Đồng Vũ Vụ và Tống Tương đều cho rằng đối phương đều đang giả chết.
Hai người dặm lại trang điểm, xác định trên người không có hương vị gì kỳ quái liền ưu nhã ngồi uống rượu, đương nhiên cả hai đều biết kiểm soát tửu lượng của mình, không thể uống quá ít, mà cũng không thể uống nhiều đến bất tỉnh nhân sự.
"Thật ra cậu không cần phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt, tôi ngay cả người yêu cũ cũng không có, này chẳng phải đã thua rồi sao. Cậu tốt xấu cũng từng yêu đương với Tần Dịch, bây giờ Tần Dịch còn ở Yến Kinh, cho nên cậu và Phó Lễ Hành cũng coi như huề nhau, không có lý do gì để tức giận vì loại chuyện này, không phải sao?"
Đồng Vũ Vụ bây giờ mới phát hiện, Tống Tương thật sự quá ấu trĩ.
Loại chuyện này rất vinh quang sao? Đúng là đồ con nít.
"Nói mới nhớ, gần nhất cậu có gặp Tần Dịch không vậy?" Tống Tương cảm thấy rất tò mò, "Gần đây hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc của Tần gia nổi như cồn ấy, tôi nghe ba và chồng tôi nhắc đến mấy lần rồi."
Đồng Vũ Vụ buông lý rượu, liếc nhìn Tống Tương một cái: "Tống Tương, tôi tuyên bố, đời này chúng ta sẽ không bao giờ trở thành bạn bè."
Tống Tương kinh ngạc: "Vì sao a? Không phải chúng ta nói chuyện với nhau rất vui vẻ sao?"
"Cậu nói đi, cậu đã 25 tuổi, sao tuổi tác lớn dần mà tâm trí lại không lớn theo vậy? Tôi không kết bạn với những người thiển cận."
"Cậu nói ai thiển cận!"
Đồng Vũ Vụ nhìn thẳng về phía Tống Tương, bâng quơ nói: "Nói cậu đấy. Những người vô duyên vô cớ nhắc tới Tần Dịch trước mặt tôi thì đều không phải là bạn của tôi."
Tống Tương trợn tròn mắt, "Cậu chưa từng nói là không thể nhắc tới. Bây giờ cậu nói, sau này tôi không nhắc tới nữa là được chứ gì có gì to tát đâu. Nhìn bộ dáng kích động của cậu, người không biết còn tưởng cậu đối với Tần Dịch là tình cũ khó quên đấy."
Nói đến chuyện năm đó, Tống Tương lại muốn hóa thành chanh tinh*.
*chanh tinh: một từ thông dụng trên Internet bên TQ. Nghĩa đen là tinh chất của chanh, được dùng để diễn tả cái gì đó rất chua. Nghĩa bóng dùng để chỉ loại người chua ngoa và hay ghen tị với người khác từ ngoại hình đến nội tâm, từ đời sống vật chất đến đời sống tình cảm.
Cô không hiểu sao vận đào hoa của Đồng Vũ Vụ này lại tốt đến thế, Phó Lễ Hành thì đương nhiên không cần phải nói, đó là cực phẩm nhân gian, nhưng còn Tần Dịch, năm đó hắn đối với Đồng Vũ Vụ rất tốt, ngay cả cô cũng biết chuyện Tần Dịch không màng đến sự sắp xếp của người trong nhà mà một hai đòi đi du học Anh quốc với Đồng Vũ Vụ. Hai người bọn cô không học cùng một trường đại học, nhưng cô nghe nói, có một lần Đồng Vũ Vụ muốn ăn đồ ăn Trung Quốc chính tông, nhưng hương vị của nhà hàng Trung Quốc bên đó lại không làm cho cái người thích giả vờ giả vịt Đồng Vũ Vụ này hài lòng, Tần Dịch vậy mà mời riêng một đầu bếp trong nước qua đó.
Sắc mặt Đồng Vũ Vụ rất nghiêm túc, cô nói với Tống Tương: "Tôi không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, cậu cũng đừng nói nữa."
Tống Tương rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Đồng Vũ Vụ nên khó tránh khỏi ngạc nhiên, à một tiếng: "Được rồi, tôi không nói nữa."
Phó Lễ Hành và Từ Duyên Thanh gặp nhau ở bãi đỗ xe.
! Kỳ thật lúc hai người đang trên đường tới đây đều rất kinh ngạc, bởi vì ở Yến Kinh này ai mà không biết chuyện Tống Tương và Đồng Vũ Vụ không hợp nhau. Vậy mà bây giờ hai người các cô lại ghé vào cùng một chỗ cũng nhau ăn cơm, còn uống rượu.
"Phó tổng, làm phiền anh và phu nhân rồi."
Từ Duyên Thanh chủ động lên tiếng biểu đạt xin lỗi. Ở trong ấn tượng của hắn, Phó phu nhân là là thục nữ tri thư đạt lý, tiến thối có độ*. Mà hôm nay vợ hắn lại đang giận dỗi với hắn chỉ vì nguồn gốc của một cái bút máy mà hắn đã quên từ lâu, cho nên, khẳng định là Tương Tương tìm Phó phu nhân ăn cơm uống rượu, thật là phiền phức mà.
* tri thư đạt lý, tiến thối có độ: có thể hiểu là người được giáo dục đàng hoàng, hiểu lễ nghĩa, biết làm việc có chừng mực.
Phó Lễ Hành cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Từ Duyên Thanh nói như vậy thì không phủ nhận, chỉ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ không sao.
Hai người cùng nhau xuất hiện ở nhà hàng làm cho Tống Tương và Đồng Vũ Vụ đều thở dài nhẹ nhõm. Ít nhất ở phương diện tốc độ thì không ai thua ai.
Tống Tương và Đồng Vũ Vụ rất giỏi đóng kịch, kỹ thuật diễn của hai người cũng rất không tồi. Từ Duyên Thanh ôm Tống Tương, Phó Lễ Hành cũng đỡ Đồng Vũ Vụ rời đi, hai đôi vợ chồng cùng xuống bãi đỗ xe rồi đường ai nấy đi.
Đồng Vũ Vụ ngồi trên ghế phụ nhắm mắt giả say, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện Tống Tương nói với cô.
Xem ra mấy ngày hôm trước, hắn đúng là gặp lại bạn gái cũ ở trung tâm thương mại, dù sao hắn cũng đâu có phủ nhận.
Nếu chỉ là như vậy, còn xảy ra vào vài ngày trước thì cô đã sớm không thèm để ý. Nhưng hôm nay lúc nghe Tống Tương nhắc tới thì cô lại cảm thấy trong lòng buồn buồn, không thể không để ý.
Tống Tương rất ít khi khen ai, nên bạn gái cũ của hắn hẳn là người rất ưu tú.
Tuổi còn trẻ đã tiếp nhận công ty của gia đình, còn đem việc kinh doanh phát triển vượt bậc, thời đi học còn là học thần. Người như vậy...... hình như xứng đôi với hắn hơn.
Tống Tương nói cô so với bạn gái cũ của hắn thì xinh đẹp hơn nhiều.
Nhưng cô biết, Phó Lễ Hành không phải là loại người nông cạn.
Huống chi, bề ngoài cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, sắc suy tình mỏng, không phải thời xưa có rất nhiều ví dụ đó sao?
Cô nhịn không được tưởng tượng, bạn gái cũ hắn thích có bộ dáng như thế nào, sẽ không phải là loại hình tượng ổn trọng, điềm tĩnh, sống nội tâm đi?
Chờ Phó Lễ Hành lái xe trở lại biệt thự Tùng Cảnh, lúc chuẩn bị đánh thức cô thì phát hiện cô đã mở mắt. Trên người cô còn mang theo một mùi rượu nhàn nhạt, nhưng không khó ngửi. Có thể là do uống rượu nên hai mắt cô mông lung, thấy hắn nhìn lại thì ngây ngốc hỏi: "Anh có thích em không?"
Phó Lễ Hành nghĩ thầm, đúng là say thật.
! Lúc tỉnh táo cô tuyệt đối sẽ không hỏi loại vấn đề ngốc ngếch này.
Nhưng không biết tại sao, cho dù biết bây giờ cô không tỉnh táo, nhưng hắn vẫn không thể nào nói ra được câu trả lời rõ mười mươi kia.
Đối với Phó Lễ Hành, thật khó để nói ra những lời như tôi thích em, thậm chí chỉ cần nghĩ đến thôi cũng hắn thấy xấu hổ.
Thấy Phó Lễ Hành không trả lời, trái tim Đồng Vũ Vụ như rơi tự do, cô vực lại tinh thần, cúi lại gần đưa tay ôm cổ hắn, làm nũng nói: "Anh không thích em, nhưng cũng không thể thích người khác, được không?"
Phó Lễ Hành cảm thấy giờ phút này cô thật sự rất ngốc, ngốc đến đáng yêu, hắn đưa tay sờ sờ sườn mặt có chút nóng lên của cô, nhỏ giọng đáp lại: "Được."
Nghe câu trả lời của hắn, Đồng Vũ Vụ lại vui vẻ lên.
Thực ra cô vốn không yêu cầu gì nhiều. Cô đã nghĩ thông suốt, người yêu cũ vốn không nên chiếm quá nhiều chỗ trong một mối hôn nhân. Cho dù trong quá khứ Phó Lễ Hành và bạn gái cũ của hắn có yêu nhau, hay tình cảm có mãnh liệt đến cỡ nào đi nữa, nhưng một khi đã chia tay, chứng tỏ mọi chuyện đều đã qua.
Người như hắn, phàm chỉ còn sót lại chút tình cảm thì sẽ không chia tay, cũng sẽ không kết hôn với người khác.
Phó Lễ Hành thấy cô không có say đến bất tỉnh nhân sự nên không đi theo cô vào phòng tắm. Đương nhiên một phần cũng là do Đồng Vũ Vụ ngăn cản hắn. Bây giờ cô vẫn còn bị dì cả bám đuôi, phân đoạn trong phòng tắm** thật sự không thích hợp bọn họ.
Tắm rửa xong xuôi, Đồng Vũ Vụ đứng trước bồn rửa tay, trong lòng nổi lên khát vọng chiến đấu.
Từ phòng tắm đi ra, cô nương theo men say còn sót lại, tiếp tục "giả ngây giả dại". Cô loạng choạng nện bước đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn Phó Lễ Hành đang ngồi trên giường, nói: "Anh đi xuống phòng khách với em. Ngay lập tức, ba phút!"
Phó Lễ Hành: "?"
Đồng Vũ Vụ ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, khẽ hừ một tiếng, "Nào, nhanh lên."
Nói xong liền mặc kệ hắn, tự mình đi ra khỏi phòng ngủ.
Phó Lễ Hành không biết cô muốn làm gì, mang theo tâm trạng hoài nghi, buông quyển sách trên tay đi ra khỏi phòng ngủ. Xuống lầu đi vào phòng khách thì phát hiện cô đang đi về phía đại dương cầm*
Hắn càng không hiểu ra sao.
Tinh thần quyết chiến của Đồng Vũ Vụ làm cho cô không khác gì một đứa trẻ muốn khoe khoang, cô muốn thể hiện tài năng của mình trước mặt Phó Lễ Hành.
Cô không phải chỉ biết mua mua mua, cô còn biết rất nhiều thứ.
Cô biết đàn dương cầm, biết khiêu vũ, biết vẽ tranh......
Đồng Vũ Vụ ngồi trước đàn dương cầm, cô mở fallboard* ra rồi nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, một lúc sau, ngón tay thon dài trắng nõn nhảy múa trên phím đàn đen trắng, giai điệu duyên dáng vang vọng khắp phòng khách. Cô nhớ tới rất nhiều chuyện, năm đó khi cô còn rất nhỏ thì mẹ đã cho cô học đàn dương cầm. Lúc vừa mới học, trên đàn dương cầm là một đôi tay nhỏ beo béo bụ bẫm. Nhiều năm qua đi, đôi tay nhỏ kia đã trở nên lớn hơn.
*Fallboard: lớp bản lề bảo vệ để bảo vệ bàn phím của đàn dương cầm khi nó không được chơi. Có thể lật lên lật xuống để mở hoặc đóng.
Ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ sát đất chiếu vào, sàn nhà lát đá cẩm thạch tràn ngập ánh sáng, đại dương cầm được đặt ở một vị trí rất độc đáo, làm cho Đồng Vũ Vụ như được tắm mình trong ánh trăng.
Cô mặc một cái váy ngủ màu trắng dài đến mắt cá chân, giống như một công chúa thời Trung cổ, một mái tóc dài mềm mại như đang toả sáng lấp lánh. Tuy hắn biết cô biết chơi đàn dương cầm, nhưng ở chung ba năm, hắn rất ít khi thấy cô đàn.
Đàn xong một khúc, Đồng Vũ Vụ đứng dậy khom người cúi chào hắn. Ngay lúc Phó Lễ Hành còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đi tới chỗ dựng loa, chọn một bài nhạc cô thích. Khi tiếng nhạc phát ra, cô đi tới trước mặt hắn, vươn tay nghiêng đầu nhìn hắn, "Tiên sinh, em có thể nhảy cùng ngài một điệu được không?"
Phó Lễ Hành cúi đầu nhìn cô.
Trên mặt cô không hề trang điểm, so với ban ngày thì ít đi một chút sắc xảo nhưng lại nhiều hơn một chút ngây ngô.
Cô sau khi uống rượu không giống với cô thường ngày.
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm cô trong chốc lát mới nhẹ cười gật đầu, đưa ra tay vỗ vỗ eo cô.
Ban đầu cả hai hợp tác không ăn ý, nhưng theo âm nhạc ngày càng say lòng người, bọn họ ngày càng hoà hợp hơn.
Bọn họ không phải chưa từng khiêu vũ với nhau. Hơn hai năm trước, bọn họ từng nhảy với nhau trong tiệc cuối năm của Phó thị, cũng từng khiêu vũ mở màn trong tiệc sinh nhật của mẹ Phó. Ba năm nay, tuy số lần khiêu vũ không nhiều nhưng chưa có lần nào giống như bây giờ, hai người hoàn toàn chìm đắm vào giai điệu này.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu nhìn hắn rồi cười hì hì hỏi: "Có phải em cũng rất tuyệt không?"
Luôn luôn nhạy bén như Phó Lễ Hành cũng không nhận thấy được những lời này của cô có thêm chữ "cũng".
Phó Lễ Hành nhìn cô thật sâu, "Đúng vậy."
Đồng Vũ Vụ nhón mũi chân, đưa tay ra ôm cổ hắn, hai tròng mắt tựa sao trời chăm chú nhìn hắn: "Vậy anh khen em nhiều hơn nữa đi."