Tiểu Vy nâng đôi mắt say xỉn ngước lên nhìn Nhã Như nở nụ cười ngờ nghệch, như chợt nhớ ra điều gì đó cô đưa tay lên môi suỵt một tiếng rồi nói khẽ vào tai Nhã Như.
“Không thể nói được, nếu chị mà nói với em anh ấy sẽ bắt chị bồi thường đấy! Không thể nói.”
“Chị nói em chẳng hiểu gì cả, cái gì mà hợp đồng, cái gì mà bồi thường. Chị nói rõ hơn đi.”
“Em không cần biết làm gì đâu, vì dù sao anh ấy đã trở về bên một nửa kia của anh ấy rồi, xem ra anh ấy sẽ chấm dứt hợp đồng với chị sớm hơn thời hạn. Họ trở về bên nhau rồi thì cần gì đến chị nữa chứ…hic…hic … Huhuhu…”
Tiểu Vy vừa nói dứt lời thì ngã vào lòng Nhã Như ùa lên khóc như một đứa trẻ. Nhã Như vẫn chưa hiểu rốt cuộc Tiểu Vy đang nói về chuyện gì, cô kiên nhẫn dỗ dành Tiểu Vy vừa hỏi.
“Chị bình tĩnh đã, chị làm em hồ đồ mất. Rốt cuộc chị đang nói chuyện gì vậy?”
“Anh ấy không tin chị, không cần chị, anh ấy bỏ mặt chị đi với người phụ nữ kia rồi. Huhuhu… Chị ghét anh ấy! Hic hic…huhuhu…”
“Hả… chuyện gì vậy chứ!”
Đang khóc ngon lành bỗng Tiểu Vy bật dậy như chưa từng một giây phút ủy khuất nào, cô lau vội nước mắt tươi tỉnh nói.
“Tại sao chị phải khóc chứ! Anh ta vui vẻ thì chị cũng phải vui vẻ, dù sao người mất tiền bồi thường hợp đồng cũng không phải chị, chị vui còn không hết tại sao lại khóc chứ! Nào Nhã Như uống chúc mừng chị đi!”
“Lại… lại uống nữa sao?”
“Đúng thế, phải chúc mừng chị chứ!”
Lục Nhã Như kêu trời không thấu, rốt cuộc anh mình đã làm gì mà biến chị ấy trở nên như thế này vậy chứ! Chị ấy cứ liên tục nhắc đến hợp đồng, hợp đồng gì đây? Chẳng lẽ hai người họ có bí mật gì sao? Không được, mình nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
Mãi suy nghĩ lúc quay sang thì đã thấy Tiểu Vy gục xuống ngủ từ lúc nào rồi. Nhã Như lúng túng vội lay nhẹ gọi Tiểu Vy dậy, nhưng cô cứ nằm im bất động miệng lại không ngừng lầm bầm.
“Lục Tử Khâm tên chú già đáng ghét nhà anh, sao lại không tin tôi chứ! Tôi nguyền rủa anh ế chống mông ra.”
Lục Nhã Như cũng hết cách với chị dâu nhỏ nhà mình, không tài nào đưa được Tiểu Vy rời khỏi, cô lấy điện thoại gọi cầu cứu. Chưa đầy mười phút Lục Tử Khâm đã có mặt, nhìn Tiểu Vy say bí tỉ Lục Tử Khâm lại quay sang trừng mắt với em gái mình.
“Sao em lại để cô ấy uống nhiều như vậy?”
“Em không ngăn được chị ấy, hai người cãi nhau sao?”
“… Không có.”
Lục Tử Khâm trầm ngâm khá lâu mới lên tiếng trả lời Nhã Như. Nhìn cô gái nhỏ trong lòng say đến mức không nhận thức được làm lòng anh vô cùng khó chịu, rốt cuộc cô ấy đang khó chịu về chuyện gì mà lại uống nhiều như vậy chứ! Nhìn thái độ của anh, Lục Nhã Như cũng đủ biết giữa hai người đã cãi nhau, nhưng chuyện gì thì cô lại không rõ. Nhớ đến mấy câu nói khó hiểu của Tiểu Vy, cô liền đưa ánh mắt thăm dò nhìn anh mình hỏi.
“Anh, lúc nãy chị dâu có nhắc đến một bản hợp đồng, rốt cuộc là hợp đồng gì và với ai anh có biết không?”
Nghe Nhã Như nói, Lục Tử Khâm khẽ nhíu mày nhìn em gái mình hỏi.
“Cô ấy còn nói gì nữa không?”
“Nói rất nhiều nhưng em nghe chẳng hiểu gì cả. Chị ấy nói chị sai lầm khi ký vào bản hợp đồng kia, còn nói anh ta đã trở về bên người cũ, rồi lại nói chuyện bồi thường hợp đồng. Rốt cuộc anh có biết chuyện này không?”
Lục Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm khi biết Tiểu Vy vẫn chưa vì say mà khai sạch, xem ra cô cũng biết giữ miệng đúng là lúc đấy.
“Không có gì, giao cô ấy cho anh em về trước đi.”
“Vâng, anh nhớ bảo dì Trương phá nước giả rượu cho chị ấy nhé!”
“Anh biết rồi.”
Lục Tử Khâm bế Tiểu Vy đi thẳng ra bên ngoài, Lục Nhã Như cầm túi xách chạy theo sau. Sau khi xe Lục Tử Khâm rời đi Nhã Như cũng quay trở lại xe của mình trở về nhà, nhưng vừa quay lưng lại cô đã nhìn thấy Vũ Ninh Phong đứng sau lưng mình từ khi nào.
Gương mặt với những vết thương do anh trai cô để lại vẫn còn in rõ làm lòng cô có chút nhói. Vờ như không thấy cô quay lưng đi, Vũ Ninh Phong vội bước tới nắm lấy tay cô giữ lại.
“Em có thể nào đừng tránh mặt anh nữa có được không?”
****************
Lục Tử Khâm đưa Tiểu Vy trở về nhà, vừa bước xuống xe anh đã bế cô đi thẳng lên phòng, nhưng lần này là phòng của anh không phải phòng cô. Dì Trương thấy cô say đến bất tỉnh nhân sự như thế cũng vô cùng lo lắng, đóng cửa cẩn thận cũng vội chạy theo Tử Khâm lên phòng xem Tiểu Vy thế nào.
Đặt cô lên chiếc giường lớn, Tiểu Vy khẽ nhíu mày vì cảm giác khó chịu từ rượu mang lại. Cảm giác nóng bức cùng cái khát nơi cổ họng làm cô lên tiếng.
“Khát nước quá, mẹ ơi con muốn uống nước.”
“Đã bao nhiêu tuổi rồi hở tí là gọi mẹ, em nhỏng nhẽo quá đấy!”
Vừa thấy dì Trương bước vào, Lục Tử Khâm đã vội gọi.
“Dì lấy cho tôi cốc nước, còn nữa mang ít nước để lau mặt cho cô ấy và nấu ít cảnh giải rượu.”
“Vâng thiếu gia.”
Dì Trương vừa bước ra ngoài, Tiểu Vy cũng nhỏm dậy đưa tay cởi chiếc cúc áo trên cổ, miệng vẫn không ngừng lào bào.
“Nóng quá, nóng chết đi được.”
“Nóng sao?”
Lục Tử Khâm đang điều chỉnh nhiệt độ phòng, nghe cô càm ràm thì quay sang thấy cô đã cởi áo thì hoảng hốt vội ngăn cô lại.