Ninh Nguyệt Thiền nói: "Hắn là đệ tử xếp hạng thứ ba của Bách Hoa tông – tông phái của Bác Hoa tiên tử, quen biết tôi trên chiến trường, đã từng cứu tôi một mạng."
Tô Tuyết Nhi sửng sốt.
Bách Hoa tông.
Bách Hoa tiên tử.
Đệ tử xếp hạng thứ ba.
Đây là tình huống thế nào?
Tô Tuyết Nhi nhìn Ninh Nguyệt Thiền, kỳ quái hỏi: "Có phải cô nhận lầm người hay không?"
"Tôi không nhận lầm, tôi muốn biết cô biết hắn từ lúc nào?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"Mấy năm trước tôi đã quen anh ấy rồi." Tô Tuyết Nhi nói.
Ninh Nguyệt Thiền nghĩ một chút, bèn hiểu được.
"Xem ra lúc không tìm được tung ảnh của hắn, chính là bởi hắn đi thế giới của các cô!" Cô thấp giọng nói.
Tô Tuyết Nhi rút ra một cây pháp trượng, chỉ vào đối phương, hỏi:
"Những thứ này không quan trọng, tôi hỏi cô, trước cô nói đạo lữ song tu gì đó, chính là hắn sao?"
Ninh Nguyệt Thiền lạnh nhạt nói: "Chúng tôi ở chung không nhiều, cơ hội gặp mặt cũng có hạn, không phải là đạo lữ. Thế nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Tô Tuyết Nhi truy vấn.
"Quả thực là tôi thích hắn." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Tô Tuyết Nhi ngơ ngẩn.
Đối phương bình bình đạm đạm nói ra tấm lòng như vậy, khiến cô tạm thời không biết rốt cuộc làm thế nào mới tốt.
"Cô có biết không, nơi này là Thấn điện Vận Mệnh, mà tôi là Đại Điện chủ, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng sẽ có vô số người xông lên lấy tính mạng cô." Tô Tuyết Nhi nói.
"Cô muốn nói cái gì?" Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Không cho phép cô dụ dỗ Cố Thanh Sơn, càng không cho phép tới gần anh ấy!" Tô Tuyết Nhi nói.
"Thật có lỗi, cho tới bây giờ tôi chưa từng dụ dỗ hắn."
"Đã không dụ dỗ, vậy tại sao cô còn cứ muốn tới gần anh ấy?"
"Bởi vì thích." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Tô Tuyết Nhi nói không ra lời.
Cô nâng pháp trượng trong tay lên.
Ninh Nguyệt Thiền cụp mắt xuống, nói khẽ: "Tôi khuyên cô đừng ra tay. Sức mạnh của cô đã sớm hao hết trong cuộc chiến lúc trước. Nếu giao thủ với tôi, tôi có thể giết cô trước khi những người khác đuổi tới."
Tô Tuyết Nhi hỏi: "Cô nắm chắc như vậy, vì sao không giết tôi?"
"Sao lại phải giết cô?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi lại.
Tô Tuyết Nhi không thèm đếm xỉa, lớn tiếng nói: "Tôi cũng thích anh ấy!"
Ninh Nguyệt Thiền lấy tay ra khỏi thanh trường đao treo bên hông, lạnh nhạt nói: "Cố Thanh Sơn là một Kiếm tu chân chính, người thích hắn có rất nhiều. Trong khi còn sống, có lẽ hắn sẽ có quan hệ với những cô gái rất xuất sắc, chẳng lẽ tôi lại phải giết tất cả bọn họ sao?"
Tô Tuyết Nhi ngơ ngẩn.
Ninh Nguyệt Thiền lại nói: "Ninh Nguyệt Thiền tôi hành tẩu thiên hạ, thường thấy rất nhiều người đàn ông ái mộ tôi, bây giờ có lẽ sớm đã đếm không hết, chẳng lẽ đạo lữ song tu tương lai của tôi cũng sẽ giết sạch bọn họ?”
Tô Tuyết Nhi lắp bắp nói: "Thế nhưng... Cố Thanh Sơn chỉ có một. Tôi quyết không thể tặng anh ấy cho cô."
Ninh Nguyệt Thiền bật cười: "Cô thật sự là đáng yêu! Tôi đoán cô rất ít giao tiếp với những người ái mộ mình, đúng không?"
"Tôi không kể ý đến gã đàn ông nào khác ngoài Cố Thanh Sơn." Tô Tuyết Nhi nói.
Ninh Nguyệt Thiền lộ ra vẻ suy tư, nói: "Nhìn như vậy, ngược lại tôi gặp hắn hơi muộn. Tôi bị rất nhiều nam tu theo đuổi, cho nên ở phương diện giao tiếp với người khác am hiểu hơn cô một chút."
Tô Tuyết Nhi cười lạnh nói: "Cô muốn nói cô mạnh hơn tôi, có đúng không?"
"Không, tôi chỉ muốn nói cho cô, Cố Thanh Sơn không phải của cô, cũng không phải của tôi, hắn thuộc về chính hắn!"
Ninh Nguyệt Thiền nói tiếp: "Nếu cô thích hắn vô cùng, nhất định muốn có được hắn, vì thế không ngại giết chết tất cả những cô gái có liên quan với hắn, vậy tôi không phản đối. Bây giờ tôi có thể chiến đấu một trận với cô."
"Đừng giả mù sa mưa, chẳng lẽ cô không muốn đi cùng với anh ấy?" Tô Tuyết Nhi tức giận nói.
"Tôi muốn đi cùng hắn." Ninh Nguyệt Thiền gật đầu thừa nhận: "Thế nhưng, nếu như hắn không thể đi cùng với tôi, thậm chí hắn đi cùng với cô, tôi vẫn thích hắn."
Tô Tuyết Nhi ngây người.
Đúng vậy, người như Cố Thanh Sơn, nhất định sẽ có rất nhiều người thích.
Chẳng lẽ mình phải giết sạch tất cả những người thích anh ấy?
Khỏi cần phải nói, cô gái trước mắt này, chính mình cũng đánh không lại.
Cô gái này còn cứu mình một mạng.
"Tôi không đánh với cô một trận, trong lòng vẫn chưa yên." Tô Tuyết Nhi chán nản nói.
Ninh Nguyệt Thiền lộ ra nụ cười.
"Vì tình cảm của người khác mà thấy khó chịu, đây là ý nghĩ rất non nớt!"
Cô vừa nói vừa rút trường đao ra.
"Tới đi, tôi biết trong lòng cô rất khó chịu. Tôi sẽ đánh một trận cùng cô."
Tô Tuyết Nhi giận dữ: "Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu."
Ninh Nguyệt Thiền nhìn bộ dáng đơn thuần và giận dữ của cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Hôm nay tôi nhất định phải hạ thủ lưu tình."
Ninh Nguyệt Thiền biến mất tại chỗ.
Cùng thời khắc đó, Tô Tuyết Nhi ném ra một lá bài.
Cuộc chiến đấu bắt đầu!
...
Thời gian không ngừng trôi đi.
Trong lúc chiến hạm Nữ vương Kinh Cức bay về phía chỗ sâu trong khu Kỳ Dị.
Cự thú Vực Sâu vừa mới vượt qua chỗ giáp giới của khu Tranh Bá và khu Kỳ Dị, tiến vào bên trong khu Kỳ Dị.
Đột nhiên, một tiếng rống phẫn nộ vang lên từ trên lưng Cự Thú Vực Sâu:
"Trật Tự đã sinh ra lần nữa! Nhanh một chút, chúng ta phải vượt qua, giết kẻ có được Trật Tự kia!"
Cự Thú Vực Sâu phát ra một tiếng tiếng rống trầm thấp, lại tăng nhanh tốc độ hơn.
Đột nhiên, một ánh hào quang rừng rực hiện ra bên trong dòng chảy hư không xa xôi.
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội vang vọng.
Trong công kích lần này, rất nhiều hình ảnh của thế giới đều bị chấn động, hiện ra biên giới của chúng.
Trong tiếng gào thét đau đớn vang dội, Cự Thú Vực Sâu ngưng tiến lên.
Nó là quái vật đủ để so sánh với tinh hệ khổng lồ, lại bị một đợt tấn công đánh cho dừng bước không tiến.
Lại một tia sáng trắng hiện lên.
Ầm!!!
Cự Thú Vực Sâu bị đánh lui.
Uy lực của đợt công kích này thực sự quá lớn, dùng để hủy diệt thế giới cũng không thành vấn đề.
Lại một luồng công kích đánh vào trên thân Cự Thú Vực Sâu, đánh cho nó không thể động đậy.
Phạm vi mục tiêu của Cự Thú Vực Sâu là quá lớn, bất kể như thế nào cũng bị đánh trúng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả do dự một chút, nhảy xuống khỏi lưng Cự Thú Vực Sâu, chuẩn bị tự mình tiến lên.
Nhưng mà vẫn không được.
Bên trong dòng chảy thời không hỗn loạn, ánh sáng chói lọi từ phương xa bay tới đếm không hết, liên tiếp đánh về phía Cự Thú Vực Sâu và Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Rất nhanh, một màn vô cùng tráng lệ từ từ bày ra bên trong dòng chảy thời không hỗn loạn.
Tất cả công kích hội tụ thành một bức tường ánh sáng, quét ngang từ khu Kỳ Dị cho tới khu Tranh Bá.
Toàn bộ dòng chảy thời không hỗn loạn cũng bị hào quang bao trùm, căn bản không thể tránh khỏi.
Những hào quang này là vô số quyển trục, chú văn, vũ khí, súng pháo, tế đàn, ma sủng, hồn khí... bắn đến từ vùng không gian không xa.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chỉ có thể bảo vệ thân thể mình thật kỹ, giữ cho mình không bị đẩy đi.
Ở phía sau nó, Cự Thú Vực Sâu đã không thể tiếp nhận loại công kích này, dần dần tuột xuống khu Tranh Bá phía dưới.
Trong trăm ngàn vạn công kích, nó đã rơi vào cơn ngủ say, cần một khoảng thời gian dài dằng dặc mới có thể thức tỉnh lần nữa.
Giờ khắc này, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã mất đi vật cưỡi!
Tốc độ của nó giảm xuống rất nhiều, thậm chí chưa chắc có thể đuổi kịp đám người Cố Thanh Sơn.
Trong không gian không xa.
Hạm đội thứ nhất, thứ hai, thứ ba của Vương quốc Kinh Cức ngừng lại ở nơi đó.
Hạm đội căn bản không quản là ai, cũng mặc kệ đối phương mạnh đến mức nào, chỉ phụng mệnh ném ra các đồ vật công kích uy lực lớn tồn trữ vô số năm của Vương quốc Kinh Cức.
Tất cả thủ đoạn công kích không cần tiền dường như đều trút cả xuống chỗ giáp giới của hai khu Kỳ Dị, Tranh Bá, vì vậy mới tạo thành một màn vừa rồi.
Khi hạm đội thứ nhất, thứ hai, thứ ba hết hàng dự trữ, bọn họ thay đổi phương hướng, bay về phía chỗ sâu trong khu Kỳ Dị.