Lúc này thì Hoắc Ninh Tuyết còn chưa kịp định hình được câu chuyện thì Nguyệt Y đã ngủ ngoan trong vòng tay cô rồi, đến đây thì cả cô và Hứa Dịch đều đưa mắt nhìn nhau đầy ái ngại, đến đây thì anh còn định đưa tay bế con gái về phòng của mình, nhưng con bé bám chặt lấy cô không buông, cuối cùng anh cũng phải từ bỏ, chỉ nhìn cô rồi nói:
- Xin lỗi cháu, chắc con bé nhớ mẹ thôi.
Hoắc Ninh Tuyết cũng chỉ gật đầu chứ không đáp, sau đó cô liền cùng Nguyệt Y đi lên phòng, để lại Hứa Dịch không biết nên nói gì nữa. Thật sự thì một tiếng "Mẹ ơi" của Nguyệt Y đã làm cho Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch phải suy nghĩ, với hình ảnh trước kia của người vợ cũ thì chắc chắn con bé sẽ không muốn nhớ tới chứ đừng nói là gọi khi ngủ mơ, nhưng tại sao vừa rồi Nguyệt Y lại ôm cô trong khi cha của nó - cũng chính là anh vẫn còn đang đứng ở đây mà.
Bất chợt lúc này Hứa Dịch lại nhớ đến lời hứa năm đó giữa anh và Vương Ngữ Ninh, lúc đầu khi Vương Ngữ Ninh hạ sinh Ninh Tuyết thì anh cũng đi theo cùng, anh còn là người vinh dự thứ hai được bế thiên kim của Hoắc gia nữa mà, khi đó anh và Ngữ Ninh còn nói đùa rằng sẽ nuôi vợ từ bé.
Nhưng sau đó vật đổi sao dời, anh ra nước ngoài du học và gặp được mẹ của Y Y, không lâu sau đó thì hai người cũng tiến đến hôn nhân và hạ sinh Hứa Nguyệt Y, anh cũng quên béng đi lời hứa năm đó. Còn bây giờ, khi thấy Nguyệt Y gọi Hoắc Ninh Tuyết là "Mẹ" thì kí ức năm đó lại ùa về như những thước phim... Anh chỉ biết đưa tay vỗ trán một cái tự mắng mình điên rồi, sao năm đó anh lại có thể dễ dàng hứa hẹn với một đứa bé mới sinh vậy chứ... Nếu để Ninh Tuyết biết chắc anh sẽ bị mắng là đồ biến thái mất.
Cuối cùng thì đêm hôm đó cả hai người đều không ngủ được, Hứa Dịch là vì nhớ đến lời hứa ngớ ngẩn khi trước. Còn cô thì lại chỉ nhìn ngắm Nguyệt Y rồi suy nghĩ linh tinh, cô biết hôn nhân không phải trò đùa, năm đó anh quyết định kết hôn chắc chắn là yêu lắm, nhưng ly hôn cũng ly hôn rồi, hai người cũng đã có cuộc sống riêng... Chỉ tội cho đứa bé Nguyệt Y này, đột nhiên lại phải xa mẹ, cho dù mẹ ruột có thế nào thì cũng là mẹ ruột, đâu thể nói từ bỏ là từ bỏ chứ.
[...]
Đến buổi sáng hôm sau, Hoắc Ninh Tuyết và Vương Yên Cảnh đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cũng như là sắp xếp để đi học. Tuy nhiên ngay khi cô bé Nguyệt Y vừa thức dậy, nhìn ngó xung quanh không thấy ai liền khóc ré lên, làm cho cả ba người phải giật mình rồi chạy lên xem.
Nếu như trước kia thì ngay khi Nguyệt Y thấy sợ hãi là sẽ ôm lấy cha mình, nhưng lần này con bé không ôm Hứa Dịch, mà con bé liền vô thức chạy đến chỗ của Hoắc Ninh Tuyết rồi ôm chặt lấy cô, vừa ôm vừa khóc nức lên.
- Mẹ ơi... Hức... Con sợ lắm... Mẹ ơi...
Lần này là cả Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch đều nghe rất rõ, đứa nhỏ Nguyệt Y này gọi cô là "Mẹ"! Dù rằng tối hôm qua họ đã nghe rồi, nhưng hai người chỉ nghĩ là Nguyệt Y đang ngái ngủ nên nói mớ thôi, tuy nhiên bây giờ họ rất tỉnh táo và cả Nguyệt Y cũng rất bình thường, con bé vẫn gọi Hoắc Ninh Tuyết là mẹ! Là mẹ đó!
Riêng một người chưa biết gì là Vương Yên Cảnh cũng há hốc kinh ngạc, nhưng cô ấy biết thân biết phận nên tạm thời sẽ không hỏi đến.
Bữa sáng cứ như vậy mà trôi qua, sau đó thì cô cũng chào tạm biệt Hứa Dịch và Nguyệt Y để đi học, đứa nhỏ cũng rất vui vẻ mà vẫy vẫy tay với cô, hiển nhiên Hoắc Ninh Tuyết cũng mỉm cười rồi cũng rời đi. Trên đường tới trường thì Vương Yên Cảnh đã hỏi rất nhiều chuyện, ví dụ như là tại sao Nguyệt Y lại ngủ ở trong phòng của cô? Mối quan hệ giữa cô và Hứa Dịch là gì? Còn nữa, tại sao Nguyệt Y lại gọi cô là mẹ?
Sau đó thì Hoắc Ninh Tuyết cũng từ từ trả lời những câu hỏi ngây ngô từ người em họ của mình, sau đó Vương Yên Cảnh còn chốt lại một câu, rất nghiêm túc, nói:
- Có lẽ Y Y đang thiếu thốn tình mẹ, mà hành động của chị ngày hôm qua lại rất ấm áp, nên con bé mới xem chị là mẹ của nó. Chị Tuyết à, xem ra chị có thể làm mẹ rồi đó.
Hoắc Ninh Tuyết liền lườm cho Vương Yên Cảnh một cái, nhưng ngay sau đó ở phía sau lưng cô lại truyền đến một giọng nói ấm áp của một nam nhân, cậu ta nói:.
- Hửm? Tuyết Tuyết muốn làm mẹ sao?
Cả Hoắc Ninh Tuyết và Vương Yên Cảnh liền xoay người lại nhìn, xuất hiện trước mắt cô chính là học trưởng, là tiền bối trong khoa của cô, hơn nữa... Anh ấy còn là người mà cô thầm thích.
Người con trai đó là Thang Phong, hiện tại đang là sinh viên năm ba, cùng ngành với Hoắc Ninh Tuyết. Hai người vô tình gặp nhau ở hội trại đầu năm nay, khi đó cô và Vương Yên Cảnh chỉ mới vào trường nên còn rất nhiều bỡ ngỡ, lúc đó Thang Phong đã giúp đỡ cô rất nhiều, rồi cũng chẳng biết từ khi nào mà cô lại thích anh ấy nữa.
- Học trưởng đừng nghe Cảnh Cảnh nói bừa, ai muốn làm mẹ đâu chứ.
Vừa nói nhưng gương mặt của Hoắc Ninh Tuyết cũng đỏ lên không ít, nhìn thế này thì Thang Phong chỉ mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Đúng rồi, Tiểu Tuyết Tuyết vẫn còn nhỏ mà, không vội được.
Người trong cuộc như Hoắc Ninh Tuyết thì chắc không nhìn ra, nhưng người ngoài cuộc như Vương Yên Cảnh thì sớm nhìn ra rồi. Rõ ràng trong cuộc tình này Hoắc Ninh Tuyết không hề đơn phương, hay nói đúng hơn là Thang Phong cũng rất thích cô, chỉ là chưa dám tỏ tình mà thôi.
Mà cũng đúng, Hoắc Ninh Tuyết lớn lên xinh xắn đáng yêu như vậy, lại còn học rất giỏi, thông minh mà còn tốt bụng, các bạn nam trong lớp hay thậm chí là các đàn anh của khoa khác cũng rất thích cô. Chỉ đáng tiếc là gia đình của cô quá khó, đặc biệt là người cha cuồng con gái Hoắc Dạ kia, nên mãi mà Hoắc Ninh Tuyết không dám có bạn trai.
À, còn có đứa em cuồng chị gái như Hoắc Ninh Tường nữa chứ. Để mà cho hai cha con đó biết cô có bạn trai, chắc hai người đó đem bạn trai của cô đi trụng nước sôi quá.
- Hôm nay anh cũng lên lớp ạ?
- Anh nghe nói hôm nay có giáo sư mới đến dạy, anh đại diện khoa chúng ta đến đón thầy ấy. Nhưng mới nãy anh lại nhận thông báo, nói rằng hôm nay thầy ấy không đến được, vì lý do con gái còn nhỏ, không để ở nhà được.
Dừng một chút thì Thang Phong lại mỉm cười, nói tiếp:
- Anh nghe nói thầy ấy cùng quê với hai đứa đó, là ở Nhâm Thành.
Nói đến đây thì cả Hoắc Ninh Tuyết và Vương Yên Cảnh mới giật mình, phải rồi ha... Nói là Hứa Dịch và Nguyệt Y ở nhà của họ, nhưng bây giờ cả hai đều đi học thì ai giữ Nguyệt Y đây? Xem ra ngày mai phải có một người ở nhà thì anh mới lên trường được.
- Vậy thôi hai em vào lớp đi, anh còn ghé qua văn phòng của chủ nhiệm nữa.
- Vâng, tạm biệt anh.
Trước khi đi thì Thang Phong còn nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:
- Tạm biệt, Tiểu Tuyết.
Đến khi anh ấy đã rời đi đủ xa thì Vương Yên Cảnh mới nhại giọng lại, nói:
- Tạm biệt, Tiểu Tuyết.
Nhìn gương mặt của chị họ đã đỏ lên thì Vương Yên Cảnh cũng cười như được mùa, ôi trời cái tình yêu này sao mà đáng yêu ấy vậy trời.