Mộ Dung Nam Dương vội vàng đến nơi Diệp Thánh Sinh ở trước đây, lấy đồ đạc của cô mang đến bệnh viện kiểm tra DNA. Bởi vì anh đã ra lệnh làm ngay lập tức, kết quả sẽ có sau vài giờ.
Khi nhìn thấy kết quả, anh lại không kìm được đôi mắt đỏ hoe. Sau đó, anh cầm kết quả lao thẳng về nhà.
Chỉ có ba người biết về sự biến mất của con gái nhà Mộ Dung. Một người là ba của anh, Mộ Dung Phi Dương, một người là Mộ Dung Nam Dương và người kia là anh trai thứ hai, Mộ Dung Bách Thần. Khi mất em gái, cả gia đình đau khổ tột cùng, người mẹ vì thương con gái mà đổ bệnh.
Để làm cho mẹ tốt hơn, ba đã nhận nuôi một cô bé từ trại trẻ mồ côi, bằng tuổi và trông giống em gái anh mà không nói với mọi người. Vì mất con gái, sau hai năm, mẹ ốm yếu, mắc bệnh hoang tưởng. Sau đó, ông mang đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi về.
Vì không để người khác chú ý, bọn họ với tư cách là anh cả và anh hai, cũng rất yêu thương cô gái đó. Cho đến bây giờ, ngoại trừ Mộ Dung Nam Dương, Mộ Dung Bách Thần và Mộ Dung Phi Dương, những người khác đều cho rằng người đó là công chúa của Mộ Dung gia.
Thật ra là không.
Mộ Dung Lưu Tranh đó là giả.
Trong hơn hai mươi năm, Mộ Dung Nam Dương chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em gái mình. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được, anh nóng lòng chạy vội về nhà, muốn kể cho ba nghe.
Trời đã tối, Mộ Dung Phi Dương đang làm việc trong thư phòng. Mộ Dung Nam Dương đột nhiên đẩy cửa xông vào, khiến ba không hài lòng, mắng:
"Hấp tấp thì sao có thể làm chủ? Làm sao áp chế người khác?"
Anh cung kính gật đầu, thở dốc nói:
"Con xin lỗi ba, con quá kích động. Con đã tìm thấy em gái của mình, vì vậy con muốn nhanh chóng báo tin vui này cho ba."
"Nó ở đâu? Nó có sao không? Đã lớn chưa? Con đã đưa nó về chưa, mau dẫn ta đến gặp nó."
Nói xong, Mộ Dung Phi Dương đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mộ Dung Nam Dương vội vàng xua tay.
"Ba, ba từng gặp qua em ấy, không phải ai khác, là..."
"Là ai? Ta đã nhìn thấy nó khi nào?"
Mộ Dung Nam Dương nghẹn ngào đau đớn, vẫn dũng cảm nói:
"Em ấy là Diệp Thánh Sinh, người A Kỳ mang về, mẹ của Liên Liên."
"Ba, Diệp Thánh Sinh là em gái của con, là em gái đã mất tích khi mới ba tuổi."
"Ba, chúng ta đã làm tổn thương em ấy, mẹ còn hủy hoại dung em ấy. Khi con nhìn thấy em ấy, vết thương trên mặt vẫn chưa lành. Nó rất ghét chúng ta."
Nghĩ đến những chuyện đó, Mộ Dung Nam Dương không giấu được áy náy trong lòng, cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
Mộ Dung Phi Dương không thể tin được. Ông ta túm lấy con trai hỏi:
"Con nói cái gì? Là Diệp Thánh Sinh? Sao có thể? Con có nhầm không?"
Mộ Dung Nam Dương lắc đầu, rút kết quả xét nghiệm ADN đưa cho ông.
"Con cũng hy vọng rằng mình đã nhầm, nhưng không, kết quả xét nghiệm cho thấy cô ấy là con gái ruột của ba và cũng là em ruột của con."
"CHOANG."
Trước cửa phòng làm việc, đột nhiên có tiếng sứ vỡ. Hai ba con đồng thời ngước lên. Cửa bị đẩy ra, Mộ Dung phu nhân cứng ngắc đi vào, lớn tiếng hỏi:
"Hai người đang nói cái gì?"
Vừa rồi bà nghe được cái gì, con cả nói, Diệp Thánh Sinh, một hèn mọn, là con gái ruột của chồng bà sao?
Chẳng lẽ là con hoang sao?
Mộ Dung phu nhân trừng mắt nhìn chồng, khuôn mặt già nua vặn vẹo hỏi:
"Mộ Dung Phi Dương, ông cùng con trai đang nói cái gì? Diệp Thánh Sinh, là con gái của ông?"
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, Diệp Thánh Sinh cũng là con gái của mẹ, mẹ còn nhớ năm ba tuổi em gái bị thất lạc không?"
"Thật ra, ba và con đã không thể tìm thấy em ấy, nhưng mẹ đã bị ốm từ khi em gái bị lạc. Để an ủi mẹ, ba đã đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một cô gái trạc tuổi em gái và nói dối rằng cô ấy là Tranh Tranh."
"Thật ra không phải, cô ấy là giả, con đã tìm kiếm em gái suốt những năm qua, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ Diệp Thánh Sinh do A Kỳ mang về lại là em gái con."
"Mẹ, Diệp Thánh Sinh là con gái của nhà Mộ Dung chúng ta, người bị mẹ hủy đi khuôn mặt là con gái ruột của mẹ."
"..."
Lời con trai nói khiến bà như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng. Trong một thời gian dài, bà nhìn hai ba con bằng ánh mắt đờ đẫn, không muốn chấp nhận.
“Vớ vẩn, con gái tôi ở bên cạnh tôi, Tranh Tranh ở bên tôi mỗi ngày, sao nó không phải là con gái ruột của tôi?"
"Diệp Thánh Sinh đó đã làm cái gì, khiến con đứng về phía cô ta?"
"Nam Dương, ta yêu cầu con giết cô ta, sao con không làm gì cả?"
Mộ Dung Nam Dương siết chặt tay mẹ, cố gắng giải thích:
“Mẹ, Diệp Thánh Sinh thực sự là con gái ruột của mẹ, báo cáo xét nghiệm DNA là bằng chứng tốt nhất, mẹ thấy đấy.”
Anh lấy báo cáo xét nghiệm DNA từ ba đưa cho mẹ. Mộ Dung phu nhân cầm lấy, nhìn thấy trên báo cáo ghi kết luận Diệp Thánh Sinh cùng Mộ Dung Phi Dương là cha con. Bà sợ tới mức ném tờ giấy đi, run rẩy lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng bị trượt chân gục xuống đất.
"Mẹ..."
Mộ Dung Nam Dương vội vàng đỡ bà. Nhưng người Mộ Dung phu nhân như nặng như đá, nặng đến nỗi không đứng dậy nổi nữa.
Sắc mặt bà tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và kinh ngạc, lẩm bẩm:
"Nó là con gái của tôi sao? Diệp Thánh Sinh, người có con với A Kỳ, còn bị tôi biến dạng, là con gái ruột của tôi?"
Không!
Sẽ không!
Mộ Dung phu nhân nắm lấy con trai, mạnh mẽ phủ nhận:
"Nam Dương, nhất định là con nhìn lầm rồi? Diệp Thánh Sinh sao có thể là con gái của ta? Người ta nói mẫu tử liền thân, sao lúc đó ta lại không có cảm giác gì."
"Ông à, ông nói nó không phải là con gái của chúng ta, có phải không?"
Mộ Dung Phi Dương cũng nghiêm mặt, cảm thấy cực kỳ thống khổ.
"Tôi hy vọng là không, nhưng A Dương đã làm tất cả, nếu không chính xác, sẽ không nói cho chúng ta biết, huống chi là kết quả DNA ở đây."
"Mẹ, con không lầm, Diệp Thánh Sinh thật sự là con gái của mẹ."
Mộ Dung Nam Dương ngồi xổm bên cạnh mẹ, vuốt ve cơ thể bà để an ủi:
"Nhưng mẹ yên tâm, đứa con gái em ấy sinh ra không phải của A Kỳ. Khi con đến nhà em ấy, có lấy mẫu thử, người hầu ở đó cũng nói A Kỳ và Tranh Tranh không có mối quan hệ yêu đương."
"Liên Liên cũng không phải là con gái của A Kỳ, mẹ không nghe Tranh Tranh nói Liên Liên không phải là con cháu của nhà ta sao?"
"..."
Cho dù như vậy, bà vẫn không thể tin được Diệp Thánh Sinh lại là con gái ruột của mình. Nếu thật sự là con gái của bà, sau này bà sẽ đối mặt với cô như thế nào?
Bà vẫn nhớ rõ mình đã từng ở trong trong ngục tối, ra lệnh cho người hầu đánh đập cô, tự tay hủy dung cô, thậm chí cướp mất con gái của cô. Một người mẹ như bà, con gái sẽ không nhận ra bà rồi?
Như thể bà đã chấp nhận sự thật, Mộ Dung phu nhân bắt lấy tay con trai, không kìm được nước mắt nói:
“Làm sao bây giờ? Mẹ hại nó như vậy, nó hận mẹ chết đi được. Tại sao lại giấu giếm mẹ, người ở bên mẹ không phải là con gái mẹ sao?"
Sao trùng hợp đến thế khi người phụ nữ được đứa con trai thứ ba mang về lại chính là đứa con gái thất lạc năm ba tuổi của mình.
Nghĩ đến những gì mình đã làm, Mộ Dung phu nhân suy sụp, hối hận về quá khứ.
Mộ Dung Phi Dương quỳ xuống ôm vợ, nói:
“Bà yêu Tranh Tranh như vậy, nếu biết người tôi mang về không phải nó, bệnh của bà sao có thể chữa khỏi. Tôi xin lỗi, tôi đã không thể bảo vệ tốt con gái."
"Bà đừng lo, tôi nhất định sẽ mang con gái về và xin nó tha thứ."
Mộ Dung phu nhân khóc không thành tiếng, nức nở nói:
"Tôi hủy khuôn mặt của nó, cướp con gái của nó, nó làm sao có thể tha thứ cho tôi?"
"Sao tôi có thể độc ác như vậy, tự tay hại con gái mình, tôi thật sự đáng chết."
Không thể tha thứ cho việc mình đã làm, Mộ Dung phu nhân giơ tay tát mạnh vào khuôn mặt già nua của bà. Mộ Dung Nam Dương vội ngăn hành vi của bà lại.
"Mẹ, đừng làm như vậy. Chúng ta hãy đến thành phố A để xin Tranh Tranh tha thứ, em ấy nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta."
Mộ Dung Phi Dương cũng nói:
"Đúng vậy, chúng ta tổn thương nó, nhất định phải đích thân cầu xin tha thứ. Nam Dương, bây giờ con thu xếp, chúng ta đi đón em gái con."
"Con đi ngay đây."
Mộ Dung Nam Dương đứng lên, trước khi rời đi còn không quên dặn dò: "Ba chăm sóc mẹ, con lập tức đi thu xếp."