Những ngày tháng học tập nghiên cứu không hề nhàm chán chút nào, bởi vì mỗi ngày đều có biết bao nhiêu việc, Giang Nha một khi đã bận là quên mất việc ăn uống đúng giờ.
Cô và Bạc Kỳ gọi điện cho nhau mỗi ngày, đôi khi cũng sẽ gọi video.
Nhưng trong ký túc xá luôn có người, Giang Nha xấu hổ nên mỗi lần gọi video đều chạy ra ngoài.
Thỉnh thoảng Bạc Kỳ sẽ rủ cô làm mấy chuyện thân mật qua video. Giang Nha tuy đỏ mặt nhưng vẫn tìm một khách sạn nào đó để thuê phòng như ý cậu muốn, cùng cậu gọi video làm tình trong khách sạn.
Hai người cách nhau hai nơi, trước đây thường xuyên làm chuyện đó, cảm giác trống rỗng của cơ thể lập tức dâng lên sau khi tách rời.
Mỗi lần gọi video với cậu Giang Nha đều muốn, sau đó nhìn người ở bên kia video tự an ủi chính mình.
“Thật là muốn chết mà.”
Sau khi kết thúc, Bạc Kỳ thở hổn hển nhìn cô: “Anh cảm thấy mình sớm muộn gì cũng nghẹn hỏng mất.”
Sắc mặt Giang Nha vẫn còn đỏ, khi lần đầu tiên qua đi, những lần sau cô đều thả lỏng hơn một chút, sẽ xoa v* và móc huy*t động để kích thích cậu.
…
Một tháng sau.
Mưa lớn đã xảy ra liên tục trong hai, ba ngày ở Áo. Cuối cùng hôm nay trời cũng quang đãng, khắp nơi bên ngoài đều là những vệt nước.
Cuối tuần, mọi người hẹn nhau đi dạo phố. Giang Nha lười biếng không muốn vận động nên đã một mình ngủ trong ký túc xá.
10 rưỡi sáng, điện thoại đổ chuông.
Cô mơ mơ màng màng lần mò tìm điện thoại, nhấn nút trả lời dựa theo cảm giác của mình.
Bởi vì còn đang nửa tỉnh nửa mê, cho nên giọng nói của cô cũng mềm dính như kẹo bông gòn: “Alo, ai đấy.”
“Em còn chưa dậy à?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam nhẹ nhàng, dễ nghe. Giang Nha chỉ cảm thấy nó rất quen thuộc, cơn buồn ngủ cũng đã biến mất một chút.
“Ừ…”
Cô trở mình rồi mở mắt, dời diện thoại ra khỏi tai để nhìn tên người gọi tới.
Bạc Kỳ???
Cơn buồn ngủ của Giang Nha lập tức biến mất, cô lại đưa điện thoại lên tai: “Em vừa mới tỉnh dậy, còn tưởng là…”
Cô còn tưởng là ai chứ, thảo nào giọng nói lại quen thuộc như vậy.
Bạc Kỳ ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Mau đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống dưới đi, anh đợi em ở bên ngoài.”
“… Hả?”
Giang Nha có chút hoang mang, vô thức bò dậy khỏi giường rồi đi tới đi lui mấy lần trong phòng mới nghi ngờ hỏi: “Anh đang ở đâu cơ?”
“Em đoán xem?” “…”
Bạc Kỳ tới???
Giang Nha đánh răng rửa mặt và thay quần áo với tốc độ nhanh nhất trong đời, sau đó lao ra ngoài mà không kịp mang theo ba lô.
An ninh ở bên này tương đối nghiêm ngặt, Bạc Kỳ không thể vào được, chỉ có thể đợi cô ở bên ngoài.
Giang Nha đi thang máy xuống rồi chạy bộ một mạch ra ngoài sau khi xuống tầng một. Cô thở hổn hển đứng ở bên ngoài ký túc xá, lập tức nhìn thấy người con trai đang đứng dưới gốc cổ thụ ven đường.
Bạc Kỳ mặc một bộ quần áo đơn giản, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đen. Cậu cao lại đẹp trai như vậy, đứng ở nơi đó thật sự rất thu hút
ánh nhìn của người khác. “Sao anh lại tới đây?”
Giang Nha chạy chậm tới rồi lao thẳng vào người cậu, vòng tay quanh cổ cậu như một con gấu túi không chịu buông ra.
“Nhớ em.”
Bạc Kỳ ôm cô đi vài bước, không kìm lòng được mà cúi xuống, hôn cô mãnh liệt.
Giang Nha ôm lấy cổ cậu cùng cậu hôn môi. Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, cô mới nhận ra mình đang ở đâu.
“Nào, đi nhanh đi.”
Giang Nha giơ tay lên che mặt mình, đẩy Bạc Kỳ về phía trước: “Anh đã đặt khách sạn trước khi đến đây sao?”
Nếu chưa thì ở đây có rất nhiều khách sạn, cũng rất tiện.
Lúc trước khi gọi video với cậu, Giang Nha đã tìm được một khách sạn ở gần đây, sạch sẽ mà môi trường cũng tốt.
“Đặt rồi.”
Bạc Kỳ một tay đẩy vali, một tay kéo cô đi về phía trước: “Cứ bình thường thôi, chúng ta cùng nhau tới đó.”
Cậu đã tới đây, Giang Nha đành phải đồng ý ở lại với cậu đêm nay.
Cô cũng không tỏ vẻ, cùng Bạc Kỳ đến khách sạn mà cậu đã đặt trước, lấy thẻ mở phòng rồi đi thang máy lên phòng.
Trong thang máy còn có những người khác, Bạc Kỳ chỉ nắm tay Giang Nha, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Chỉ là cậu đang dùng sức nắm chặt tay cô. Giang Nha hoài nghi, nếu trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, chắc cậu sẽ không do dự chút nào mà làm chuyện đó với cô ngay lập tức ở đây.
Cuối cùng cũng lên đến phòng.
Bạc Kỳ dùng thẻ phòng để mở cửa. Giang Nha nói: “Lúc trước em cũng từng thuê phòng ở khách sạn này rồi, nhưng không phải ở tầng này —”
Những lời sau đó bị buộc phải nuốt lại trước khi nó được nói ra.
Giang Nha bị cậu đè trên ván cửa, môi và lưỡi bị cậu hung hăng mút lấy. Bạc Kỳ hôn rất sâu, cô có cảm giác mình có thể bị nuốt vào bụng cậu sau
khi nụ hôn này qua đi. “A…”
Chỉ đến khi cô không thể thở được nữa thì Bạc Kỳ mới buông cô ra một chút, nhưng cậu vẫn đè cô ở trên ván cửa.
“Nhớ em lắm sao?”
Cậu áp trán lên trán cô, ánh mắt đầy trìu mến: “Anh rất nhớ em.” Giang Nha dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời.
Cô vòng tay qua cổ cậu, nhón mũi chân, đôi môi đỏ mọng hôn lên cằm cậu, rồi hôn lên đôi môi mỏng của cậu.
Bàn tay nhỏ bé cởi cúc quần áo của cậu một cách bừa bãi. “Gấp gáp như vậy sao?”
Bạc Kỳ khẽ cười, cậu bế cô theo tư thế này đi tới mép giường: “Lên giường đi.”