Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 51: Người Yêu Cũ



Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

Chuyện bận lòng cuối cùng đã có một kết quả làm Phó Lễ Hành vừa lòng. Hắn còn chưa ăn tối, vốn đang muốn trực tiếp về nhà nhưng lại nghĩ nếu bây giờ hắn về, nói không chừng cô đã ăn tối rồi. Tâm tình hai ngày nay của hắn lên xuống thất thường nên hôm nay hắn không hề có ý định muốn xuống bếp, cũng không hy vọng cô vì cơm tối của hắn mà bận rộn, hơn nữa hương vị món ăn cô nấu không mấy dễ ăn.

Phó Lễ Hành đột nhiên nhớ mấy ngày trước bọn họ làm cơm tối cùng nhau. Cô xào một món ăn, lúc hắn nếm thì cảm thấy hương vị có chút nhạt bèn nói ra nghi hoặc của mình.

Cô ngồi trước bàn cơm, trên người là cái tạp dề còn chưa kịp thay, mái tóc dài lỏng lẻo búi trên đỉnh đầu, giống như một học sinh nghiêm túc phản bác: "Người hiện đại bây giờ đều không mấy khoẻ mạnh, có rất nhiều người tuổi còn trẻ đã bị bệnh gan nhiễm mỡ. Anh có biết gan nhiễm mỡ là gì không, ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe đấy. Bác sĩ đều nói là phải ăn ít dầu ít muối mới khỏe mạnh! "

Trong mắt Phó Lễ Hành chứa ý cười như thể hắn đang nhìn thấy dáng vẻ của cô xuất hiện trước mắt vậy.

Ngày đó cô rõ ràng cũng không ăn mấy miếng "món ăn lành mạnh" mà cô làm.

"Đi Cẩm Thành Hoa Đình đi." Phó Lễ Hành đột nhiên quyết định. Cẩm Thành Hoa Đình là khách sạn 5 sao lâu đời nhất của Phó thị, tuy rằng lợi nhuận mấy năm nay không bằng trước, nhưng nó có một ý nghĩa quan trọng trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn của Phó thị. Thỉnh thoảng hắn sẽ tới đó xem xét. Hôm nay đột nhiên muốn đi là vì trước đó cô vô tình nói món bào ngư kho thịt kho tàu ở Cẩm Thành Hoa Đình là tuyệt nhất.

Có lẽ hắn đến đó ăn cơm xong lại đóng gói một phần thịt kho tàu cô thích về cho cô.

Bên kia thì Đồng Vũ Vụ và Tống Tương đi tới một nhà hàng Michelin, gọi đồ ăn xong thì Tống Tương nhìn nhìn chung quanh, phát hiện khoảng cách giữa các bàn ở đây rất xa nhau, bấy giờ mới yên tâm xả giận, "Tức chết tôi rồi!"

Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, "Vậy sao cậu còn ở đây?"

"Hôm nay là tôi mời cậu ăn cơm đấy, cậu có thể đối xử với tôi tốt hơn chút không?" Tống Tương nói đến đây thì bắt đầu thấy khó chịu, "Tôi không biết nên nói với ai bây giờ. Về nói với mẹ thì bà ấy nhất định sẽ mắng tôi không hiểu chuyện. Nói với ba tôi thì ông ấy lại cảm thấy khó chịu. Trưởng thành rồi thì sẽ hiểu được chỉ nên nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Mấy người Giản Nhuế lại đang ở nước ngoài, bây giờ còn đang ôm gối ngủ ngon ấy. Tôi mà gởi WeChat thì không biết đến bao giờ mấy người đó mới trả lời. Vũ Vụ, chúng ta là bạn cùng lớp đó."

Đồng Vũ Vụ thực sự không có chút đồng cảm nào với Tống Tương.

Cô hoàn toàn không đồng cảm với những người ngày ngày đều đang sống tốt.

Cha mẹ vẫn còn, gia đình hạnh phúc, vợ chồng yêu thương nhau, có máy bay riêng dể đi, sắm được túi xách phiên bản giới hạn, người như vậy thì muốn cô đồng cảm cái gì đây?

"Được rồi," Đồng Vũ Vụ thở dài một hơi, "Ăn cơm của cậu, nghe cậu đổ rác, rất công bằng. Nói đi."

Cô ấy (ĐVV) chính là người như vậy! Thái độ đáng ghét đó cũng làm cho Tống Tương Tư thanh thản hơn rất nhiều.

Cô quen biết Đồng Vũ Vụ nhiều năm như vậy nên cô hiểu Đồng Vũ Vụ không phải là loại người hai mặt.

"Mấy ngày trước hôm trước mới phát hiện, thì ra lâu nay bút máy Từ Duyên Thanh dùng là do bạn gái cũ tặng!" Tống Tương càng nghĩ càng túc, tay cầm dao nĩa như muốn giết người, "Cậu nói hắn đây là có ý gì. Tôi và hắn quen nhau từ hồi đại học, cái bút máy đó ít nhất cũng từ 5 năm trước đó. Thế mà hắn còn giữ nó làm cái gì, là muốn nhìn vật nhớ người sao? Hay là muốn tìm cơ hội tái hợp với người cũ?"

Trọng điểm của Đồng Vũ Vụ luôn tương đối khác người, cô hỏi: "Vậy cậu làm sao biết cây bút máy kia là bạn gái cũ hắn tặng?"

"Hôm nay tôi cần bút để viết nên đi phòng làm việc của hắn, đang chọn bừa một cây từ trong ống đựng bút thì phát hiện trên cây bút đó có khắc chữ. Cậu cũng biết bây giờ có rất nhiều thương hiệu đều cung cấp dịch vụ khắc chữ này. Lúc tôi còn đang nghĩ xem XJ* là gì thì chợt nhớ tới là bạn gái cũ của hắn họ Giang!"

*Từ (徐): Xu - Giang (江): Jiang

"Tôi tức quá nên mới hỏi hắn chuyện này là thế nào, hắn vậy mà nói hắn cũng không nhớ là do ai tặng, dùng quen rồi nên quên ném đi. GIận hơn nữa là hắn còn nói nếu như tôi để ý đến vậy thì hắn sẽ vứt nó đi. Cậu nói đi, hắn đây là có ý gì!"

Đồng Vũ Vụ đang nhấm nháp hưởng thụ mỹ thực, vẻ mặt vừa sung sướng lại tao nhã, cô nhẹ giọng nói: "Tôi cảm thấy hắn hẳn không nói dối. Đàn ông thường không mẫn cảm như phụ nữ. Cậu thử thay đổi góc độ ngẫm lại xem, nếu hắn để ý đến cây bút máy này như vậy thì sau khi chia tay hắn đã ném đi ngay lập tức rồi. Hắn như vậy chứng tỏ người cũ kia không để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn."

"Nhưng mỗi ngày hắn đều dùng bút máy bạn gái cũ đưa, cái này chẳng phải tương đương với, tương đương với tôi mỗi ngày đều dùng nước hoa bạn trai cũ tặng sao. Chẳng lẽ hắn không để ý à?" Tống Tương bùng nổ xong thì bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi, "Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Vừa mới trưởng thành đã bị nhà bọn họ để mắt tới, còn chưa kịp nói chuyện yêu đương thì đã thành đôi với hắn. Tôi không có người cũ nên hắn đương nhiên không cảm thấy sốt ruột. Tôi quá mệt, mệt thật sự!"

"Làm người thì phải có lòng bao dung một chút. Cậu và hắn đã kết hôn, còn so đo những chuyện lông gà vỏ tỏi năm xưa làm gì?"

Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ kiểu như "con người của cậu thật ấu trĩ, phu nhân nhà giàu ưu nhã như tôi không muốn nhiều lời vô nghĩa với cậu". Vẻ mặt này làm cho Tống Tương đặc biệt khó chịu. Vẻ mặt của Tống Tương chợt thay đổi, "Nói đến chuyện này thì tôi phải học tập cậu ấy. Tôi hỏi cậu nha, cậu có biết là bạn gái cũ của Phó Lễ Hành đã ly hôn rồi không?"

Đồng Vũ Vụ: "?"

Thẳng thắn mà nói, cô ngay cả bạn gái cũ của Phó Lễ Hành hay hắn có bao nhiêu bạn gái cũ cũng không biết.

Lúc hai người mới bắt đầu, cô sợ hãi, làm gì còn tâm trí đi thăm dò loại chuyện này. Sau khi kết hôn thì mỗi ngày lại quá bận......

Tống Tương thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Vũ Vụ thì liền đem chuyện của chính mình gạt sang một bên, cô đang vô cùng tò mò! Cô cầm di động, đăng nhập Weibo, "Cậu xem, đây là bạn gái cũ của Phó Lễ Hành, nghe đâu là mối tình đầu. Tôi nghe chồng tôi nói là chồng tôi và chồng cậu là bạn học chung trường đại học, tuy không quá quen thuộc nhưng hắn biết được vài chuyện. Bạn gái cũ của chồng cậu là Hoa kiều, nhà bọn họ có chút quyền lực, mở một công ty dược phẩm. Nghe nói chị gái đó là học thần đấy, tốt nghiệp xong thì về làm việc cho công ty gia đình, rồi kết hôn với một bác sĩ, nhưng không lâu trước đó đã ly hôn. Chị gái này đặc biệt không biết xấu hổ đâu."

Đồng Vũ Vụ liếc nhìn một cái, người trong ảnh có làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, không hề có vẻ ảm đạm sau ly hôn, mà trái lại là vô cùng tự tin, làm cho người khác cảm thấy bị thu hút.

Khi cô và Phó Lễ Hành ở bên nhau thì hắn đã 27-28, lại không phải là kẻ khố rách áo ôm mà là một phú nhị đại với ngoại hình, năng lực và quyền thế đều ở hàng thượng thừa, làm sao không có lịch sử yêu đương được. Lấy ánh mắt của hắn, bạn gái cũ của hắn hẳn cực kỳ ưu tú, nếu không bọn họ sẽ không đến với nhau.

Rõ ràng biết đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng sao trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.

Đồng Vũ Vụ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cô không muốn nhìn thấy loại chuyện làm cho tâm trạng cô trở nên không tốt.

"À." Đồng Vũ Vụ lạnh nhạt lên tiếng.

Phải so sánh mới thấy hạnh phúc. Tống Tương nhìn Đồng Vũ Vụ không vui thì tâm trạng của cô tốt hơn hồi nãy một tí xíu, còn an ủi Đồng Vũ Vụ, "Cũng không có gì mà. Tuy rằng chị gái này đích xác rất tuyệt, năng lực mạnh, tính cách cũng rất nice, nhưng cô ta lớn lên không đẹp như cậu nha. Hơn nữa, Phó Lễ Hành đã chia tay cô ta và kết hôn với cậu, cậu cũng thể hiện chút bao dung đi."

Đồng Vũ Vụ hơi hơi mỉm cười, "Tôi hối hận, hôm nay tôi không nên để lòng tốt trỗi dậy mà xuống xe, lại càng không nên mời cậu lên xe tôi."

"Đừng mà, nói không chừng đây là quyết định chính xác nhất năm nay của cậu thì sao." Tống Tương lại nói, "Chẳng lẽ cậu cũng để ý đến bạn gái cũ của Phó Lễ Hành? Hai người chúng ta đây chẳng phải là càng có đề tài chung để nói chuyện sao?"

Một người vui không bằng mọi người cùng vui, một người đau khổ không bằng kéo thêm một người xuống ngựa cùng nhau đau khổ ~

Đồng Vũ Vụ liếc nhìn Tống Tương, "Tôi cảm thấy tôi và cậu hẳn không có đề tài chung, bởi vì tôi không phát hiện chồng tôi còn giữ đồ bạn gái cũ đưa."

Tống Tương: "......"

Cmn.

Tống Tương lại tiến vào trạng thái buồn bực trong vòng một nốt nhạc, rót thêm rượu vào ly rượu đỏ bên cạnh.

Tâm trạng Đồng Vũ Vụ cũng không khá hơn bao nhiêu, cũng tự rót thêm rượu vào ly. Hai người phụ nữ tôi một ngụm cô một miếng ngồi uống rượu.

Lúc hai người đã uống kha khá rượu, Tống Tương cũng dần dần mở rộng nội tâm để trò chuyện, trên gương mặt trắng nõn nhiễm ửng đỏ, "Này, lần đó thật sự không phải tôi đẩy cậu vào bể bơi đâu. Tôi biết cậu không biết bơi, hơn nữa, tôi không bao giờ làm loại chuyện mất phẩm cách như vậy cả. Nếu tôi thật sự chướng mắt cậu, tôi nhất định sẽ trực tiếp nói ra. Chuyện mờ ám như đạp sau lưng cậu một chân như vậy, tôi đây không thèm làm đâu."

Đồng Vũ Vụ gật đầu có lệ, "Biết rồi."

"Ngày đó tôi không biết là ai đã đẩy tôi, rồi sau đó tôi đụng vào cậu. Nhiều người như vậy, phỏng chừng có không ít kẻ không muốn nhìn tôi và cậu. Vậy nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Cậu không thể tính ở trên đầu tôi đâu đấy."

Hai người không hổ là cá mè một lứa được bạn bè nhận xét là giống nhau như đúc. Chờ đôi bên uống xong một ly rượu vang đỏ thì hai người cùng lúc đưa di động cho đối phương, một giây cũng không chệch, trăm miệng một lời nói: "Phiền cậu gọi điện thoại cho chồng tôi."

Lời này vừa ra, Đồng Vũ Vụ cùng Tống Tương liếc nhìn nhau rồi đều phì cười.

Vẻ ngoài của hai người đều rất xuất sắc, rượu vào càng làm cho sắc mặt của bọn họ ửng đỏ, hai người cùng cười làm cho quang cảnh xung quanh sáng bừng lên.

Đồng Vũ Vụ cầm lấy di động đã được mở khoá của Tống Tương, gọi vào số điện thoại của Từ Duyên Thanh. Đầu bên kia qua một hồi lâu mới nhận điện thoại, giọng nam thuần hậu dịu dàng truyền tới: "Tương Tương, em đi đâu vậy?"

"Từ tổng, tôi là Đồng Vũ Vụ, tôi đang ở cùng Tống Tương. Cô ấy uống nhiều quá, chúng tôi đang ở Gia Nam, anh có thể đến đây đón cô ấy được không?"

Từ Duyên Thanh kinh ngạc, rồi nhanh chóng phản ứng lại, "Được được, Phó phu nhân, làm phiền cô rồi, tôi lập tức tới đó ngay."

Đồng Vũ Vụ tắt điện thoại rồi cười nhìn Tống Tương, "Mười giây, chồng cậu mất mười giây để nhận điện thoại của cậu."

Tống Tương cạn lời, lấy di động của Đồng Vũ Vụ gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành.

Vốn cô cho rằng mình có thể thắng Đồng Vũ Vụ, nào biết đâu rằng Phó Lễ Hành chỉ mất năm giây đã nhận điện thoại.

Giọng nam trầm thấp truyền đến: "Alo."

Tống Tương cảm thấy có chút áp lực khi gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành, nhưng lại không muốn để cho Đồng Vũ Vụ coi thường cô, nên cố đè ép giọng, nói: "Phó tổng, là tôi, tôi là Tống Tương, vợ của Từ Duyên Thanh. Vợ của anh đang ở chỗ tôi, cô ấy uống nhiều quá, anh lại đây đón cô ấy đi, chúng tôi đang ở Gia Nam."

Phó Lễ Hành ừ một tiếng: "Được, tôi lập tức tới đó."

Tắt điện thoại, Tống Tương lúng túng nói: "Cho dù chồng cậu nhận điện thoại nhanh hơn so với chồng tôi thì cũng không chứng minh được gì. Còn tuỳ xem ai đến đây nhanh hơn kia."

Đồng Vũ Vụ lấy phấn nén và má hồng từ trong túi xách ra, liếc nhìn Tống Tương một cái, "Cậu là học sinh tiểu học sao, cái này mà cũng muốn so."

Tống Tương: "Vậy vừa rồi cậu còn nói gì mà mười giây, không phải là cậu khơi ra trước sao?"

Đồng Vũ Vụ chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, "Tôi là muốn khen tốc độ nhận điện thoại của chồng cậu rất nhanh nha, nào có muốn so đo với cậu. Tống Tương, cậu thật ấu trĩ."

Tống Tương: "......"

Thấy Đồng Vũ Vụ đang dặm thêm má hồng, cô cũng nhanh tay lấy đồ trang điểm từ trong túi xách ra để dặm thêm.

Say rượu—— đương nhiên phải trang điểm làm sao cho giống chứ!