Chú Xin Ký Đơn

Chương 194



Diệp Vân Triệt vừa ra khỏi phòng tắm liền nhận được điện thoại của cấp dưới.

"Diệp tổng, cô Diệp cùng cô Đường đi rồi."

Diệp Vân Triệt ngồi ở bên giường trầm giọng hỏi: "Cô Đường? Là Đường Ninh sao?"

Người phụ nữ ở nước C sao lại chạy về rồi?

Cấp dưới nói:

"Chuyện này tôi không rõ lắm, cô ấy đến đón cô Thánh Sinh đi, anh bảo chúng tôi không được hạn chế quyền tự do của cô ấy nên chúng tôi không ngăn cản."

Diệp Vân Triệt hỏi:

"Còn Mộ Dung Kỳ?"

Cấp dưới không dám giấu diếm, liền nói ra sự thật:

"Mộ Dung Kỳ vẫn nằm trên giường bệnh, một người đàn ông tự xưng là anh trai của anh ta đã đến, nhưng không đưa anh ta đi. Chỉ ra lệnh cho bệnh viện điều trị tốt nhất cho em trai. Sau đó, anh ta cũng đi."

"..."

Anh trai của Mộ Dung Kỳ?

Chẳng lẽ nhà họ biết sớm như vậy?

Họ cho rằng Mộ Dung Kỳ có tỉnh lại cũng đã vô dụng. Một người vô dụng không đáng để trở thành kẻ thù của anh.

Diệp Thánh Sinh đưa Đường Ninh về nơi ở của cô.

Hai người đều rất mệt mỏi, vì không quấy rầy đứa nhỏ, cùng nhau ngủ ở phòng bên cạnh.

Sáng sớm ngày mai.

Liên Liên dậy sớm thấy mẹ không ở cùng nên ngoan ngoãn xuống giường, đi giày ra ngoài tìm mẹ.

Khi nhìn thấy mẹ ngủ bên cạnh với dì Đường, cô bé rất tò mò.

Cô không biết dì Đường đến nhà khi nào.

Nhưng nhìn thấy mẹ và Đường Ninh vẫn còn ngủ say, cô bé lặng lẽ ra ngoài làm thức ăn.

Vừa bước vào phòng khách, cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Liên Liên chạy đến cửa, bởi vì quá thấp, không thể với tới lỗ nhìn ra ngoài, vì vậy cô cảnh giác dựa vào khe cửa hỏi:

"Là ai vậy ạ?"

Diệp Vân Triệt ở ngoài cửa nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ, anh nhẹ giọng đáp: "Là chú."

Liên Liên nghe ra là giọng của chú xấu xa, cô bĩu môi, xoay người chạy đi nhặt cái chổi, sau đó chạy ra mở cửa.

Khi cửa được mở ra, Diệp Vân Triệt vẫn chưa bước vào, cô bé đã cầm chổi đánh anh.

"Chú xấu xa, tôi không thích chú nữa, chú đi đi, Liên Liên ghét chú."

"Chú bắt nạt ba tôi, tôi muốn báo thù cho ba, cút đi, đừng vào nhà tôi nữa."

Liên Liên cầm cây chổi dài, mất rất nhiều sức lực để nhấc nó lên đánh Diệp Vân Triệt.

Diệp Vân Triệt đứng ở nơi đó, nhìn hành động của đứa nhỏ, chỉ cảm thấy buồn cười.

Đôi chân vẫn chưa lành hẳn nên không thể ngồi xổm, anh cúi xuống đưa cho đứa trẻ một gói kẹo.

"Chú không bắt nạt ba cháu. Hôm đó cháu nghe nhầm. Ngoan nào, chú mua kẹo cho cháu đấy."

Liên Liên nhìn thấy đồ ăn, mặc dù rất muốn, nhưng cô vẫn nhặt chổi đánh anh.

"Tôi không nghe nhầm, chú bắt nạt ba tôi, hơn nữa mẹ tôi không thích chú, chú cút đi."

Diệp Vân Triệt giơ tay cầm chổi cất đi. Rồi anh bế cô bé vào nhà, đóng cửa lại.

Liên Liên bị ôm, bất đắc dĩ khóc lên.

"Chú thật phiền phức, tôi không thích chú nữa, đừng ôm tôi, thả tôi xuống..."

"Diệp Vân Triệt, anh đang làm gì vậy?"

Cách đó không xa, giọng của Đường Ninh vang lên.

Thánh Sinh gần đây rất mệt mỏi may mà tiếng động bên ngoài không đánh thức cô ấy. Đường Ninh nhẹ nhàng rời phòng để cho cô ngủ thêm.

Sau đó, cô đóng cửa lại, nhắc nhở người đàn ông đang ôm đứa trẻ: “Yên đi, đừng ồn ào.”

Diệp Vân Triệt đặt đứa trẻ xuống, làm một động tác nhún vai với cô.

“Đừng khóc, nếu không mẹ sẽ bị cháu đánh thức.”

Liên Liên vội vàng chạy tới bên cạnh Đường Ninh, nhỏ giọng nói:

“Dì Đường, đuổi chú ta ra ngoài đi, mẹ cháu không thích chú và cháu cũng vậy."

Đường Ninh ngồi xổm xuống kéo đứa trẻ, nhẹ nhàng nói:

"Liên Liên, cháu vào phòng với mẹ được không? Dì sẽ giúp cháu đuổi người đó đi."

"Dạ, cảm ơn dì."

Khi Liên Liên rời đi, vẫn không quên nhìn Diệp Vân Triệt một cách hằn học.

Diệp Vân Triệt không thèm để ý, đi tới sô pha ngồi xuống

"Gần đây cô về thành phố A rất nhiều."

Đường Ninh ngồi xuống bên cạnh.

"Làm sao, đều ở trong mắt anh?"

Người đàn ông hừ một tiếng, ngước mắt lên gặp nhìn vào mắt cô, anh trịnh trọng nói:

"Mong cô không xen vào quan hệ của tôi và cô ấy."

Sao anh không biết người phụ nữ này chỉ đứng về phía cô gái đó.

Có thể cô sẽ thuyết phục anh đừng vội vàng.

Anh không vội được không? Nếu kéo dài thời gian, rất có thể cô ấy sẽ có đứa con thứ hai với người khác.

"Diệp Vân Triệt, anh cho rằng tôi muốn xen vào chuyện của anh sao? Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, cô ấy thật sự không còn yêu anh nữa, đừng cố chấp nữa, chỉ khiến cô ấy càng hận anh."

Anh làm cho Mộ Dung Kỳ tàn phế.

Mộ Dung Kỳ là anh trai của Thánh Sinh, cho dù trong lòng cô ấy vẫn còn tình cảm với người đàn ông này, cũng không thể ở bên anh ta được.

"Hận tôi?"

Diệp Vân Triệt rũ mắt xuống, mím môi cười.

"Vậy thì để cho cô ấy hận vĩnh viễn, dù sao tôi cũng không để cô ấy thoát khỏi lòng bàn tay tôi."

Đường Ninh không ngờ Diệp Vân Triệt lại bệnh hoạn như vậy.

Diệp Thánh Sinh có con với đàn ông khác, anh không những không từ bỏ, cho dù có làm tổn thương Mộ Dung Kỳ, anh cũng nhận cô ấy làm của mình.

Trên đời làm sao lại có một người đàn ông kiêu ngạo và vô lý như vậy.

Đường Ninh không khỏi tức giận, nhìn anh hỏi:

"Vậy anh có biết anh sẽ gây ra bao nhiêu tổn thương cho cô ấy không? Diệp Vân Triệt, anh không thể chỉ sống trong thế giới của mình, anh phải cân nhắc đến cảm xúc của người khác. Thánh Sinh là người, không phải đồ chơi của anh."

"Tôi biết, nhưng tôi không thể làm gì nếu không có cô ấy."

Diệp Vân Triệt cúi đầu, biểu cảm trên mặt trở nên buồn bã hơn nhiều.

Anh biết hành vi của mình là quá đáng.

Nhưng nếu không, cô sẽ tránh xa anh.

Bốn năm không có cô bên cạnh, anh không có cảm xúc gì, ngoại trừ hai năm bất tỉnh.

Sau khi anh tỉnh dậy, mỗi ngày đều dài như một năm, cuộc sống còn tồi tệ hơn cái chết.

Anh cũng muốn đối xử tốt với cô gái đó, nhưng cô không nghe lời anh.

Cô không nghe lời, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc dùng cách riêng của mình để khiến cô phải thỏa hiệp.

"Không có cô ấy cũng không được, vậy thì anh nên theo đuổi cô ấy cho tốt, tại sao anh phải dùng thủ đoạn cực đoan như vậy?"

Đường Ninh vô cùng tức giận.

Cô chỉ muốn cho người đàn ông này hai cái tát để tỉnh táo lại.

Diệp Vân Triệt lại hỏi:

"Làm sao đuổi theo cô ấy? Tôi nói chuyện với cô ấy rất tốt, nhưng cô ấy phớt lờ tôi, lấy lòng cô ấy hơn mẹ, cô ấy giả vờ không nhìn thấy, cô bảo tôi theo đuổi thế nào?"

"Đường Ninh, ai sẽ nghĩ đến cảm nhận của tôi?"

"Bốn năm, cô ấy đã qua lại với người khác, lại còn sinh con..."

"Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã đối xử tệ bạc với cô ấy và một số hành động của tôi khiến cô ấy hiểu lầm, nhưng không thể tha thứ được sao?"

"Sau khi cô ấy đi, cô không biết bốn năm qua tôi sống thế nào đâu."

"Kể từ khoảnh khắc tôi gặp cô ấy sau bốn năm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc để cô ấy rời đi."

"Không, phải nói là từ giây phút tôi nhận ra mình đã yêu cô ấy, đời này tôi nhất định phải có được cô ấy."

"Tôi không quan tâm bây giờ cô ấy đã ở bên người khác, cũng không quan tâm đến sự tồn tại của đứa trẻ đó, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi vẫn sẽ đối xử tốt với cô ấy."

"Nhưng nếu cô ấy không vâng lời và luôn chống lại tôi, thì tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Dù sao thì anh cũng không có vị trí nào trong trái tim cô, vậy anh cũng không ngại nếu cô hận anh cả đời.

Đường Ninh cảm thấy người đàn ông này là một kẻ mất trí.

Chẳng trách mỗi lần cô ấy đều muốn chạy trốn khỏi anh ta.

Với cái tính gia trưởng, ai có thể chịu được?

"Vậy anh không sợ ép cô ấy vào chỗ chết sao?"

Không muốn tranh luận nhiều với Diệp Vân Triệt, Đường Ninh hỏi anh:

"Anh có nhớ cảm giác của anh khi Thánh Sinh gặp tai nạn và anh không thể tìm thấy cô ấy không? Anh không sợ đẩy cô ấy đến đường cùng sao?"

"..."

Ép cô vào chỗ chết?

Anh cũng không nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ cảm thấy không có cô thì không được. Anh chỉ là ghen tị cô đối người khác tốt mà thôi.

Những người thuộc về anh thì đời này chỉ có thể là của anh.

"Diệp Vân Triệt, hãy nghe lời khuyên của tôi, nếu anh yêu cô ấy, hãy để cô ấy ra đi."

Diệp Vân Triệt không vui, lạnh lùng nói:

"Không thể."

Anh đứng dậy, dứt khoát nói: "Cô đừng để ý đến việc của tôi."

Sau đó anh nhìn về phía cánh cửa, biết cô gần đây không được nghỉ ngơi tốt, anh có thể cho cô thêm thời gian.

Để lại Đường Ninh một mình, anh quay người bước ra khỏi cửa.

Diệp Thánh Sinh thức dậy sớm, cô đã trốn sau cánh cửa nghe cuộc trò chuyện giữa chị Ninh và người đàn ông đó.

Biết anh đã đi rồi, cô chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống, hai tay che đầu, đau đớn vùi đầu vào đầu gối.

“Mẹ…”

Liên Liên giơ bàn tay nhỏ bé lên ôm lấy mẹ.

Sau đó, Diệp Thánh Sinh mới ngẩng đầu ôm con gái vào lòng.

"Mẹ không sao."

Giọng nói của Đường Ninh từ cửa truyền đến: "Không ngờ anh ta lại hoang tưởng như vậy, Thánh Sinh, hay là..."

"Không thể."

Diệp Thánh Sinh ngắt lời chị, dắt con gái đi rửa mặt.

“Em sẽ không quay đầu lại.”

Dù sao Mộ Dung Nam Dương cũng đã biết Mộ Dung Kỳ nằm viện, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ Mộ Dung Kỳ.

Không có Mộ Dung Kỳ, cô không sợ người đang ông đó.