“Ha ha … tôi cũng không biết.” Từ Nham cười đáp, “Có lẽ vì hai ngày này không có trận đánh nào nên chán chăng.”
“Rỗi hơi.” Ed kéo mũ xuống che khuất mặt mình, lát sau đã nghe tiếng ngáy từ dưới mũ vọng ra.
“Phục cậu thật, bạ đâu cũng ngủ được.” Từ Nham lắc đầu cười, ngả người nằm cạnh cơ giáp, cầm mũ che mặt dường như chuẩn bị ngủ.
Cùng lúc đó, sự việc tương tự diễn ra ở một vài địa điểm khác nhau trong căn cứ loại nhỏ này.
Ariel với Chung Thịnh hoàn toàn không biết các binh sĩ trên tinh cầu 17 không chào đón mình, hiện tại hai người đang ngồi trên phi thuyền đọc tài liệu.
Nhìn một loạt tư liệu trên màn hình quang não, Chung Thịnh giật giật khóe mắt: “Ariel, đây là?”
“Tư liệu về các binh sĩ.” Ariel vừa xem tư liệu vừa nói.
Chung Thịnh giật giật cơ mặt: “Em biết đây là tư liệu về các binh sĩ. Ý của em là … làm cách nào anh có được tư liệu về họ, lại còn chi tiết đến thế này?”
“À, một cấp dưới cũ của bố anh hiện đang làm trong cục tình báo quân sự.” Ariel chẳng buồn ngẩng đầu.
Chung Thịnh im lặng quay mặt đi. Tuy là lý lịch binh sĩ không phải tài liệu tuyệt mật gì, nhưng đâu phải cứ muốn là xem được. Ariel, anh lạm dụng chức quyền như vậy có ổn không?
Ariel bày tỏ, xuất thân nhà binh đời hai như hắn vận dụng tài nguyên của bố không có gì là vấn đề cả. ╮()╭
Mặc dù cảm thán trong lòng như thế, Chung Thịnh vẫn không cho rằng mọi chuyện đều phải theo khuôn phép một cách máy móc. Tư liệu đến tay tất nhiên không thể lãng phí. Lát sau, hai người đã xem xét hết một lượt thông tin về các đội viên trung đội đồn trú trên tinh cầu số 17.
“Toàn là loại rắc rối.” Đóng quang não lại, sắc mặt Ariel có vẻ khó coi.
“Rắc rối to là đằng khác.” Chung Thịnh cũng cười bất đắc dĩ. Nơi họ sắp đến không phải tuyến đầu chiến trường, không thường xảy ra chiến đấu kịch liệt. Nhưng theo tư liệu ghi chép, mười sĩ quan chỉ huy được phái đến đó thì phải có đến chín người bị thương hoặc bỏ mạng trong chiến đấu, cuối cùng được gọi về tinh cầu Torch. Ai mà tin được trong chuyện này không có chiêu trò gì.
Mặc dù họ chưa gặp các “thành phần cá biệt” đó, nhưng xem lý lịch và chiến tích của các binh sĩ, họ đã có nhận biết cơ bản.
Chưa bàn đến vấn đề khác, chỉ riêng hai câu “ngông nghênh ngạo mạn”, “vô lễ với cấp trên” thôi đã thấy xuất hiện trên hầu hết hồ sơ của các binh sĩ.
Đối với Ariel, chỉ huy chiến đấu là chuyện rất đơn giản, nhưng thu nạp lòng người lại là chuyện rất phiền phức. Thế nhưng, hắn muốn và phải làm nên thành tích tại tinh cầu 17 này, mau mau thăng chức, bởi vậy làm các binh sĩ tại đây phối hợp với mình là điều tất yếu.
Các binh sĩ ở đây đều rất xuất sắc, Ariel có thể nhìn ra điểm này từ lý lịch của họ. Nhưng người xuất sắc thì thường không thích nghe theo sự chỉ huy của người khác. Muốn dạy bảo loại người này, Ariel nghĩ, phải tốn khá nhiều thời gian.
Không còn lựa chọn nào khác, một khi trở thành chỉ huy của hai trung đội này, họ sẽ chính là cấp dưới trực thuộc của hắn. Trừ phi hắn bị thương nhận lệnh điều động hoặc do nguyên nhân đặc thù nào khác, còn không thì những người này có thể sẽ theo hắn cả đời.
Một đám cấp dưới ưu tú lại không nghe lời, Ariel chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.
“Không sao, cứ từ từ dạy bảo.” Nhìn Ariel hiếm khi để lộ vẻ khó chịu, Chung Thịnh không kìm được cười trộm trong lòng.
Cả đời trước lẫn đời này, ngài Ariel đều ghét xử lý các mối quan hệ xã hội. Ừm … dạy bảo cấp dưới cũng được xếp vào phạm vi quan hệ xã hội mà …
Ngẩng đầu nhìn Chung Thịnh, Ariel nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Đừng tưởng hắn không biết Chung Thịnh đang cười trộm trong lòng. Hắn có cảm giác dạo gần đây hình như Chung Thịnh đã bỏ quên trách nhiệm của một phó quan.
Phi thuyền loại nhỏ đáp xuống tinh cầu. Binh sĩ trong căn cứ tốp năm tốp ba tụ tập trên quảng trường.
Nhìn bộ dạng lười nhác của các binh sĩ qua cửa sổ, Ariel càng cảm thấy khó chịu.
Mặc dù binh lính ưu tú thường có một hoặc vài tật xấu ở các phương diện khác, nhưng nói sao thì cũng là một quân nhân, nếu quay cả kỷ luật cơ bản nhất cũng không tuân thủ, vậy thì có khác gì một nắm cát vụn.
Trong đôi mắt xanh loáng qua ánh nhìn đầy nguy hiểm. Hay thật, đám binh sĩ còn chưa gặp mặt Ariel đã chọc giận vị chỉ huy lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo mới đến này.
Chung Thịnh vô thức lùi lại nửa bước. Hơi thở lạnh lẽo tản ra từ Ariel tưởng như sắp thực thể hóa. Mặc dù anh đã rèn luyện khả năng chống lạnh tương ứng, nhưng trong những lúc thế này, không lại gần vẫn là hơn.
Nhìn các binh sĩ tụ tập trên quảng trường trò chuyện tán gẫu, Chung Thịnh thầm thấy xót xa cho họ. Nếu lúc trước Ariel định dùng một vài biện pháp nhẹ nhàng để thu phục các binh sĩ này, vậy thì Ariel hoàn toàn bị chọc tức của hiện tại chắc chắn sẽ chọn biện pháp mạnh bạo hơn.
Vốn định đánh một gậy rồi cho quả táo, nay … không có táo nữa, chỉ có gậy gộc thôi.
Chung Thịnh thầm cầu nguyện cho các binh sĩ còn chưa biết gì ngoài kia.
Ariel đứng trước cửa. Chung Thịnh lập tức tiến lên chỉnh lại mũ áo cho hắn. Bất cứ ở đâu bất kỳ lúc nào, Ariel luôn có yêu cầu rất khắt khe về quân dung tư thái.
Khí lạnh giảm bớt một chút. Ariel nhìn động tác chu đáo của Chung Thịnh, bất chợt hôn lên mặt anh một cái.
Chung Thịnh ửng đỏ hai tai, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh. Chẳng qua ánh mắt của vị trung tá bộ tham mưu đi tiễn bọn họ khiến anh hơi mất tự nhiên. Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Ariel, anh cũng bình tĩnh trở lại.
Người yêu thôi mà, quân đội đâu có cấm binh sĩ yêu nhau. Anh ngượng cái gì chứ.
Chung Thịnh theo sau Ariel bước xuống phi thuyền. Các binh sĩ trên quảng trường lập tức dời sự chú ý lên Ariel.
Ariel bình thản bước đi, chỉnh vành mũ hơi thấp xuống che đi nửa khuôn mặt.
Cộp, cộp, cộp …
Tiếng giày quân đội bước trên quảng trường phủ kim loại đều đều phát ra. Quảng trường lúc trước còn ầm ĩ huyên náo nay bỗng dưng lặng phắc như tờ.
Ariel và Chung Thịnh bước đi với tần suất vô cùng đều đặn, tư thế vô cùng chỉnh tề tiến về phía đài phát biểu của sĩ quan chỉ huy trên quảng trường.
Không biết từ bao giờ, tiếng xì xào bán tán đã ngưng bặt. Toàn bộ quảng trường bị bao phủ bởi bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ariel chậm rãi bước lên bục phát biểu. Đến khi hắn đứng trên bục, ngẩng đầu quét mắt nhìn một lượt khắp quảng trường, các binh lính mới thở ra một hơi. Dường như sự yên tĩnh vừa rồi tạo cho họ áp lực vô cùng lớn.
Tiếng hai trăm người cùng lúc thở phào phá vỡ bầu không khí yên ắng. Hầu hết các binh sĩ đều không hiểu sao mình lại thở phào. Một vài nhóm nhỏ trong số đó thì lộ ra vẻ mặt rất khó coi.
“Lần này rắc rối rồi.” Một thanh niên gầy đen chỉnh vành mũ, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Thiếu nữ mặt mũi thanh tú thơ ngây bên cạnh cười nhẹ: “Thật ra không liên quan mấy đến chúng ta.”
Thanh niên gầy đen nhún vai: “Nói cũng phải.”
Góc tây bắc quảng trường, một người đàn ông cao to vạm vỡ cau mày: “Sĩ quan chỉ huy mới không phải hạng dễ chơi.”
Người đàn ông trung niên mắt ti hí phía sau gã gật đầu: “Có chút bản lĩnh. Nhưng … nếu chỉ có chút bản lĩnh ấy, chỉ sợ cũng chẳng bám trụ được bao lâu.”
“Đại tỷ, sĩ quan chỉ huy lần này mặt mũi trông rất khá nha.” Một thiếu nữ tết tóc đuôi sam trông như chỉ hơn mười tuổi mở ánh mắt to tròn nhìn Ariel trên bục phát biểu với vẻ đầy hứng thú.
Cô gái đứng cạnh thiếu nữ nhẹ hất đầu, cười nói: “Ha ha, mặt mũi đúng là rất được, chỉ không biết có bản lĩnh gì không.”
Cô gái này gương mặt không quá ấn tượng, nhưng đôi mắt màu vàng trong veo lại có nét khôn ngoan.
“Chắc cũng không tệ lắm.” Nhóc loli bĩu môi, “Tối thiểu vẫn hơn tên háo sắc lần trước nhiều.”
“Tiểu Tháp, đã bảo với em bao nhiêu lần rồi, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, biết đâu tên này cũng là loại mặt người dạ thú thì sao.” Cô gái bật cười vỗ đầu loli.
“Hừ, vậy thì tiếc cho cái mặt đẹp kia. Nhưng em nghĩ, nếu hắn ta muốn, có khi sẽ có rất nhiều người tranh nhau trèo lên giường của hắn đó.” Nhóc loli nói nhỏ, ánh mắt nghi ngờ đảo qua một vài nữ binh xung quanh.
Cô gái cười không nói, tiếp tục dùng ánh mắt xem xét đánh giá nhìn Ariel phía trước.
Viên trung tá đưa họ đến đọc qua điều lệnh của quân khu IV rồi rời đi. Mà sĩ quan tối cao của căn cứ phụ trách đón tiếp họ – viên thượng úy thuộc bộ hậu cần từ đầu đến cuối đều mỉm cười chào đón Ariel.
Thân là sĩ quan bộ hậu cần, ông biết mình chẳng có địa vị gì trong căn cứ. Thoạt nhìn thì có vẻ ông nắm trong tay quyền điều khiển cả căn cứ, nhưng ai chẳng biết nếu không vì vị thiếu tá trước “không may gặp nạn” thì người quản lý hậu cần như ông lấy đâu ra cơ hội đảm nhiệm chức trách sĩ quan tối cao của căn cứ này.