xách theo túi rác, lúc cậu nghiêng đầu mỉm cười nhìn Giang Nha, đôi mắt đào hoa đặc biệt quyến rũ: “Em vẫn nhớ chị Nha Nha khi ăn thịt vịt thích nhất là gặm chân vịt với cánh vịt.”
“…”
Giang Nha không ngờ rằng cậu vẫn còn nhớ chuyện này, trong lòng ấm áp.
……
Giao thông ở đây rất thuận tiện, đi bộ vài bước ra khỏi tiểu khu là có thể nhìn thấy rất nhiều nhà hàng, đối diện còn có một chuỗi siêu thị lớn.
Quán vịt nướng mà Bạc Kỳ nhắc tới làm ăn rất phát đạt, môi trường cũng tốt, đa phần khách ngồi bên trong đều là sinh viên hoặc các cặp yêu nhau.
Bạc Kỳ tìm một chỗ gần cửa sổ. Hai người gọi nửa con vịt nướng, bia cùng với rau trộn, đều là những món mà bọn họ hay gọi lúc còn đi học.
Giang Nha lúc còn học cấp 3 đã phải chịu áp lực rất lớn, đôi khi sau tiết tự học buổi tối, cô lén lút cùng Bạc Du Du uống chút bia lạnh để giải tỏa áp lực. Sau đó Bạc Kỳ cũng bị các cô dạy hư, cũng đi theo để uống với các cô.
“Chị vẫn còn nhớ trước kia em vừa uống vào là đỏ mặt.”
Giang Nha cười, gắp một cái chân vịt đặt vào bát của Bạc Kỳ: “Lúc đó, Du Du sợ mặt em đỏ như vậy lúc về sẽ bị lộ, cho nên mỗi lần chúng ta lén lút uống ở bên ngoài xong, cô ấy đã dùng phấn nền bôi lên mặt em.”
Nghĩ đến lúc đó thật buồn cười. “Chị Nha Nha.”
Bạc Kỳ uống một hơi hết nửa lon bia lạnh, cậu nhìn Giang Nha, khẽ chớp mắt: “Bây giờ em đã lớn rồi, cho dù uống một hai ly rượu trắng cũng không đỏ mặt được.”
“…”
Thằng nhóc này, không có chuyện gì thì cứ chớp mắt với cô làm gì.
Nhịp tim của Giang Nha tăng nhanh một chút, cô bỏ qua sự nghiêm túc của Bạc Kỳ khi nói lời này, cũng uống một ngụm bia lạnh: “Cho dù em lớn thế nào, em vẫn là em trai của chị.”
Em trai chính là em trai.
Bạc Kỳ gắp cho cô một cái cánh vịt: “Em nghe Bạc Du Du nói, chị thích con trai có cơ bụng à?”
“… Khụ.”
Giang Nha xua xua tay, không biết có phải vừa rồi uống bia quá nhanh hay không, sắc mặt cô đột nhiên đỏ ửng.
Bạc Kỳ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười nói: “Em cũng có cơ bụng.”
“…”
……
[Em cũng có cơ bụng].
Chỉ vì lời nói của thằng nhóc đáng chết kia mà đêm đó, Giang Nha bị mộng xuân, mà nam chính trong giấc mơ của cô chính là Bạc Kỳ.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy cơ bụng của Bạc Kỳ, sáu múi, khe rãnh rõ ràng, đường nét uyển chuyển.
Khi Giang Nha bị đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng đánh thức, cô lập tức cởi quần lót của mình ra để kiểm tra.
Quả nhiên, trên mặt quần lót có một vết dính nhớp nháp.
Tuy rằng cô còn là một xử nữ chính thống, nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn tự an ủi mình. Cái loại dục vọng này không liên quan gì đến việc cô còn trinh hay không.
Giang Nha ảo não vỗ vào trán mình một cái.
Trước kia lúc thủ d*m, cô chưa từng ảo tưởng ra đối tượng của mình, cũng chưa từng mộng xuân. Nào ngờ cô lại “d*m loạn” với em trai của bạn thân ngay buổi tối đầu tiên chuyển tới sống chung.
Thật là tội lỗi mà.
Giang Nha lăn lộn một hồi mới bò dậy, chuẩn bị tất cả mọi thứ chưa đến 10 phút. Khi cô đang định sẽ lặng lẽ đi ra ngoài thì cánh cửa mở ra.
“…”
Trên cổ Bạc Kỳ quấn một cái khăn lông, cùng với bộ quần áo thể thao màu trắng, có vẻ như cậu vừa mới chạy bộ buổi sáng về.
Trong tay cậu xách theo hai phần ăn sáng. Giang Nha có thể ngửi thấy mùi thơm của hoành thánh.
“Bạc Du Du nói trước kia chị thường xuyên bỏ bữa sáng, thói quen này không tốt chút nào. Ăn sáng xong rồi hẵng đi làm.”
Thiếu niên nở nụ cười dịu dàng, tóc mái hơi dựng lên, trên trán có thể nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Nha giơ tay kéo khăn lông trên cổ cậu, kiễng chân lau mồ hôi cho cậu.
“Sao em dậy sớm vậy?”
Yết hầu Bạc Kỳ cuộn lên xuống, bình tĩnh cúi đầu nhìn đỉnh đầu Giang Nha, nói: “Em có thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm.”
Trên chiếc bàn ăn nhỏ có hai tô hoành thánh bốc khói nghi ngút.
Tối hôm qua Giang Nha có mua sữa, cô lấy hai hộp sữa từ trong phòng bếp ra, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Sau này bữa sáng cứ giao cho chị, chị sẽ làm.”