Cố Thanh Sơn ngồi xuống bên cạnh hai người, cũng rót một ly rượu rồi cụng với Diệp Phi Ly.
"Đừng nói về bọn tôi nữa, vợ anh khỏe không?" Hắn hỏi.
"Cô ấy rất tốt, nhờ pháp môn quỷ tu nên dần dần có được thân thể. Ngoại trừ ban đêm lúc ôm cô ấy ngủ thấy hơi lạnh, còn những thứ khác đều rất bình thường." Diệp Phi Ly nói.
"Thật là ghen tị!" Cố Thanh Sơn nâng ly lần thứ hai, nói.
"Cũng có chuyện nhức đầu đấy." Diệp Phi Ly uống một ngụm rượu lớn.
"Chuyện gì?"
"Cô ấy muốn có em bé."
Cố Thanh Sơn nhíu mày lại, nghĩ một hồi.
Chuyện này thật đúng là phiền phức.
Vợ của Diệp Phi Ly đã chết.
Dù sao cũng là âm dương cách biệt, có thể ở lại dương thế đã là không dễ, càng đừng nói tới chuyện sinh em bé.
Hơn nữa còn là một quỷ tu, lại còn tạo ra một thân thể nữa, mà thân thể gốc sớm đã hư thối rồi.
Cho dù dùng Thiên kiếm, một khi thi triển ra "Loạn Lưu", một hồn hai xác sẽ sinh ra biến hóa gì đó thì khó mà nói trước được.
"Quả là phiền phức!" Cố Thanh Sơn thở dài.
Diệp Phi Ly cười cười: "Kỳ thật tôi đã rất thỏa mãn rồi, còn sự tình của anh mới phiền phức thực sự. Đại khái cho tới bây giờ anh chưa trải qua yêu đương, căn bản không biết làm thế nào mới tốt, đúng không?"
Cố Thanh Sơn lẳng lặng gật đầu.
"Nghe cậu nói một tràng, dường như kinh nghiệm yêu đương của cậu không ít?" Trương Anh Hào liếc mắt nhìn, nói.
Diệp Phi Ly ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Trước khi quen vợ tôi, tôi cũng là cao thủ yêu đương cấp bậc Tình thánh, trải qua rất nhiều cuộc tình. Ài... Kỳ thật lúc ấy có rất nhiều cô gái thích tôi, nhưng tôi chỉ muốn đùa chơi thôi, cho nên không đồng ý ở chung với họ."
Trương Anh Hào và Cố Thanh Sơn nhìn nhau, trong lòng đều có chút cảm giác ngưỡng mộ.
Hóa ra Diệp Phi Ly là cao nhân cấp bậc tình thánh sao?
Quả là không nhìn ra nổi.
"Tình huống của Cố Thanh Sơn, cậu có biện pháp gì hay không?" Trương Anh Hào hỏi nghiêm túc.
"Không có." Diệp Phi Ly nói dứt khoát.
Thấy vẻ mặt bất mãn của hai người, hắn ta lại hỏi Cố Thanh Sơn: "Anh có thể tiết lộ một chút, trong số họ, ai là người anh ở chung nhiều nhất hay không?"
"Thời gian ở chung?" Cố Thanh Sơn nhíu mày lại, nghĩ một hồi mới nói: "Đã lâu rồi tôi căn bản không ở lâu với họ, nhiều nhất là Tô Tuyết Nhi, nhưng cũng chỉ ở chung được với cô ấy không đến một ngày."
"Thời gian ngắn như vậy, anh có cảm thấy mình đang trong một mối quan hệ tình cảm với các cô ấy không?" Diệp Phi Ly lại hỏi.
"Cũng không hẳn, bởi vì ngay cả thời gian giao lưu và ở cùng nhau chúng tôi cũng không có, yêu đương hẳn là phải lâu hơn!" Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.
"Đây chính là vấn đề!" Diệp Phi Ly vỗ tay một cái, nói.
"Vấn đề?" Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói.
"Đúng!" Diệp Phi Ly nghiêm mặt nói: "Trước tiên anh cần phải trải qua vài mối tình đã, như vậy mới có thể biết mình nên làm thế nào. Mấu chốt bây giờ là anh cũng chưa tiếp xúc lâu với họ, căn bản không hiểu rõ họ, cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể, làm sao có thể xử lý chuyện này được?"
Hắn lẩm bẩm nói: "Có đạo lý, nếu một việc mà mình hoàn toàn không hiểu rõ thì không thể nào có biện pháp xử lý tốt được!"
Diệp Phi Ly tổng kết lại: "Cho nên, bây giờ quan trọng nhất chính là anh đi tán tỉnh các cô ấy một hồi đi!"
Cố Thanh Sơn liên tục gật đầu.
Trương Anh Hào ở bên cũng âm thầm ghi tạc ở trong lòng.
Diệp Phi Ly bỗng nhiên lấy quang não ra, mở lên.
Một màn ánh sáng xuất hiện trước mắt ba người.
"Chỗ này của tôi có không ít phim tình cảm, anh xem trước một chút, học tập thử xem yêu đương là như nào?" Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn nhịn không được, hỏi: "Cái này có quan trọng không? Tôi nhớ bây giờ đang là tận thế, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả còn đang đuổi chúng ta."
Diệp Phi Ly nói đầy thâm trầm: "Một người quen nhiều người con gái như vậy mà lại không biết cách yêu thì hắn sẽ thường xuyên gặp tận thế đấy!"
Trương Anh Hào vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Sơn, nói: "Diệp Phi Ly kinh nghiệm phong phú, nói cũng có lý, chúng ta cứ học theo đi. Dù sao tôi là sát thủ, cậu là kiếm khách, chúng ta không am hiểu mấy cái này!"
"... Ừm, đúng, nên học tập một chút." Cố Thanh Sơn do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Bên trên màn sáng xuất hiện một hình ảnh.
Vài chữ to xuất hiện trước:
"Bài học ái tình online."
Ba người trịnh trọng chú ý.
Diệp Phi Ly cũng xem rất chân thành.
Cố Thanh Sơn xem được một lúc, không nhịn được trầm ngâm nói:
"Ơ, nội dung này..."
Diệp Phi Ly nghiêm nghị nói: "Học nghiêm túc, đây chính là tôi bỏ công sức rất lớn mới tải về được đấy!"
Cố Thanh Sơn đành phải gật gật đầu, tiếp tục xem tiếp.
...
Một bên khác.
Thế giới Nguyên Sơ.
Một cô gái đang quét dọn nhà cửa.
"Thi Quân, thật làm phiền con. Lúc nào cũng phải đến thăm bác, còn giúp bác nấu cơm giặt quần áo!" Mẹ của Diệp Phi Ly nói.
"Bác nói gì vậy. Diệp Phi Ly không ở đây, đây là việc con nên làm." Cô nói.
Mẹ Diệp Phi Ly cười: "Phi Ly nhà chúng ta thật là may mắn, có thể tìm được cô gái tốt như vậy! À đúng rồi, con mang cái này về đi!"
"Đây là gì ạ?"
"Album ảnh khi còn bé của Diệp Phi Ly."
"A..."
Cô gái nhận lấy album ảnh, cảm thấy hứng thú bèn lật ra xem.
Mẹ Diệp Phi Ly ở một bên bùi ngùi nói: "Phi Ly xấu hổ và hướng nội từ nhỏ, ngay cả tiếp xúc với con gái cũng không dám. Bác rất lo lắng tính cách của nó, may là nó gặp được con ở trường trung học!"
Nói đến chuyện này, cô gái nở nụ cười.
"Kỳ thật từ tiểu học đến trung học cơ sở, bọn con vẫn học chung trường, nhưng không chung lớp."
"Thật à?"
"Đúng vậy ạ, anh ấy cứ đối mặt con gái là y như rằng rụt lại rồi, không dám bắt chuyện nữa!"
"Cho nên khi đó, cô gái duy nhất nó dám chủ động mở miệng nói chuyện chính là con sao?"
"Không phải đâu, thật ra là con cảm thấy bộ dáng xấu hổ của anh ấy rất hay, cho nên con chủ động mở miệng nói với anh ấy mấy câu, sau đó... Không ngờ thế mà lại đến với nhau!"
"May mắn có con, may mắn có con!"
Mẹ Diệp Phi Ly luôn miệng nói.
.....
Đảo sương mù.
Trên mặt biển mênh mông vô tận có một hòn đảo.
Đây chính là vị trí của Thấn điện Vận Mệnh.
Ở tít trên bầu trời phía trên hòn đảo bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.
Tô Tuyết Nhi.
Ninh Nguyệt Thiền.
"Đây là nơi nào?"
Ninh Nguyệt Thiền dò xét bốn phía, hỏi.
"Phía dưới chúng ta chính là Thấn điện Vận Mệnh!" Tô Tuyết Nhi nói.
Cô phất tay đánh ra một thuật pháp xuống, báo cho Thần điện chuyện mình trở về.
"Hình như tôi phải trợ giúp cô đi cứu một người được gọi là Sứ giả Đoạn Tội." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Đúng vậy, chuyện này phải hành động cùng lúc với Cố Thanh Sơn, là chuyện ắt phải làm." Tô Tuyết Nhi nói.
Hai người nhìn nhau, không nói tiếp.
Mấy kỵ sĩ Thần điện bay lên, cung kính hành lễ với Tô Tuyết Nhi.
"Đi xuống trước đi, ta xử lý một chút việc, sau đó sẽ về Thần điện!" Tô Tuyết Nhi nói.
"Vâng."
Đám kỵ sĩ Thần điện nhìn Tô Tuyết Nhi, lại nhìn Ninh Nguyệt Thiền rồi bay xuống.
Ninh Nguyệt Thiền vẫn duy trì sự yên lặng, lặng lẽ nhìn tình cảnh này.
Tô Tuyết Nhi phân phó xong, nhìn qua Ninh Nguyệt Thiền, nhất thời cũng không mở miệng.
Mặc dù chỉ gặp mặt Cố Thanh Sơn trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, nhưng hai người quá thông minh, rất nhiều chuyện chỉ cần dựa vào tình hình lúc đó thì trong lòng liền sinh ra rất nhiều suy đoán ngay lập tức.
Bốn bề vắng lặng.
Tô Tuyết Nhi nhìn về phía Ninh Nguyệt Thiền, sắp xếp lời nói nửa ngày, rốt cục cũng mở miệng: "Tôi có một suy đoán, kỳ thật cô quen Cố Thanh Sơn, đúng không?"
Ninh Nguyệt Thiền gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Tô Tuyết Nhi cắn môi, yên lặng nhìn đối phương.
"Nhớ lại chuyện phát sinh vừa rồi, tôi cảm thấy cô cũng biết anh ấy." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Đương nhiên biết, anh ấy là người cùng một thế giới với tôi, chúng tôi quen nhau từ lúc đi học." Tô Tuyết Nhi thẳng thắn nói.
Ninh Nguyệt Thiền suy tư.
“Đi học” chắc là chỉ một loại hoạt động tương đương với luận bàn thuật pháp.
Nói như vậy...
"Còn cô, tại sao cô biết anh ấy?" Tô Tuyết Nhi truy vấn.