Bạc Kỳ lúc này cũng không vội, cậu đè lên người cô, nhướng mày cười hỏi: “Em hay anh làm?”
“…”
Chuyện này còn phải hỏi nữa sao??? Không phải nên để nó thuận theo tự nhiên sao???
Giang Nha đẩy cậu sang một bên, cởi cà vạt của cậu rồi bịt mắt cậu lại, có chút nghiến răng mà nói: “Em, làm.”
“Được.”
Bạc Kỳ thích thú hưởng thụ, ngoan ngoãn nằm đó, đôi mắt bị che lại nhưng không thể che được ý cười trong mắt cậu.
Cười cái rắm!
Giang Nha véo hạt đậu trước ngực cậu một cái qua lớp áo, nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ của chàng trai bên dưới mới buông tay ra.
Cô bắt đầu cởi quần áo của cậu một cách chậm rãi.
Từ áo đến quần, động tác của Giang Nha rất chậm, gần như nhẹ nhàng vuốt ve từng nơi một trên cơ thể cậu.
Thứ phía dưới của Bạc Kỳ đã sớm thẳng đứng, côn th*t màu đỏ tím vừa thô lại vừa dài, khi cương cứng dựng thẳng trông thật dữ tợn.
Giang Nha vươn tay chạm vào vật đang cứng ngắc kia. Đây là thứ khiến cô vừa yêu lại vừa hận.
Cô nuốt nước miếng, cúi đầu hôn lên quy đ*u mềm mại, nhận thấy cơ thể của chàng trai có vẻ căng chặt lại, Giang Nha mới tiếp tục. Cô chậm rãi ngậm một nửa côn th*t vào trong miệng rồi liếm láp.
Cô không quá thích khẩu giao, một là vì côn th*t của Bạc Kỳ quá lớn, miệng cô thấy rất khó chịu, hai là bởi vì cảm thấy không vệ sinh.
Nhưng sau khi phát hiện Bạc Kỳ rất thích cô khẩu giao cho mình, Giang Nha cũng có qua có lại. Biết đàn ông đều thích như vậy nên cô cũng từ từ thả lỏng.
“Ưm…”
Bạc Kỳ được cô vừa mút lại vừa liếm, cổ họng không nhịn được mà phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Giang Nha không ngừng cố gắng, cô hạ thấp miệng xuống một chút, liếm láp hòn trứng dá* của cậu, bàn tay nhỏ bắt đầu di chuyển trên côn th*t.
Tiếng thở dốc của Bạc Kỳ ngày càng nặng nề hơn.
Giang Nha vừa dùng tay vừa dùng miệng, hơn 10 phút làm cậu bắn ra trong miệng mình. Một lượng lớn tinh d*ch đặc sệt xông thẳng vào trong cổ họng cô, cô vô tình nuốt xuống không ít.
“Ọe —”
Mùi vị quá nồng, Giang Nha không kìm được mà nôn khan, vội vàng ghé vào mép giường tìm thùng rác mà nôn thứ đó ra khỏi miệng.
“Em ổn chứ?”
Bạc Kỳ ngồi dậy, rót cho cô một cốc nước.
Giang Nha chạy vào phòng tắm xúc miệng, mùi vị trong miệng nhạt dần mới bước ra ngoài.
“Đã bao lâu rồi anh không bắn ra vậy?”
Giang Nha bước ra liền nhìn thấy Bạc Kỳ đang đứng ở cửa, ánh mắt rơi xuống hạ thể của cậu. Cậu đã mặc quần đùi vào, nhưng thứ đó vẫn còn cứng đờ.
“Em đoán xem?”
Bạc Kỳ bế cô lên cái giá bên cạnh: “Làm sao anh có thể bắn ra khi em không có ở đây chứ? Không nhìn thấy Nha Nha thì không thể bắn ra được.”
“…”
Giang Nha bị cậu xoay người lại. Cậu không cởi áo của cô mà chỉ cởi quần của cô ra, tiến vào từ phía sau.
“Ưm…”
Khoảnh khắc thứ đó tiến vào, cả hai đều thỏa mãn mà thở dài một tiếng, cảm giác bị căng ra rồi được lấp đầy khiến Giang Nha thoải mái nheo mắt lại.
“Thoải mái sao?”
Bạc Kỳ cắn vành tai cô, thẳng lưng luận động: “Trong mơ anh luôn làm với em như thế này. Nha Nha nói xem có phải anh bị bệnh rồi không?”
“…”
Giang Nha bị cậu tấn công không thể nói ra lời. Quy đ*u hung hăng nghiền nát mọi nơi trong hành lang chật hẹp, cảm giác tê dại và sung sướng lan tỏa khắp cơ thể cô.
Bạc Kỳ nói những lời thô tục ở bên tai cô, lực đâm vào rút ra cũng tăng tốc càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dữ dội hơn.
Giang Nha chống hai tay lên vách tường, vô thức nâng cái mông nhỏ của mình lên để đón nhận sự tấn công của cậu, miệng không ngừng rên rỉ ưm ưm a a.
Đầu v* bị cậu nhào nặn kéo ra, mật huy*t bên dưới càng bị đâm đến nóng bỏng.
Khoái cảm đang bùng nổ nhanh chóng quét qua cơ thể. Giang Nha hét lên một tiếng, đạt cao trào.
Huy*t nhỏ co rút không ngừng, xoắn chặt gậy th*t ở bên trong.
Trước đó Bạc Kỳ đã bắn ra một lần, lần này lại kéo dài một cách bất ngờ. Cậu dừng lại, tận hưởng sự khít khao trong âm h/ộ của cô sau khi đạt cực khoái.
“Chặt quá.”
Bạc Kỳ đặt cằm lên vai cô, hai tay xoa bóp bầu v* mềm mại của cô: “Mấy ngày tới đừng về ký túc xá được không?”
Lần này cậu sẽ ở đây khoảng ba, bốn ngày, sau khi trở về còn có công việc mới rất bận rộn nên không thể ở lại quá lâu.
“Ừ.”
Giang Nha đương nhiên hiểu ý cậu, hơn nữa cậu cũng bay qua đây rồi, cô đương nhiên sẽ ở cùng cậu.
…
Giang Nha nói với những người khác về việc sẽ không trở lại ký túc xá trong vài ngày.
Biết bạn trai cô tới đây, bọn họ cũng không nói gì, chỉ trêu chọc vài câu, còn bảo bọn cô phải kiềm chế một chút.
Kiềm chế một chút…
Giang Nha nghĩ thầm trong lòng, với cái tinh lực như sói như hổ kia của Bạc Kỳ, chỉ sợ kiềm chế còn khó ý chứ.
Nếu không vì cô còn phải đi làm, có lẽ cậu sẽ trực tiếp đè cô ở trên giường làm cả ngày lẫn đêm không rời.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai người lại phải tách rời. Bốn ngày thực sự rất ngắn.
Vào ngày Bạc Kỳ về nước, Giang Nha đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, cùng cậu ăn sáng, sau đó lặng lẽ thu dọn đồ đạc cho cậu.
Trong lòng có hơi buồn, còn có một chút nghẹn ngào.
Bạc Kỳ ôm cô vào lòng, an ủi: “Sau khi hoàn thành xong công việc anh sẽ lại tới gặp em, ngoan.”
“Không muốn xa anh.”
Giang Nha vùi mặt vào lồng ngực cậu, rầu rĩ nói: “Anh đưa em về nước cùng đi.”
Đương nhiên lời này cũng chỉ là nhất thời.
Tuy rằng cô không muốn rời xa cậu, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đi nghiên cứu học tập cả, chỉ là lúc này cô nhất thời đa cảm mà thôi.
“Thật sao?”
Bạc Kỳ trêu chọc cô, làm bộ muốn mở điện thoại ra để đặt vé máy bay cho cô: “Vé máy bay chắc vẫn còn, để anh mua cho em một cái nhé?”
“…”
…
Sau khi Bạc Kỳ rời đi, cuộc sống của cô lại trở lại như trước, tuy rằng rất bận rộn, nhưng cũng rất vui vẻ.
Hai người vẫn nói chuyện điện thoại hàng ngày, sau đó thỉnh thoảng lại gọi video với nhau. Giang Nha ngày càng cởi mở hơn khi gọi video với Bạc Kỳ, thậm chí cô còn sử dụng nhiều đạo cụ khác nhau.
Tuy rằng ở nước ngoài, nhưng tình cảm giữa hai người đều không phai nhạt đi chút nào.
Mẹ Bạc lúc đầu còn sợ rằng hai người họ cách nhau quá xa như này sẽ khiến tình cảm của bọn họ mờ nhạt dần đi. Nhưng sau khi nghe Bạc Du Du nói ngày nào Bạc Kỳ cũng gọi điện cho Giang Nha, lúc này bà mới thấy yên tâm.