Ra đến ngoài khách sạn rồi tôi đến một chỗ vắng ngồi xuống khóc ngon lành, tôi không nghĩ sự việc đến mức như thế, cả hai người đã qua lại thời gian dài mà tôi nào đâu hay biết, sự vô tâm hời hợt của Hoàng Thiên tôi cứ nghĩ do anh vẫn chưa chấp nhận tôi nên thế hóa ra là do anh đã có người khác. Tôi giống như một con ngốc đi trông chờ một thứ xa vời, quá tự tin vào bản thân vào tình cảm dành cho anh để giờ đây chuốc lấy nhục nhã và đau khổ. Tất cả là do tôi tự mình chuốc lấy, đi cưỡng cầu một thứ không phải của mình. Tôi úp mặt xuống đầu gối mà khóc, sao trái tim tôi lại đau thế này, nỗi đau tưởng chừng làm tôi ngã quỵ.
Bất chợt có vòng tay ôm lấy tôi vào lòng, sự ấm áp đến lạ thường cùng mùi hương quen thuộc. Giọng trầm ấm của Hoàng Long cất lên.
– Chị đừng khóc nữa, anh ấy không xứng đáng để chị phải rơi nước mắt
Hoàng Long là chỗ dựa duy nhất của tôi trong lúc khổ sở này cho nên tôi mặc tình dựa dẫm. Thút thít mà nói :
– Chị không biết bản thân không tốt ở điểm nào mà anh ấy không thể yêu chị, gần hai năm hy vọng nhưng rồi tất cả đã sụp đổ, ở đây của chị đau lắm
Tôi nắm chặt lấy tay đặt lên ngực trái của mình.
– Chị rất tốt, chị là người con gái hoàn hảo, anh ấy không biết quý trọng chị là do mắt anh ấy bị mù.
” huhuhu “
Tôi khóc một lớn hơn, nước mắt làm ướt cả khoảng áo sơ mi trên ngực của Hoàng Long. Qua một lúc thì tôi dần bình tĩnh lại không khóc nữa.
– Chị không muốn ở đây nữa
– Vậy em đưa chị đi
Sau đó Hoàng Long lái xe rời khỏi khách sạn, điểm dừng là ở bãi biển cách đó không xa, tôi cởi dép đi chân trần dưới cát, ánh nắng mặt trời vẫn chưa lên cao lắm, tôi nhìn về phía biển cả rộng lớn mà hô to.
” Aaaaa “
La đến khàn họng thì tôi mới nghĩ, tôi quay lại thì thấy Hoàng Long đứng đút tay vào túi quần nhìn tôi.
– Trông chị buồn cười lắm đúng không ?
Hoàng Long lắc đầu.
– Chị rất dễ thương
– Em khen để chị vui đúng không ?
– Em nói thật lòng mình
Tôi nghe vậy thì cười, sau hồi điên khùng la lối thì tâm trạng cũng đỡ hơn. Tôi đã thông suốt, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu nếu Hoàng Thiên không yêu tôi thì cuộc hôn nhân giữa chúng tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tờ hôn thú chỉ mang lại cho tôi cái danh xưng không hơn không kém, đến lúc giải thoát cho nhau, tình yêu trong suốt gần hai năm qua xem như là một bài học đắt giá cho tôi. Đã cho đi thì không thể lấy lại nhưng từ giây phút này thì tôi sẽ không lãng phí nữa.
– Sao cũng được, chị cảm ơn em nhiều lắm, sau này giữa chị và Hoàng Thiên có như thế nào thì chị em mình vẫn sẽ như thế.
– Chị sẽ ly hôn với anh hai à ?
Tôi cười khổ.
– Đâu thể làm khác hơn, họ đã có con với nhau rồi, chị còn níu kéo được gì nữa
– Dù cho chị quyết định thế nào thì em sẽ luôn ủng hộ và bên chị
– Cảm ơn em, giờ mình về thôi. À để chị nói nói tiếng với Bảo Trân không nó lại lo
Tôi lấy điện thoại ra gọi thì nó đã nghe máy ngay.
– Mày đang ở đâu vậy hả ? Đừng buồn vì một tên đàn ông không xứng đáng, mày xinh đẹp như thế thiếu gì người chạy theo.
– Tao biết rồi, mày đừng lo cho tao, tao không sao đâu, giờ tao về thành phố trước
– Thật là mày không sao ?
– Ừm, tao đợi mày về kể tao nghe chuyện của mày đó
– Chuyện gì chứ ?
– Mày còn giấu, đi du lịch cùng nhau thế kia luôn mà
– Mày hiểu lầm rồi Dũng chỉ là bạn của tao thôi
– Tao không tin đâu, thôi nha, về rồi gặp nói chuyện sau.
– Ừm, vậy thông suốt vậy tao mừng rồi.
Tắt máy xong thì Hoàng Long chở tôi về, đến trước cổng nhà thì tôi nói :
– Em để chị xuống đây được rồi, xe em cứ lấy dùng đi
– Chị ổn không ?
– Đừng lo cho chị, chị biết mình nên làm gì mà ? À mà nhà này chị sẽ không ở nữa, em có thể về ở cùng anh trai em
– Em có chỗ ở riêng rồi em không về sống cùng anh ấy
– Sao vậy ?
– Em ở mình quen rồi với lại tính tình hai anh em cũng khác nhau nên ở cùng sẽ không hợp
– Ừm chị chỉ nói thế còn quyết định thế nào là do em.
– Chị vào nhà đi, có gì gọi cho em
Nói rồi tôi bước xuống xe sau đó thì Hoàng Long cũng chạy đi. Tôi vào trong nhà rồi đi lên phòng, tôi lấy tờ giấy cùng cây viết lại bàn ngồi xuống, tôi nhớ lại suốt khoảng thời gian qua thấy mình thật cố chấp và bồng bột, bởi ba tôi nói không hề sai, tôi ương bướng muốn gì thì phải có cho được ngay cả tình cảm cũng thế cho nên giờ mới thất bại ê chề.Nếu nói không đau buồn là không phải khi tình cảm dành cho một người đằng đẳng trong suốt gần hai năm. Cùng đó là những gì tôi bỏ ra và vun vén, chỉ do tôi đặt vào một người có tâm không hướng về mình nên chỉ là con số không tròn trĩnh.
Đặt bút xuống tôi viết những chữ đầu tiên, không ngờ có ngày tôi tự mình viết nó, tôi đinh ninh hôn nhân của mình và Hoàng Thiên sẽ bền vững, đi đến kết hôn thì đã định gắn chặt vào nhau nhưng đời đâu ai hay chữ ngờ cho nên bây giờ tôi phải tự mình chấm hết cho tất cả.
Rất khó khăn tôi mới viết xong tờ đơn ly hôn và ký tên mình, tôi không khóc chỉ do nước mắt tự rơi mà thôi. Đưa tay lau giọt nước mắt rồi tôi đứng lên đi thu xếp đồ đạc, tôi không thể ở đây nữa, ngôi nhà này vốn không dành cho tôi. Xong hết tôi kéo vali trở xuống cùng tờ đơn ly hôn, tôi định gọi cho Hoàng Thiên về để giải quyết thì anh vừa hay về đến.
– Em xách đồ đi đâu vậy ?
– Anh hỏi em câu đó không thấy dư thừa sao ? Đây là tờ đơn ly hôn tôi đã ký rồi, anh ký xong thì tôi sẽ gửi đến tòa rồi chờ ngày phán xét
– Em muốn ly hôn
– Chẳng phải đó là điều anh muốn sao ? Giữa em và anh không cần phải ràng buộc nhau vì tờ hôn thú vô nghĩa đó. Bây giờ mình nên kết thúc, anh sẽ tự do đến với người anh yêu, cùng với đứa con của hai người
– Tôi xin lỗi, thật lòng tôi không muốn tổn thương em
– Nói gì thì chuyện cũng xảy ra, vốn dĩ do tôi tự mình chuốc lấy nên không thể trách ai. Chỉ là tại sao anh không thẳng thắng nói với tôi, cứ nghĩ là anh chưa chấp nhận tình cảm của tôi nên mới đối với tôi lạnh lùng như thế, tôi vẫn luôn hy vọng rồi anh sẽ yêu tôi nào đâu anh cũng yêu đó, mà là yêu người khác chứ không phải tôi
– Tôi không nghĩ mình sẽ đến với Tiên, lúc đầu tôi đối với Tiên chỉ là em gái mà thôi. Cưới nhau tôi cũng cố gắng để làm người chồng nhưng tôi không làm được, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, ngay từ đầu lấy nhau tôi đã mang tiếng là thằng đào mỏ, chuột sa hũ nếp, em là một tiểu thư lá ngọc cành vàng còn tôi không là gì cả. Vì để Hoàng Long có thể tiếp tục sống tôi phải bỏ đi lòng tự trọng mà lấy em, tôi biết mình không xứng nên tôi gìn giữ cho em. Sau bao cố gắng tôi đã có sự nghiệp của riêng mình từ đôi bàn tay trắng, vô tình tôi gặp lại Tiên, sự quan tâm đồng điệu đã làm tôi rung động, tôi đã kiềm chế vì biết rõ làm vậy là có lỗi với em nhưng lý trí đã không thắng nổi con tim, tôi trượt dài trong cảm xúc và cả dục vọng.
Tôi cười chua chát khi tôi thua cuộc là do mình may mắn sinh ra trong gia đình giàu có.
– Đã không yêu thì cái gì cũng trở thành lý do cả. Anh ký đi
– Tiên đã có thai tôi cần phải có trách nhiệm cho nên chỉ đành có lỗi với em, nhà này em cứ ở đi, không cần đi đâu hết
– Anh không cần phải nói nữa chỉ cần ký tên thôi, nhà này tôi sẽ không ở đâu.
Hoàng Thiên ký xong rồi đưa cho tôi, nhận lấy rồi tôi đứng lên.
– Từ giây phút này anh có thể công khai bên cạnh người yêu rồi, không cần phải lén lút, tôi và anh cũng không còn gì liên quan nữa. Mỗi người tự có cuộc sống riêng đừng làm phiền nhau.
Tôi kéo vali đi thì Hoàng Thiên nói :
– Mình có thể làm bạn không ?
– Tôi không cao thượng đến như vậy đâu ? Tôi không hận anh nhưng cũng không thể xem như không có gì mà vui vẻ làm bạn với người từng là chồng, tuy không yêu nhưng lại ngoại tình phản bội. Tôi chúc anh sẽ hạnh phúc với những gì mình lựa chọn.
Nói rồi tôi đi một hơi ra khỏi nhà mà không quay lại, từ nay tôi sẽ chỉ nhìn về tương lai còn quá khứ phía sau hãy để vào lãng quên.
Hiện tại tôi chưa thể về nhà, không biết phải đi đâu hết, lúc này trong đầu tôi nghĩ đến một người không ai khác ngoài Hoàng Long. Tuy tôi và Hoàng Thiên đã ly hôn rồi nhưng với Hoàng Long thì không sự có thay đổi nào, vẫn thân thiết như vậy. Tôi lấy điện thoại ra gọi ngay cho em ấy. Rất nhanh Hoàng Long đã nghe máy.
– Chị sao hả ?
Tôi nghe giọng của Hoàng Long có phần khẳng trương. Cứ như lo lắng cho tôi lắm.
– Em rảnh không ?
– Em vừa đến công ty nhưng em rảnh
– Em có thể đến đón chị được không ?
– Vậy chị đợi em
Nói rồi Hoàng Long tắt máy không để tôi kịp nói thêm gì. Chưa đến 10 phút thì Hoàng Long đã lái xe đến đổ ngay trước mặt tôi. Xuống xe hướng mắt nhìn đến vali của tôi thì nói :
– Chị đã quyết định rồi à ?
– Ừm, chị và anh em sẽ ly hôn, giấy đã ký xong rồi
– Giờ chị muốn về nhà mình hay sao ?
– Chị chưa thể về nhà ngay, chị cần thời gian để ổn định, tạm thời chị định đến khách sạn ở, em đưa chị đến khách sạn nha
– Vậy chị đến chỗ em ở tạm đi
– Em ở đâu ?
– Nhà công ty cấp trước đang dọn bây giờ đã xong hết rồi chị cứ đến ở
Có thể sợ tôi ngại nên Hoàng Long nói thêm.
– Nếu chị sợ thì chị cứ ở đó còn em tạm ngoài khách sạn cũng không sao
Đúng là tôi hơi ngại vì giữa chúng tôi nam nữ khác biệt sợ người ngoài họ nghĩ khác thôi chứ tôi và Hoàng Long xem nhau chẳng khác gì chị em. Suy nghĩ một lúc tôi cũng đồng ý đến ở tạm chỗ Hoàng Long.
– Không gì đâu, chung nhà nhưng mỗi người một phòng mà thì có gì phải sợ
– Vậy chị đưa hành lý đây em mang lên xe.
Sau đó thì tôi lên xe rồi Hoàng Long chở đến nhà của em ấy, đó là căn biệt thự nằm ở quận 7, ở đây an ninh lại sạch sẽ vì khu này dành cho người có tiền. Công ty cũng trọng dụng Hoàng Long thật, chuẩn bị cho em ấy nhà ở khu này
Lúc này trong nhà một người chạy ra mở cổng, xe chạy vào sân rồi tôi mới hỏi :
– Em thuê cả người giúp việc luôn rồi hả ?
– Cũng do công ty chuẩn bị
– Công ty cũng đãi ngộ cho em nhiều thật đó, chắc em phải là một người ưu tú giỏi giang
– Em cũng bình thường thôi không như chị nói đâu
Tôi thấy do Hoàng Long khiêm tốn mà thôi. Xe dừng lại tôi mở cửa bước xuống còn Hoàng Long thì vòng ra phía sau cốp lấy vali cho tôi.
– Chị vào nhà đi
– Nhà rộng và đẹp lắm
– Chị thích là được
Vào đến phòng khách thì người làm cũng vào tới.
– Ông chủ bà chủ
Tôi thấy cô người làm hiểu lầm mình là bà chủ liền lên tiếng giải thích.
– Cô ơi con không phải bà chủ
Cô người làm chỉ nhìn tôi mà không nói gì, Hoàng Long lúc này nói :
– Cô mang vali lên trên phòng cho chị ấy đi, từ giờ trong nhà này cô cứ nghe lời chị ấy là được
– Dạ ông chủ
Tôi nghe vậy thì nói :
– Chị chỉ ở ké thôi còn em mới là chủ
– Em là đàn ông đâu có rành mấy chuyện trong nhà đâu nên nhờ chị lo vậy
Đúng là đàn ông họ có công việc còn những gì trong nhà thì không biết, cũng như lúc ở với Hoàng Thiên tất cả việc lớn nhỏ trong nhà một tay tôi lo liệu, tạm thời tôi ở đây nên xem như giúp lo chuyện nhà để trả công vậy.
– Vậy cứ để chị lo
– Chị mệt không hay lên phòng nghỉ đi
Tôi rất sợ ở trong phòng một mình rồi tôi sẽ nhớ lại những chuyện không vui.
– Thôi để chị đi nấu cơm cho em ăn
– Chuyện đó chị cứ để người làm làm chị đụng tay chi cho mệt
– Chị quen rồi, đâu phải lần đầu chị làm đâu. Để chị vào trong xem gì nấu không ?
Tôi đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh thì đầy ắp thực phẩm rau củ, tôi suy nghĩ nên nấu món gì đây, nhớ lại lúc bên Mỹ Hoàng Long từng nói mình thèm sườn xào chua ngọt, trong tủ lạnh có sẵn sườn và cà chua nên tôi mang ra làm ngay.
– Chị làm món gì vậy ? Có cần em phụ không ?
Tôi nhìn đến thì thấy Hoàng Long đứng ngay sau lưng mình tự lúc nào.
– Thôi để chị làm, mà em có biết làm không ?
– Biết chứ, không chỉ biết thôi mà em còn làm giỏi nữa
Tôi hoài nghi.
– Thật không ?
– Chị cứ đưa đây em.biểu diễn cho xem
Thế là tôi tránh qua bên để xem Hoàng Long làm, cứ tưởng em ấy chỉ nói đùa cho vui không nghĩ cũng rất bài bản. Không giống như là lần đầu làm chuyện này.
– Chị không ngờ em giỏi cả việc này luôn đó
– Chị quên em sống có một mình sau nên việc gì cũng phải tự lo
Nghe vậy tôi thấy thương Hoàng Long, lúc đó sau khi phẫu thuật thành công sức khỏe dần hồi phục thì em ấy muốn ở lại để học dù Hoàng Thiên không đồng ý nhưng mà Hoàng Long quá kiên quyết nên không thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận. Tôi có hơi lo vì em ấy vừa mới khỏe ở mình sẽ không ai chăm sóc nhưng Hoàng Long lại mạnh mẽ hơn những gì tôi nghĩ vì hiện tại thì em ấy đã trở thành người đàn ông thành đạt. Tôi rất khâm phục Hoàng Long, tính ra em ấy giỏi hơn anh trai mình, nói không phải tôi kể công hay hối hận vì mình đã giúp cho Hoàng Thiên.
– Sao chị lại nhìn em như thế ?
Tôi bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ vì tiếng nói của Hoàng Long.
– À không gì, để chị đi làm cà chua
Hoàng Long thì ở bếp chế biến sườn còn tôi mang cà chua đi rửa rồi thái. Tôi từng mơ ước mình và Hoàng Thiên cũng sẽ cùng nhau làm những việc này, nấu nướng vui vẻ rồi ăn những bữa cơm gia đình, tiếc là việc đó sẽ không bao giờ có, nó cũng trở thành một quá khứ mà tôi không muốn nhớ đến nữa. Đúng là không thể ngờ được, mới hôm nào thôi tôi còn dự tính nhiều chuyện cho tương lai thì giờ chỉ còn mỗi mình tôi, ông trời cũng khéo trêu ngươi.
” aaa”
Không cẩn thận nên tôi cắt trúng vào tay, máu chảy đỏ nhỏ xuống cả sàn.
– Chảy máu rồi, chắc đau lắm, chị đợi em
Hoàng Long quay qua cầm lấy ngón tay đang chảy máu của tôi mà lo đến luống cuống cả lên, tự dưng trong lòng tôi một cỗ xúc động trào dâng.
– Chị đến đây ngồi em băng bó cho
Hoàng Long chạy đi lấy bông băng thuốc sát trùng vào rồi kéo tôi đến ghế. Mọi hành động của em ấy rất nhanh đến độ tôi chỉ biết làm theo như một cái máy.
– Hơi đau chị cố chịu nha chút sẽ hết
Nhẹ nhàng nhắc nhở trước khi sát trùng vết thương cho tôi, tỉ mĩ băng bó, sự quan tâm này tôi đã từng khao khát có được từ một người mang danh nghĩa chồng mình nhưng lại không có mà bây giờ tôi lại được Hoàng Long đối xử.
– Chị còn đau không ?
– Không đau, vết thương nhỏ xíu mà
– Không đau mà mắt chị đỏ cả rồi, chỉ cần chị đau một chút thôi em đã đau lòng rồi
Mắt tôi đã ương ướt vì xúc động và cả sự tủi thân. Giờ nghe thêm lời này của Hoàng Long nữa thì tôi đã không kìm được nữa rồi. Tôi thút thít.
– Sao em tốt với chị quá vậy ? Giờ chị đâu còn là chị dâu của em
– Với em điều đó không quan trọng. Vị trí của chị trong lòng em trước sau không có sự thay đổi
Thật sự tôi lấy làm an ủi vì tôi không cô đơn một mình tôi có Hoàng Long, Bảo Trân và cả ba tôi cùng dì Huệ. Họ đều là những người thân nhất của tôi. Tự hứa với bản thân sẽ sống tốt luôn vui vẻ không nên nhìn lại những chuyện buồn đau của quá khứ.
– Khét rồi
Tôi ngửi được mùi khét nhìn đến bếp vẫn đang cháy theo phản xạ định đứng lên xem thì Hoàng Long nói :
– Chị cứ ngồi để đó em làm
Nói rồi Hoàng Long lại bếp xử lý.
– Bị cháy hết rồi hả ?
– Không ăn được nữa, để em làm món khác
– Cũng tại chị hết
– Đâu liên quan đến chị, giờ cứ ngồi đó chờ em làm xong rồi chỉ việc ăn thôi
– Nhưng mà chị muốn phụ em
– Có chị em sẽ phân tâm không làm được
– Sao vậy ?
Hoàng Long chỉ cười mà không nói gì cả, tôi thấy mình quá vụng về thái cà chua thôi mà không xong nên giờ ngồi im không phiền em ấy làm nữa.
Chưa đến 10 phút thì đồ ăn đã dọn ngay trước mặt tôi, hai phần mì xào thịt bò thơm phức.
– Ăn mì hả ?
– Này nấu nhanh không phải để chị đợi lâu
– Chị đâu có gấp đâu, mà nhìn ngon quá, thơm nữa, chị muốn thử quá
– Chị ăn đi
Hoàng Long mang đũa đưa cho tôi, cầm lấy tôi không ngần ngại nói :
– Vậy chị không khách sáo mà ăn nha
– Em nấu cho chị ăn
Tôi hít hà rồi lấy đũa gắp phần mì bỏ vào miệng, mùi vị còn ngon hơn cả tôi nấu.
– Ngon quá, em cũng ăn đi, sao nhìn chị vậy ?
– Em thích nhìn chị ăn hơn là ăn
– Em thật là lạ đó
Có lẽ đang đói nên tôi ăn rất ngon, Hoàng Long thì ngồi nhìn tôi mà không chịu ăn, tôi nói mãi mới chịu cầm đũa lên ăn. Khi tôi ăn hết sạch dĩa mì thì bụng đã no căng.
– Ngon đến mức chị ăn hết sạch rồi, công nhận một đều là chị nấu không ngon bằng em
– Vậy từ giờ em sẽ nấu chị ăn
– Thật hả ?
– Em đâu nói đùa
– Nếu vậy chị là người may mắn và phúc lắm đây
– Ngược lại là em mới đúng
– Sao lại là em
– Vì em may mắn mới được nấu cho chị ăn
Tôi thấy Hoàng Long nói đúng là nghịch lý, ai đời nấu cho người khác ăn mệt như vậy mà em ấy lại thấy vui và may mắn. Đây có phải ý nghĩ ngốc nghếch không, nói Hoàng Long thì tôi mới nhận ra mình cũng từng như thế hóa ra bản thân tôi cũng ngốc mà.
– Chị lên phòng nghỉ đi
– Em đi đâu hả ?
– Không, em ở nhà với chị
– Chị ổn mà, em cứ làm việc của mình, chị không sao
– Hôm nay em rảnh
– Ừm
Có hơi mệt nên tôi lên phòng để nghỉ, trong phòng được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Vali đồ của tôi cũng được đặt gọn trên giường. Ngả lưng qua bên tôi nhắm mắt lại, bỏ hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau vẫn như bình thường tôi đến tiệm trà, Hoàng Long đưa tôi tới rồi phải đến công ty, xe vừa đi tôi định vào tiệm thì xe của ba cũng vừa tới đậu ngay bên cạnh tôi..