Vội giữ tay cô lại ép cô nằm xuống giường, Tiểu Vy chẳng an phận liền vùng vẫy khó chịu hét lên.
“Bỏ ra, anh là ai thế hả? Mẹ ơi có người xấu vào phòng con.”
“Nhóc con mau mở mắt ra nhìn cho kỹ xem anh là ai? Còn quấy nữa anh đánh mông em.”
Mở to đôi mắt say xỉn Tiểu Vy nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tử Khâm. Nhìn thấy bàn tay anh đặt đặt trên cổ áo của mình, không hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì, vội vàng hất tay Tử Khâm ra tát cho anh một cái rõ đau mắng.
“Tên xấu xa này dám sàm sỡ tôi sao? Tôi đánh chết anh.”.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang) |||||
Tiểu Vy một lần nữa ngồi bật dậy túm lấy chiếc gối đánh túi bụi vào người Tử Khâm, không chịu được với tính say xỉn đánh người của cô, Lục Tử Khâm giật lấy chiếc gối ném sang một bên hằn giọng.
“Tiểu Vy em tỉnh táo lại cho anh! Còn càn quấy nữa anh đánh mông em thật đấy!”
Như đứa trẻ bị bắt nạt, Tiểu Vy lại ùa lên khóc nức nở, Lục Tử Khâm không biết làm sao với cô vợ nhỏ này, chỉ biết ôm trán trong bất lực rồi lại dịu giọng.
“Đừng khóc, anh chỉ hù doạ em thôi. Ngoan nằm xuống nào.”
Dỗ mãi Tiểu Vy mới chịu nằm xuống giường, dì Trương mang cốc nước và khăn ấm lên cho anh rồi nhanh chóng xuống nha. Thấy cô yên ổn anh lại dùng khăn lau mặt cho cô, nhưng sự yên ổn đó không được bao lâu cô lại bật dậy. Nhìn người đàn ông trước mặt chợt Tiểu Vy nở nụ cười mê hoặc nói.
“Anh đẹp trai, anh có biết anh cực kỳ cực kỳ giống một người không?”
“Vậy sao? Là ai thế?”
“Anh cực kỳ giống tên chú già khó ở Lục Tử Khâm. Anh ta vô cùng đáng ghét, anh ta bỏ mặc tôi đi với tình yêu của anh ta rồi, không cần tôi nữa.”
“Em đang ghen sao?”
Khóe môi Lục Tử Khâm công lên một chút nhìn cô một cách yêu chiều hỏi. Nhưng câu trả lời anh muốn nghe lại không được thốt ra, cô tiến đến gần anh hơn đưa tay vuốt ve khuôn mặt chuẩn soái của anh vừa nói.
“Ai thèm ghen với anh ta chứ! Anh ta đi với tình yêu của mình, thì tôi cũng tìm thú vui cho tôi. Anh trai, hôm nay hầu hạ vui vẻ cho tôi đi, tôi bao nuôi anh.”
Vừa nói Tiểu Vy vừa choàng tay lên cổ Lục Tử Khâm ôm lấy đẩy anh ngã xuống giường. Lục Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng thì cô đã trèo lên người anh cúi xuống hôn lấy hôn để, đúng lúc dì Trương mang cảnh giã rượu vào bà liền quay lưng lại lúng túng nói.
“Tôi vào không đúng lúc rồi, xin lỗi thiếu gia.”
Nhưng Tiểu Vy nào có biết đến sự xuất hiện của bà, cô cứ thế càng quấy trên cô thể anh. Lục Tử Khâm bị chọc đến sắp không kiềm chế được, anh xoay người lại ép cô nằm dưới thân lên tiếng hỏi.
“Oắc con này em có biết mình đang làm gì không?”
“Sao vậy, anh sợ tôi không có tiền trả anh sao? Anh cứ yên tâm phục vụ tôi, tiền tôi không thiếu.”
Vừa nói dứt lời cô lại kéo Lục Tử Khâm xuống hôn, nụ hôn vụng về lại được càng quấy trên môi anh. Lục Tử Khâm cố kiềm chế bản thân không để dục vọng làm mờ lý trí mà chạm đến cô. Anh đẩy cô ra nhanh chóng tuột xuống giường nhìn cô bằng ánh mắt bất lực nói.
“Là em ép anh đấy!”
Dứt lời anh bế cô đi thẳng vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh dội thẳng vào người cô để giúp cô tỉnh táo hơn. Bị nước lạnh dội thẳng vào người làm Tiểu Vy giật mình tỉnh táo. Thấy bản thân đang ở trong nhà tắm cùng anh với khung cảnh mờ ám làm Tiểu Vy vô cùng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn anh rồi lại nhìn lại bản thân mình thấy quần áo mình có chút xộc xệch làm Tiểu Vy bối rối nhìn anh.
Không hiểu sao nhìn Tiểu Vy dưới làn nước như thế anh lại thấy cô vô cùng quyến rũ, đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô, anh lại không kiềm chế được mà bước đến hôn lên môi cô. Tiểu Vy có chút hơi men trong người cũng chẳng thể kiềm chế được bản thân, choàng tay lên ôm lấy cổ anh vụng về đáp lại. Nụ hôn dưới làn nước lại dần trở nên ướt át hơn, giây phút Tiểu Vy chấp nhận buông thả bản thân thì cũng là lúc Tử Khâm lấy lại chút ý chí cuối cùng. Cô còn quá nhỏ lại không tỉnh táo,nếu anh cứ thế lấy đi sự trong trắng của cô thì có phải là anh đã quá tiểu nhân rồi không?
Chút ý chí cuối cùng, Lục Tử Khâm đẩy cô ra mở cửa nhà tắm đẩy cô ra ngoài rồi tự nhốt mình trong nhà tắm với làn nước lạnh. Anh điên rồi, anh vậy mà lại có ý nghĩ xấu xa đó với cô. Cô chỉ mới mười tám tuổi thôi, sao anh có thể…
…****************…
Lục Nhã Như đứng đối diện với Vũ Ninh Phong khá lâu trước cửa quán bar của Cẩn Dân, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau không nói gì. Vũ Ninh Phong tiến lên một bước Lục Nhã Như lại lùi về sau một bước, sắc mặt Vũ Ninh Phong có chút trầm xuống, anh nhìn cô nhẹ giọng.
“Em định giữ khoảng cách xa lạ với anh như thế đến bao giờ? Em không thể cho anh một cơ hội sao?”