Chú Ái Tinh Không

Chương 249



Editor: Nguyệt

Bản thân ông biết nói là chỉ huy tối cao chứ thực chất ông không phải làm gì cả, à phải, việc duy nhất cần làm đó là chờ sĩ quan chỉ huy mới được điều đến cũng chính là Ariel bây giờ, sẽ trao lại toàn bộ quyền hạn, thế là xong.

Ariel cứ thế lẳng lặng nhìn đám người bên dưới, nhìn với ánh mắt miệt thị và khinh thường.

Được xếp vào nhóm “đầu gấu” trong quân đội thì có ai là không nóng tính. Vốn bọn họ đã nghi ngờ độ tin cậy của sĩ quan chỉ huy, trông Ariel lại trẻ như vậy, cảm giác chẳng có kinh nghiệm gì, cho nên ai nấy trong lòng đều coi thường hắn.

Không phải ai cũng nhìn ra được lúc đầu Ariel dùng những tiếng bước chân đều đặn để dựng lên khí thế khiếp người. Hầu hết binh sĩ đều bị ánh mắt khinh miệt của Ariel chọc tức.

Cái đệt! Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chẳng biết ôm đùi ai mà leo được lên chức thiếu tá, có tư cách mẹ gì chỉ huy những binh sĩ từng trải trăm trận như họ?

Thậm chí một số người còn nghĩ có khi hắn dựa vào khuôn mặt xinh đẹp kia để trèo lên giường lãnh đạo nào đó mới leo đến chức vị ngày hôm nay. Cái chỗ cách tiền tuyến không xa không gần thế này nói gì thì nói cũng là nơi dễ lập thành tích mà lại tương đối an toàn.

Đương nhiên, vốn là bảo địa, nhưng từ khi trở thành trung tâm lưu đày của các thành phần “cá biệt”, nó đã không còn là bảo địa thực sự nữa. Chí ít, đối với các sĩ quan chỉ huy, nơi đây có khi còn nguy hiểm hơn cả tiền tuyến.

Nhìn những ánh mắt khiêu khích châm biếm của các binh sĩ, có đến tám phần mười là căm giận bất bình, Ariel chậm rãi nói: “Nói thật … tôi rất thất vọng. Tôi vốn tưởng người có mặt ở đây phải là quân tinh nhuệ của Liên Bang. Nhưng trên thực tế, tôi thấy một đám người vô dụng.” Ariel đẩy vành mũ, để lộ cặp mắt xanh lạnh lẽo.

“Nhìn các anh chị đi, cúi đầu nhìn lại bản thân xem, quần áo lôi thôi, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi. Vậy mà dám nói mình là lính tinh nhuệ? Tôi biết các anh chị bị lưu đày từ nhiều nơi đến đây. Nhưng trong quan niệm của tôi, chỉ những người có bản lĩnh mới có tư cách để “ngông cuồng ngạo nghễ”. Còn các anh chị thì sao? Một đám ăn hại còn không biết ngượng cho là mình ngông cuồng ngạo nghễ? Năm nay tôi chưa đầy hai mươi mốt tuổi, nhưng đã là thiếu tá. Các anh chị xem lại mình đi, số đạt quân hàm thượng úy ít đến đáng thương. Nghĩ mình là cái rốn vũ trụ, cậy tài khinh người, ngoài việc ôm lấy cái “vinh dự” quá vãng để oán trách thủ trưởng bất công, các anh chị còn làm được gì?”

Nhìn các binh sĩ siết chặt nắm đấm mắt đầy căm phẫn, Ariel cười khẩy: “Sao, không phục? Xem lại chiến tích của mình đi, đồn trú trên tinh cầu này gần một năm, các anh chị giết chết hay bắt được bao nhiêu người cải tạo gene? Chia bình quân đầu người ra có đạt nổi con số 3 không? Chiến tích như thế theo tôi thấy đúng là loại rác rưởi, vậy mà các anh chị cũng tự hào được.”

Một binh sĩ không thể chịu nổi Ariel chọc tức, lao lên hét lớn: “Vậy còn mày thì sao? Có chỗ nào hơn người? Ai biết mày trèo lên giường vị tướng quân nào mới có địa vị ngày hôm nay.”

Ariel chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, Chung Thịnh đứng phía sau đã lao vút đi, nắm đấm dộng thẳng vào má binh sĩ kia.

Tên kia mặt biến sắc, nghiêng đầu tránh đòn, sau đó phản kích.

Đáng tiếc, chênh lệch thực lực giữa anh ta và Chung Thịnh quá lớn, chưa đầy mười chiêu đã bị Chung Thịnh đánh trúng gáy.

Chung Thịnh nghiêng đầu tấn công một phát, tên kia liền hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.

“Vô lễ với thủ trưởng, nhốt vào phòng tạm giam bảy ngày, mỗi ngày cho một ly nước trắng.” Chung Thịnh đứng cạnh binh sĩ ngất xỉu, nói với bản mặt lạnh tanh, sau đó lạnh lùng đưa mắt nhìn các binh sĩ xung quanh.

Ai bị ánh mắt ấy nhìn vào cũng dời mắt ngay. Năng lực của tên bị đánh ngất kia xấp xỉ họ, nếu Chung Thịnh có thể giải quyết gọn gẽ trong chưa đầy mười giây, thì xử lý bọn họ chẳng phải vấn đề gì to tát.

Những kẻ có ý đồ lẩn trong đám binh sĩ khi thấy Chung Thịnh dễ dàng giải quyết một người như thế đều tỏ ra kinh ngạc.

Tên lính kia tuy không phải người ưu tú nhất, nhưng cũng tạm đủ trình độ xếp vào lớp giữa. Kể cả gã khinh địch thì vẫn không thể bị giải quyết dễ dàng như vậy được. Thế mà viên phó quan này dùng chưa đến mười giây đã xử đẹp anh ta.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là chênh lệch thực lực tuyệt đối!

Ánh mắt mọi người nhìn Chung Thịnh đã có sự thay đổi. Vốn tưởng tên phó quan này theo đuôi Ariel mới leo được cao đến thế, nay xem ra kỹ xảo chiến đấu của anh ta không phải hạng tầm thường.

Viên thượng úy hậu cần “nguyên chỉ huy căn cứ” đứng một bên đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, mắt nhìn Ariel với vẻ khác thường.

Thiếu tá trẻ tuổi này thật hung hãn, ra oai phủ đầu quả thật rất cay nghiệt!

Âm thầm đưa mắt nhìn vệ binh bên cạnh. Hai anh vệ binh phản ứng nhanh nhạy vội vàng chạy lên lôi tên lính bất tỉnh kia đi.

Thủ trưởng không có thực quyền, hơn mười vệ binh trực thuộc bọn họ cũng không ngóc đầu thẳng lưng nổi. Nay có một thiếu tá chỉ huy mạnh bạo như thế, cuộc sống của vệ binh bọn họ được cải thiện rồi!

Một loạt vệ binh đứng sau Ariel lên dây cót tinh thần, vốn chẳng kỳ vọng gì vào viên chỉ huy mới tới, nay bỗng cảm thấy nếu làm cấp dưới của viên thiếu tá này thì cuộc sống tươi đẹp sẽ chờ họ ở phía trước.

“Bây giờ,” Ariel tiến lên một bước, đứng bên mép bục, nhìn xuống binh lính phía dưới, “Tôi ra mệnh lệnh đầu tiên sau khi đến căn cứ này. Toàn quân tập hợp!”

Tất cả binh sĩ vực dậy tinh thần, vểnh tai lắng nghe xem chỉ huy mới tới định làm gì.

Ariel hơi nhếch môi, lớn tiếng hạ lệnh: “Trong vòng ba phút lập tức có mặt tại trung tâm huấn luyện giả tưởng. Ai đến muộn phạt cấm túc một tuần!”

Các binh sĩ ngây ngẩn cả người. Trung tâm huấn luyện giả tưởng? Đấy là cái gì? A … Hình như trong căn cứ thực sự có trung tâm huấn luyện giả tưởng, nhưng bình thường chẳng ai dùng đến. Rút cuộc vị thiếu tá này định làm gì?

Các binh sĩ phản ứng nhanh đã bắt đầu chạy tới sân huấn luyện. Một số binh lính thì hình như hoàn toàn không biết trung tâm huấn luyện nằm ở đâu.

Nhìn cái nhếch môi trào phúng của Ariel, Chung Thịnh tốt bụng nhắc nhở: “Còn hai phút bốn mươi lăm giây.”

Hôm nay là ngày đầu tiên Ariel đến đây, không thể một phát nhồi đầy phòng giam được.

Lời nhắc nhở của Chung Thịnh khiến các binh sĩ còn lại sực tỉnh. Không cần biết cái trung tâm huấn luyện giả tưởng đó nằm ở đâu, nếu không thể có mặt đúng lúc thì chắc chắn sẽ bị nhốt vào phòng tạm giam. Mình không biết chẳng phải còn có người khác biết sao, cứ chạy theo mọi người kiểu gì chẳng đến nơi.

Các binh sĩ trên quảng trường lập tức giải tán. Thượng úy hậu cần vẻ mặt xấu hổ nhìn Ariel, ngập ngừng như có điều muốn nói.

“Có vấn đề gì không?” Chung Thịnh nhìn viên thượng úy kia.

“Báo cáo trưởng quan.” Vẻ mặt thượng úy khá khó tả.

“Nói!”

“Ừm … trung tâm huấn luyện giả tưởng đó …”

“Rút cuộc là làm sao?” Ariel giận tái mắt. Hắn ghét nhất loại cấp dưới ấp a ấp ung nói không nên lời.

Thượng úy thấy Ariel tức giận liền cuống lên, lớn tiếng nói: “Báo cáo trưởng quan, trung tâm huấn luyện giả tưởng của căn cứ do trục trặc hệ thông nên vẫn luôn đóng cửa.”

“Trục trặc hệ thống? Tại sao không sửa?” Ariel mắt sắc như dao găm vào người thượng úy, tạo cho ông áp lực cực lớn.

“Bởi vì … bởi vì …” Thượng úy thầm kêu khổ không ngừng. Bình thường cả binh sĩ lẫn sĩ quan chỉ huy đều chẳng sử dụng trung tâm huấn luyện kia, cho nên ông cũng không vội sửa. Ai ngờ vị thiếu tá này vừa đến đã muốn sử dụng chỗ đó, làm ông rất là bất ngờ. “Không … không có ai dùng đến.”

“Không ai dùng đến? Binh sĩ ở đây đều không sử dụng phòng huấn luyện giả tưởng?” Ariel cau mày.

“Đúng vậy, thưa trưởng quan.”

Ariel càng sầm mặt hơn. Trung tâm huấn luyện giả tưởng là công trình thiết yếu nhất định phải có trong các căn cứ quân sự gần chiến trường. Nó có thể mô phỏng chiến trường ở mức cao nhất, giúp rèn luyện khả năng ứng biến của binh sĩ. Ở nơi cách chiến trường không xa không gần có khả năng phải chiến đấu bất cứ lúc nào như thế này, huấn luyện trong trung tâm giả tưởng là cách rèn luyện binh sĩ tốt nhất.

Nhưng xem bọn họ đã làm cái gì đi. Không ai sử dụng phòng huấn luyện, thậm chí … hệ thống gặp trục trặc cũng không sửa. Lính như thế thì bảo hắn yên tâm sử dụng làm sao được!

“Đủ rồi! Hệ thống gặp trục trặc gì, cần bao lâu mới sửa được?”

“Vâng … không hiểu sao chương trình điều chỉnh mức độ đau đớn của hệ thống bị kẹt ở mức trên 70%, không hạ xuống được. Cụ thể phải mất bao lâu mới sửa xong tôi cũng không rõ.” Thượng úy lau mồ hôi trên trán. Viên thiếu tá trẻ tuổi này đúng là khí thế kinh người.

“Hửm? Trên 70%?”

“Vâng.” Thượng úy vội gật đầu “Lúc trước khi có người sử dụng trung tâm huấn luyện, họ thường chỉnh mức độ đau đớn ở vào khoảng 30%.”