– Đúng rồi sao con biết được, con quen bạn dì hả ?
Tôi cũng sửng sốt khi mà Hoàng Long lại biết bạn của dì Trọng Đức. Tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời từ anh.
– Thật ra đây là mẹ của con
– Sao ? Loan là mẹ của con, nhưng mà bạn của dì chỉ có mỗi một đứa con trai mà thôi, không lẽ…
– Dạ con chính là đứa trẻ bị bắt cóc năm đó, con may mắn gặp và nhìn nhận ba cách đây không lâu nên mới biết chuyện của mẹ.
– Ông trời cũng khéo sắp đặt cho cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, hóa ra chúng ta đều là người thân quen hết. Dì không ngờ con của Loan giờ lớn như vậy, ba con vẫn khỏe chứ ? Năm đó sau khi Loan mất không tìm được tung tích của con ba con suy sụp chán nản mà quay về Mỹ. Từ đó mất hẳn liên lạc
– Cảm ơn dì ba con khỏe
– Mà sao con gặp được ba con, trước đó thì con sống thế nào ? Với ai ?
Hoàng Long kể hết mọi chuyện cho dì của Trọng Đức nghe. Sau khi nghe xong thì dì xúc động nói :
– Chắc Loan trên trời đã phù hộ cho hai ba con gặp và nhìn nhận lại nhau, trong cái rủi cũng còn chút gì may mắn khi con vẫn khỏe mạnh trưởng thành. Chỉ tiếc cho Loan…
Nói đến đây dì Trọng Đức không kìm được mà khóc, tôi nhìn Hoàng Long nói :
– Anh qua đó với dì đi
Hoàng Long đứng lên qua ngồi cạnh dì an ủi.
– Dì đừng buồn nữa, mẹ con vắng số nên gặp nạn, mẹ trên trời cũng không mong thấy dì vì mẹ mà buồn đau như vậy
– Dì và mẹ con là bạn thân học từ thời đại học, dì lập gia đình trước còn Loan thì theo đuổi công việc hướng dẫn viên du lịch của mình, sau đó thì mẹ con quen ba con. Cả hai yêu rồi lấy nhau. Ba con định cư bên Mỹ nhưng vì mẹ con mà đã về Việt Nam sống khi con được ba bốn tuổi, cứ tưởng bình yên hạnh phúc thì giông bão kéo đến phá tan hết tất cả. Cướp đi người bạn thân nhất của dì.
– Ba con cũng vì nỗi đau mất mẹ mà tung tích con thì biệt tăm, ai cũng bảo lành ít dữ nhiều, ba không muốn ở đây vì nhìn cảnh nhớ người ba không chịu được mới trở về Mỹ
– Giờ hai ba con gặp nhau cũng xem như là một chuyện vui. Mà nhìn con rất giống mẹ con đều rất đẹp. Hồi còn học mẹ con là hoa khôi của trường đó
– Ảnh dì lúc trẻ cũng rất đẹp
Nghe tôi nói dì Trọng Đức liền nhìn tôi cười, tuy đã lộ nếp nhăn theo thời gian nhưng dì vẫn giữ được nét đẹp riêng của mình.
– Già rồi đâu thể so với bọn trẻ các con
– Thật sự cậu ta là con trai bạn dì hả dì ?
Trọng Đức dường như vẫn chưa tin nên hỏi lại.
– Ừm con
– Mà dì chuyện năm đó mẹ con bắt gặp nên cho dì biết hay sao ?
– Đúng rồi, lúc đó dì mải mai cho rằng chồng dì đi công tác nào ngờ Loan gọi báo cho dì là thấy chồng dì đi cùng một người phụ nữ trông rất thân mật còn gửi ảnh sang cho dì. Lúc nhìn thấy ảnh dì rất sốc, sau đó dì vờ như mình không biết chuyện gì, tỏ ra bình thường gọi hỏi thì chồng dì vẫn đinh ninh bảo mình đang ở Nha Trang chưa xong công việc. Chắc phải mấy hôm nữa mới về. Lúc đấy thì lòng tin sụp đổ, đau khổ khi biết mình bị phản bội làm cho dì gần như mất lý trí, dì muốn đến đó gặp tại mặt để mà nói cho rõ nhưng rồi Loan khuyên dì bình tĩnh. Sau đó dì tìm thám tử điều tra biết nhà riêng họ đang ở là do chồng dì mua. Có đầy đủ chứng cứ dì và Loan cùng chị của dì là mẹ Trọng Đức đã đến tận nơi. Lúc đó chồng dì rất bất ngờ, còn người đàn bà đó không hề sợ, ỷ có chồng dì còn trơ mặt thách thức. Dì không làm gì vì ngại bẩn tay, dì quăng đơn ra kêu ông ta ký thì có thể công khai bên cạnh người đàn bà đó. Ông ta im lặng, còn người đàn bà đó nắm tay thúc giục. Cuối cùng ông ta quỳ xuống cầu xin dì tha thứ, nói sẽ cắt đứt mọi liên lạc với người đàn bà đó. Không phải ông ta hối hận chỉ vì một khi ly dị ông ta sẽ ra đi với hai đôi bàn tay trắng, sự nghiệp cùng tài sản hiện tại lúc đó đều của nhà dì cho, đứng tên dì hết. Ông ta chỉ vô làm rể và hưởng mà thôi
– Sao đó thế nào dì ?
– Dì cùng Loan và chị dì quay về mặc kệ ông ta. Sau đó ông ta về nhà và tiếp tục xin lỗi, dì vì mấy đứa nhỏ mà tha thứ nhưng lòng dì thì đã ch.ế.t từ giây phút ông ta phản bội. Sống vì trách nhiệm với con cái, sau đó không bao lâu ông ta mắc bệnh nặng. Còn người đàn bà đó thì cũng đi biệt tích, căn nhà đó do ông ấy mua nên dì cũng lấy lại.
Tôi nhớ trong tài liệu Hoàng Long nhờ người điều tra thì ba ta có thai với chồng của dì Trọng Đức mà không nghe dì nói gì tới.
– Thế còn đứa bé con của bà ta và dượng ?
– Nói đến thì mới biết hóa ra chồng dì chỉ đổ vỏ, còn ai ăn ốc thì không biết vì người đàn bà đó quen rất nhiều đàn ông không riêng ông ấy. Chỉ do ông ta mê muội mà bị lừa thôi
– Sao dì biết được đó không phải con của dượng hả dì ?
– Kể ra dì cũng yếu lòng, vì khi ông ấy hấp hối có nói đến đứa bé và cầu xin dì, bảo con của mình, nó vô tội muốn dì cho số tiền để người đàn bà đó lo cho đứa bé. Trước mặt ông ấy dì cứng cắn từ chối nhưng sau lưng dì cho người tìm kiếm xem cô ta ở đâu, nếu không muốn nuôi thì khi đó dì sẽ bắt và trả lại cho số tiền. Cuối cùng thì cũng biết được bệnh viện nơi người đàn bà đó đẻ. Dì tìm đến, trước khi quyết định gặp dì đã bỏ tiền nhờ y tá lấy tóc đứa bé đó làm xét nghiệm ADN xem đúng con của chồng dì không, vì dì biết người đàn bà đó trước khi sống với chồng dì làm công việc hơi phức tạp. Không ngoài dự đoán đứa bé không hề có huyết thống với chồng dì vì thế dì cũng không gặp mặt người đàn bà đó. Trở về nhà dì không có nói lại cho ông ấy nghe nhưng chị dì thì khác, có thể vẫn tức giận cho dì nên đã lỡ miệng nói ra, ông ấy vì sốc mà ra đi.
Vậy là bà ta có con, tính đến giờ thì cũng đã trưởng thành nhưng mà đứa bé đó ở đâu. Vì sau đó bà ta theo một tên đại ca rồi đến nơi khác, không thấy nhắc đến đứa bé nào hết. Lúc này tôi nhớ lại Tiên, bà ta nói là con nuôi. Trong khi hoàn cảnh mà bà ta dựng lên tất cả đều là bịa đặt thì liệu con nuôi có phải là con nuôi, huống gì cách bà ta đối xử với Tiên vô cùng tốt mà một người thâm độc như bà ta không lý đi thương con người ta còn con mình thì ở nơi đâu không biết, trừ khi…
– Con bà ta là gái hay trai dì ?
– Là gái
– Sau đó bà ta thế nào dì biết không ?
– Chồng dì mất dì cũng không muốn dính líu gì nửa, huống gì đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Đám tang chồng dì xong ít hôm thì thám tử gửi đến phong bì, người dì thuê điều tra người đàn bà đó. Trả tiền xong dì không xem đến mà bỏ hộp đến giờ
– Là này hả dì ?
– Ừm
Hoàng Long đưa tay cầm phong bì trong cái hộp lên, tôi cũng tò mò không biết bên trong là gì. Đến khi Hoàng Long mở ra thì chỉ có một tấm ảnh duy nhất, có một đôi vợ chồng đang đứng nói chuyện gì đó với người phụ nữ, do phía lưng quay về máy ảnh nên không thể nhìn rõ được mặt. Thấy vậy tôi lên tiếng hỏi :
– Đây là gì ?
Dì của Trọng Đức cũng nhìn đến.
– Dì cũng không biết, nhìn họ lạ dì chưa gặp bao giờ ?
Hoàng Long vẫn đang chăm chú nhìn tấm ảnh mà không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì nữa. Bỗng nhiên anh lật phía sau tấm ảnh lại thì có dòng chữ.
” Dung mang con đến cho gia đình này ”
Tôi thắc mắc.
– Dung là ai ?
– Dung là tên của người đàn bà đó
Tôi nghe dì Trọng Đức nói thì hiểu bà ta đã thay tên đổi họ, cũng đúng với cái quá khứ như thế nên bà ta phải phủi sạch sẽ để mà câu con mồi khác, không may tôi và ba đã mắc bẫy.
– Anh nhớ hình như đây là ba mẹ của Tiên
Tôi quay qua Hoàng Long.
– Anh nói ai ?
– Người trong ảnh này
Nghe đến đây thì tôi đã chắc chắn điều mình nghĩ là đúng, Tiên là con gái ruột của bà ta chứ không phải con nuôi gì hết.
– Thì ra bà ta muốn từng bước đưa con gái mình vào nhà của em, trước tiên dùng danh nghĩa là con nuôi tiếp đến gở bỏ mặt nạ mà tống em ra đường như thế mẹ con hai người họ ngang nhiên chiếm đoạt mọi thứ.
– Người đàn bà đó quá đáng sợ, chuyện năm đó như thế mà không biết hối cải tu tâm dưỡng tính.
– Nếu đã là người tham vọng thì sẽ không bao giờ thay đổi đâu dì ạ.
Trọng Đức nãy giờ ngồi im lặng theo dõi câu chuyện đến giờ mới lên tiếng nói.
– Con nói đúng, loại người này mưu mô rất khó đối phó nên mấy đứa phải cẩn thận
– Dạ bọn con biết rồi dì
Sau đó dì Trọng Đức mời chúng tôi ở lại dùng bữa cơm, tôi nhìn ra dì rất vui, nhất là đối với Hoàng Long dì hỏi thăm rất nhiều chuyện, khi nhắc đến việc mình sống ở đâu suốt thời gian dài thì Hoàng Long lại tránh né, có thể sự thật người đã nuôi dưỡng mình còn xem là người thân nhất lại liên quan đến bi kịch của gia đình mình là một sự đau khổ đến dường nào vì thế khó trách anh không muốn đối mặt.
– Em ăn nhiều vô đi nhìn em ốm lắm đó
Trọng Đức gắp thức ăn bỏ vào chén của tôi, chưa gì thì Hoàng Long đã dùng đũa gắp lấy rồi nói :
– Cô ấy không thích ăn cái này
– Sao cậu biết chứ ?
– Đương nhiên tôi phải biết rồi, không ai hiểu người phụ nữ của mình bằng chính mình hết
Tôi đang ăn cơm mà muốn sặc, ở đây đang có dì Trọng Đức mà Hoàng Long lại nói thế, gì mà người phụ nữ của mình chứ. Tôi huých tay nói nhỏ vừa đủ hai người nghe.
– Anh lại nói linh tinh gì thế ?
– Anh đang chứng tỏ cho anh ta bỏ cuộc vì vốn dĩ anh ta đã thua ngay vòng loại rồi
Không biết sao lại có một người tự tin như thế không biết, tôi lườm.
– Anh chưa uống rượu mà say rồi à ?
– Ừm, anh say thật nhưng không phải say rượu mà là say em
Tôi bất giác đỏ mặt, cảm giác nóng rần lên tôi chẳng biết làm gì ngoài cúi đầu mà ăn tiếp. Khi ngước lên vô tình tôi chạm phải ánh nhìn của Trọng Đức, có thể anh đã nghi ngờ mối quan hệ của tôi cùng Hoàng Long thì phải…
Ăn cơm xong thì chúng tôi tạm biệt dì Trọng Đức ra về, dì nói lúc nào rảnh thì lên dì chơi. Hoàng Long cũng đã hứa nhất định sẽ trở lại đây sớm, có thể vì tình cảm thân thiết của dì và mẹ Hoàng Long cho nên dì ngỏ ý nhận Hoàng Long làm con nuôi. Anh cũng vui vẻ nhận lời, có thể từ dì anh cảm nhận được tình mẹ, thứ mà anh đã bị những kẻ xấu xa đoan tâm chia cắt để rồi anh phải vay mượn từ người khác, không phải ai xa lạ mà lại chính là những người tạo nên bi kịch.
– Mẹ giữ gìn sức khỏe nha mẹ, con sẽ sớm lên thăm mẹ
– Ừm, con cứ lo công việc của mình, rảnh thì lên mẹ chơi. Nhớ đưa theo Trang Đài nữa nha, mẹ thích cô bé này rồi.
Tôi nghe vậy thì cười.
– Con sẽ nhớ mẹ lắm
– Chưa gì đã gọi mẹ rồi
Biết Hoàng Long trêu nên tôi lè lưỡi nói :
– Em thích được không ?
– Nhận mẹ như vậy là phải làm dâu của mẹ đó
– Anh mơ đi, đừng tưởng bở. Mẹ là mẹ dính gì đến anh đâu
– Ơ nhưng đây là mẹ anh mà
– Nhìn hai đứa mẹ lại nhớ về thời trẻ, mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm. Mẹ mong hai đứa sẽ trân trọng và nắm tay nhau vui vẻ hạnh phúc mãi như này nha. Nếu chẳng may gặp khó khăn hay những phút yếu lòng thì hãy nhớ đến khoảnh khắc mà cả hai đã từng trải qua.
Những lời dạy thật sâu sắc từ dì tôi sẽ ghi nhớ.
– Con cảm ơn dì
– Không gọi mẹ nữa à ?
Nghe dì nói vậy tôi cười đáp.
– Thôi con không dám, con sợ ai kia ăn vạ lắm
– Thôi các con về đi cho sớm
– Dạ dì vô nhà đi. Anh về trước nha.
– Giờ dì anh đã là mẹ tôi rồi đó, chúng ta cũng xem như phần anh em họ
Tạm biệt dì xong thì chúng tôi ra xe. Lúc này tôi mới để ý Trọng Đức khi nãy nói có vẻ buồn buồn dù Hoàng Long nói đùa cũng không màn đáp lại mà lủi thủi đi đến xe của mình. Định đến nói chuyện thì Hoàng Long hối.
– Em còn không lên xe
Tôi nghe vậy thì đi về phía xe nhưng vẫn ngoái nhìn cho đến lúc Trọng Đức lái xe đi trước. Tôi mở cửa xe ngồi vào, chưa kịp thắt dây an toàn thì Hoàng Long đã chồm người qua chỗ tôi.
– Muốn đi cùng anh ta à ?
Biết Hoàng Long lại ghen sẵn trớn tôi muốn trêu nên nói :
– Ờ thì cũng muốn…ư…
Vừa dứt lời thì Hoàng Long đã đặt môi phủ lên môi tôi, quá bất ngờ làm tôi không kịp tránh né, so với lần trước thì lần này anh có phần mạnh bạo hơn, còn cắn nhẹ một cái làm tôi bị đau. Tôi cũng không chịu thua mà cắn trả lại anh một cái thật mạnh. Chính vì thế Hoàng Long mới chịu rời ra.
– Em có cần cắn mạnh như vậy không ?
– Ai kêu anh cắn em chi, em cắn lại cho biết
– Em giỏi lắm, anh vốn chỉ muốn cảnh cáo nhẹ em thôi mà em lại trả đũa như vậy. Chờ về nhà anh cho em biết thế nào là khóc không thành tiếng
Tự nhiên tôi có dự cảm bất an nên quay qua dỗ ngọt.
– Đau lắm hả ? Để em xem..chụt…
Tôi hôn nhẹ lướt lên môi Hoàng Long một cái, có thể rất hài lòng nên khóe miệng nhếch môi cười.
– Coi như em giỏi
Biết là mình đã thành công dỗ xong con mãnh hổ đang nhe nanh múa vuốt phải thu mình ngoan ngoãn liền cười vui vẻ, khoát lấy tay của Hoàng Long rồi tựa đầu lên vai anh. Tôi nghiêm túc nói :
– Sao bà ta không công khai Tiên mà con gái của mình mà phải núp dưới thân phận con nuôi
– Có lẽ bà ta sợ dư luận, nhất là quá khứ không tốt đẹp kia càng không muốn bị đào bới lại
– Chuyện thưa kiện em để cho Bảo Trân và Dũng lo còn em tìm bằng chứng mà đến giờ vẫn chưa có gì ?
– Sớm muộn con cáo cũng phải lòi đuôi thôi
– Nhất định bà ta sẽ gặp báo ứng trong một ngày không xa nữa
☆☆☆☆☆
Hôm nay chủ nhật tôi không phải đến công ty, định cùng Hoàng Long đến nhà luật sư Hà xem thế nào thì sáng sớm Hoàng Long phải ra ngoài gấp, hình như gặp chú Bình để chỉnh sửa lại điều khoản gì đó. Tôi xuống dưới nhà chuẩn bị ăn sáng thì chuông cửa reo lên. Cô người làm đang lau dọn nghe vậy nói :
– Không biết là ai để tôi đi mở cửa
Tôi gật đầu rồi đến ghế sofa ngồi xuống, một ly trà đã được chuẩn bị sẵn, không cần đoán cũng biết đó là của ai. Hoàng Long biết tôi thói quen uống trà vào mỗi buổi sáng nên thường đích thân tự mình pha, mùi vị khá ngon tay ngang như thế là quá giỏi.
– Nhìn chị cũng không đến nỗi khốn khổ, mà cũng đúng, biết quyến rũ dụ dỗ đàn ông mà, nếu chọn ai xa lạ thì cũng được đằng này từng là em chồng mình. Đúng là ghê tởm quá đi thôi