79.Đã là cuối thu, lúc từ Tào phủ trở về liền đổ mưa phùn, đêm xuống bắt đầu thấy lạnh.
Ông Cảnh Vũ đan cho Lan ca nhi một đôi giàu cùng mũ đầu hổ, nghe được bên ngoài có tỳ nữ hô “hầu gia”, nàng ngước mắt hướng phía cửa phòng nhìn lại.
Tạ Quyết gập ô từ bên ngoài đi qua cánh cửa, đi vào trong phòng.
Quần áo cùng áo choàng còn có tóc trên người hắn đều ướt hơn phân nửa.
Ông Cảnh Vũ còn tưởng rằng hôm nay mưa, buổi tối hắn sẽ không trở về, thế mà hắn vẫn về.
Lông mày có chút nhăn lại, thầm nghĩ: Hắn không về phủ là không chịu được à?
Dù nghi hoặc, nhưng vẫn là buông đồ thêu xuống, lúc đứng dậy đi lấy khăn, nói thầm: “ Biết mưa còn trở về làm gì? Sáng sớm ngày mai còn phải chạy đi ”
Xoay người lại nói chuyện, mới phát hiện hắn đứng sau lưng nàng từ lúc nào.
Nàng liếc hắn một chút: “ Đi qua đến một thanh âm cũng không có ”
“ Dù sao ngày mai cũng không có ý định đi về quân doanh, cho nên cũng trở về, chẳng qua là cách nhau bao nhiêu canh giờ thôi ”
Ông Cảnh Vũ tức giận: “ Đều nhanh sẽ đến mùa đông, ngày ngắn đêm dài, chàng từ trong quân trở về gấp gáp, trời đều đã tối, cửa thành cũng đóng, chàng như thế nào trở về được ”
Nói, liền đưa khăn tay cho hắn lau mặt.
“ Vậy về sớm một chút là được ”
Thời khắc Tạ Quyết nói chuyện, rủ xuống con ngươi, tầm mắt rơi xuống hàng mi dày và cong của thê tử, ánh mắt chậm rãi dời xuống, đem thần sắc nghiêm túc của nàng cẩn thận nhìn vào trong mắt.
Lẽ ra, đáy lòng phải thấy thỏa mãn, nhưng bất chi bất giác lại thấy nặng nề.
Ngay khi Ông Cảnh Vũ dời ánh mắt, liền bắt gặp ánh mắt của hắn.
Nhìn thấy đôi mắt đen lấy của Tạ Quyết, nàng ngẩn người, sau đó hỏi: “ Trong quân có chuyện khó khăn sao? ”