Bạc Kỳ cắm ống hút hộp sữa cho cô: “Vậy thì sau này em sẽ đợi chị Nha Nha làm cho em —”
Không biết là cố tình hay vô tình, cậu dừng lại vài giây mới nói hai từ tiếp theo: “Bữa sáng.”
Thằng nhóc đáng chết này!
Giang Nha cắn một miếng hoành thánh thơm mùi thịt, tự hỏi rằng không biết thằng nhóc này khác lạ ở chỗ nào.
……
Giang Nha là bác sĩ nam khoa, mà bệnh viện này cũng chỉ có mình cô là bác sĩ nữ duy nhất chuyên về nam khoa.
Hôm qua cô được nghỉ phép. Sáng nay vừa mới bước vào tòa nhà làm việc đã bị Tiêu Khải Minh chặn lại.
“Giang Nha.”
Tất cả phương thức liên hệ của anh ta đều bị Giang Nha chặn lại. Tiêu Khải Minh bình tĩnh nhìn Giang Nha: “Cuối tuần này ba mẹ anh sẽ đến
đây, bọn họ muốn gặp em.”
“Chúng ta đã chia tay rồi, anh chưa nói với họ sao?”
Anh ta bình tĩnh, Giang Nha càng bình tĩnh hơn anh ta: “Chúng ta đã chia tay trong hòa bình, không ai nợ ai cả, tôi cũng không có nghĩa vụ phải cùng anh đi ứng phó với ba mẹ anh sau khi chia tay.”
“Anh không đồng ý chia tay.”
Tiêu Khải Minh nói: “Anh chỉ là chơi đùa với cô ta một thời gian thôi. Giang Nha, em cũng biết mà, người anh thích là em, chỉ cần em —”
Giang Nha cảm thấy ghê tởm những gì anh ta vừa nói, cô nhanh chóng đưa tay lên ngắt lời anh ta: “Anh câm miệng cho tôi. Tiêu Khải Minh, anh cũng là người có trình độ học vấn cao, tại sao anh có thể nói những lời ghê tởm đó chứ?”
Thời gian làm việc sắp tới, Giang Nha cũng không muốn dây dưa với anh ta, cô cau mày, xoay người rời đi.
……
Trong giờ nghỉ trưa, Giang Nha nhận được Wechat của Bạc Kỳ, cậu bảo cô ra ngoài một chút.
Giang Nha có chút không muốn đi xuống dưới, hơn nữa cô còn đang rối rắm vì giấc mộng xuân đêm qua, luôn cảm thấy mình đã vấy bẩn em trai trong giấc mơ. Cô cảm thấy có lỗi.
Rối rắm trong vài phút, cuối cùng Giang Nha vẫn đi xuống.
Ngoài cửa bệnh viện, Bạc Kỳ cầm một ly trà sữa trong tay, ngoài ra còn có một miếng bánh kem dâu tây nhỏ, đang cười nhìn cô.
Cậu đứng bên cạnh bồn hoa của bệnh viện, mặc một chiếc áo phông màu trắng cùng với quần jean màu xanh nhạt được xắn lên hai lần, đôi giày thể thao cậu đi là phiên bản giới hạn, cả người thoạt nhìn rất gọn gàng và sảng khoái. Người đi ngang qua đều không nhịn được mà quay đầu nhìn cậu mấy lần.
Trông thật giống cậu bé nhà bên bước ra từ truyện tranh. Thật đáng yêu.
Giang Nha chạy chậm vài bước tới, ngẩng đầu nhìn cậu: “Trời nóng thế này sao lại tới đây?”
Bạc Kỳ đưa trà sữa và bánh kem cho cô: “Mang trà chiều cho chị.”
Bên cạnh có ghế để nghỉ ngơi, Giang Nha uống một ngụm trà sữa ngọt ngào, lại nhìn miếng bánh đẹp mắt xinh xắn, u sầu nói: “Em cứ như vậy là mấy ngày nữa chị sẽ tăng cân mất.”
“Béo cũng đẹp mà.”
Bạc Kỳ ngồi ngay gần cô, cậu nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt ẩn dưới làn da trắng nõn của cô.
“Hơn nữa, chị Nha Nha trông hơi gầy, béo lên sẽ càng đẹp hơn.”
Giang Nha quả thực hơi gầy. Lúc trước khi mới đi làm, cô bận rộn đến nỗi không có thời gian ăn cơm, thỉnh thoảng có ngày chỉ ăn một bữa cơm. Khoảng thời gian đó cô gầy nhất cũng chỉ nặng hơn 40kg một chút.
Giang Nha đang mở hộp bánh kem ra, nghe vậy liền khen ngợi: “Chị nhận ra miệng em gần đây rất ngọt đó.”
Trước đây không phải cậu rất ít nói sao? “Làm sao chị biết miệng của em ngọt?” “… Khụ khụ khụ…”
Giang Nha bị nước bọt của mình làm sặc, lỗ tai có hơi đỏ lên, đột nhiên có cảm giác mình đang bị em trai này đùa giỡn?
Đây có phải là Bạc Kỳ mà cô quen biết trước đây không?
Cũng may Bạc Kỳ không tiếp tục chủ đề này, cậu đổi sang chủ đề khác, hỏi: “Buổi tối chị muốn ăn gì?”
Giang Nha ăn miếng dâu tây đỏ mọng trên bánh, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lúc về chị sẽ mua thức ăn về nấu cơm.”
Nếu đi ra ngoài ăn chắc chắn thằng nhóc này sẽ không để cô trả tiền, cô cũng thấy xấu hổ khi để cậu lúc nào cũng phải trả tiền.
“Được ạ.”
Bạc Kỳ “Ồ” một tiếng: “Vậy em sẽ quay lại đây khi chị tan làm, chúng ta cùng tới siêu thị mua thức ăn.”