Trong suốt buổi học Hoắc Ninh Tuyết vẫn luôn tập trung vào bài giảng, nhưng sau đó cô lại tranh thủ làm cho xong bài tập rồi về nhà sớm. Đương nhiên cô muốn về nhà để trông Nguyệt Y giúp anh, cho Hứa Dịch có thời gian đến trường để nhận việc.
Tuy nhiên sau đó thì Vương Yên Cảnh lại nói để con bé về cho, vì dù sao thì Hứa Dịch cũng lần đầu đến trường, mà nếu để anh cùng Thang Phong đi riêng sẽ rất gượng gạo, cho nên ý của Vương Yên Cảnh chính là để cho Hoắc Ninh Tuyết đi cùng hai người kia.
Quả nhiên sau khi Hứa Dịch đến thì anh biến thành tâm điểm của sự chú ý rồi, tuy đã gần bốn mươi nhưng sắc vóc vẫn rất đẹp trai và cao lớn, so với những sinh viên bây giờ cũng không khác là bao. Nhưng sau khi Hứa Dịch và Thang Phong gặp nhau thì cô mới phải ú òa, hóa ra nhìn ngắm hai soái ca đứng gần nhau là cảm giác như vậy đó sao? Đúng là thú vị thật đó.
Lúc này thì Hứa Dịch và Thang Phong đã nhìn thấy cô, Thang Phong ngay lập tức gọi cô lại, còn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Tuyết sao lại ở đây?
- A, chuyện là em có quen biết chú Hứa... Ý em là thầy Hứa ạ. Nên em muốn đến chào thầy một tiếng.
Thang Phong nghe vậy cũng khá bất ngờ, nhưng sau đó cậu ấy còn ngỏ ý để Hoắc Ninh Tuyết đi cùng hai người họ, trong lúc đi bên cạnh nhau thì Hứa Dịch cũng chú ý đến thái độ của cả hai người, vì là người từng trải nên rất nhanh anh đã có kết luận... Quả nhiên Thang Phong và Hoắc Ninh Tuyết đều đã đem lòng thích nhau.
Tuy nhiên thì có vẻ như cả hai chưa ai chính thức mở lời nên vẫn còn e ấp lắm, nhưng mà nhìn biểu hiện đó của hai đứa thì anh dám chắc là sớm muộn gì cũng sẽ hẹn hò thôi. Tình yêu mà, tuy nói không vội nhưng thật chất phải vội vã, vì một khi sơ sẩy là mất ngay. Bất chợt anh lại nhìn về phía của Hoắc Ninh Tuyết, hình như cô chưa bao giờ e ấp như vậy khi ở trước mặt anh thì phải?
Nhớ lại xem, cho dù là lần đầu gặp mặt nhưng Hoắc Ninh Tuyết đã rất thoải mái, hoạt ngôn mà còn rất vui vẻ nữa, còn bây giờ khi ở bên cạnh cậu trai mình thích thì vừa dịu dàng, ngoan ngoãn lại còn e thẹn... Thì cả đây chính là cái người ta hay gọi là "Tình yêu học trò" sao?
Anh thì không trải qua thời điểm đó, anh và mẹ của Y Y gặp nhau khi đi du học, sau đó thì phát sinh tình cảm rồi kết hôn luôn, chẳng có cái gọi là e ấp như vậy. Xem ra anh tuy lớn tuổi nhưng hiểu biết về tình yêu cũng không nhiều bằng giới trẻ bây giờ.
Sau khi đưa Hứa Dịch đi tham quan một vòng trường thì Thang Phong cũng xong công việc, sau đó cậu ấy còn định hẹn Hoắc Ninh Tuyết đi ăn riêng, nhưng xui là hôm nay cô lỡ hẹn với Nguyệt Y rồi, nên không thể bỏ con bé rồi đi chơi riêng được. Lúc nghe đến đây thì Thang Phong có hơi thất vọng, nhưng rồi cậu ấy vẫn mỉm cười, xoa đầu của cô, nói:
- Không sao, vậy lần sau chúng ta đi nhé? Anh đặt lịch trước rồi đó.
- Được, vậy học trưởng về cẩn thận nha.
- Anh về đến nhà sẽ nhắn tin cho em.
Trước khi rời đi thì Thang Phong còn tinh nghịch nháy mắt với cô nữa, còn Hoắc Ninh Tuyết thì chỉ mỉm cười nhìn theo bước chân của cậu ấy.
Sau đó thì Hứa Dịch cũng đưa Hoắc Ninh Tuyết về nhà, trên đường về nhà cũng không ai nói với ai câu nào. Đến khi sắp về đến nhà thì đột nhiên Hứa Dịch lại nhìn cô, nói:
- Ninh Tuyết và Thang Phong đang hẹn hò sao?
Gương mặt của Hoắc Ninh Tuyết liền đỏ lên không ít, nhưng rồi sau đó cô vẫn nhỏ giọng, nói:
- Không... Không có ạ, chú đừng hiểu nhầm... Bọn cháu... Chỉ là bạn thôi.
Hứa Dịch cũng không hỏi nữa, vì nhìn biểu hiện của cô như thế kia là anh đủ hiểu rồi. Vốn dĩ anh còn định nhắc đến chuyện cũ, nhưng bây giờ chắc là không nên nói thì hơn, dù sao thì anh cũng lớn hơn cô mười chín tuổi, nếu để cô biết ngay khi cô chào đời đã bị mẹ bán cho anh, thì chắc cô sẽ sốc lắm.
Về đến nhà thì Nguyệt Y liền chạy đến ôm lấy cô, con bé còn vui vẻ nói:
- Cha mẹ về rồi ạ. Hôm nay dì Yên Cảnh nói sẽ nấu cơm cà ri, còn hỏi con có ăn được không, con nói con rất thích cà ri. Dì Yên Cảnh còn nói là con rất giống mẹ nữa đó.
Dù rằng Hoắc Ninh Tuyết đã dặn lòng phải quen với cách xưng hô này tạm thời, nhưng nhìn một đứa bé chỉ nhỏ hơn mình có năm, sáu tuổi gọi bằng "Mẹ" thì cô vẫn có chút thấy kì lạ. Tuy nhiên, thấy nụ cười kia của Nguyệt Y thì cô cũng chỉ biết cười trừ... Xem ra cô vẫn phải làm "mẹ" của con bé thêm một khoảng thời gian đây.
Nhưng còn chưa đợi cô lên tiếng thì Hứa Dịch đã bước đến, kéo con gái sang một bên rồi nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Y Y, không được gọi bừa. Đó là chị Ninh Tuyết, không phải mẹ.
Con bé nghe đến đây liền mếu máo, sau đó còn khóc lớn hơn, vừa khóc vừa gào lên:
- Mẹ! Là mẹ mà... Không phải chị... Là mẹ mà... Là mẹ của Y Y mà!
Hứa Dịch cũng có chút bối rối không biết nên làm sao, lúc này Hoắc Ninh Tuyết mới bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Y rồi vuốt vuốt lưng cho con bé, nhẹ giọng nói:
- Là mẹ, là mẹ... Y Y ngoan, không khóc nữa, là mẹ của Y Y nha.
Nguyệt Y cũng rất ngoan mà ôm lấy cổ của cô, sau đó còn phồng má bĩu môi, nhìn về phía Hứa Dịch rồi lại hất mặt sang hướng khác, ý là đang giận lẫy anh đó. Còn Hứa Dịch thì chỉ biết thở dài, nói:
- Xin lỗi cháu Ninh Tuyết, để chú tìm cách nói chuyện lại với Y Y.
- Không sao đâu chú Hứa, chắc qua vài ngày là con bé sẽ ổn thôi, chú cũng đừng lo cho cháu.
Dù biết rằng chuyện này không có gì quá nghiêm trọng, nhưng lỡ sau khi ra đường mà Nguyệt Y gọi cô là mẹ thì đó mới là điều quan trọng. Nói sao thì Hoắc Ninh Tuyết cũng chỉ mới mười tám tuổi, bị hiểu lầm thì khó giải thích lắm.
Sau đó thì Nguyệt Y vẫn chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, con bé còn chẳng thèm chú ý đến cha mình, đến ăn hay ngủ đều bám dính lấy Hoắc Ninh Tuyết. Điều đó làm cho Hứa Dịch càng lúc càng thấy đau đầu.
Đứa con gái này bị sao vậy chứ, rõ ràng lúc trước vẫn bình thường mà, sao đột nhiên bây giờ lại gọi loạn hết cả vậy?