Lúc Vân Hương Mộng và Triệu Phong đang tháp giọng trao đổi thì thanh niên mũi ưng “Từ Chấp” đã chậm rãi bước đến, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
- Mấy người các ngươi, cút ngay cho ta.
Lông mày Từ Chấp khẽ nhướng lên. Lạnh lùng quét nhìn ba người Triệu Phong, trên mặt đầy ý cảnh cáo.
Mục tiêu của hắn là Lâm Phàm, nếu như những tiểu tử khác không thức thời thì hắn cũng không ngại thu thập luôn một thể.
Sau lưng Từ Chấp có hai tên đệ tử nội môn tu vi Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đi theo, trên mặt bọn chúng đầy vẻ đăm chiêu.
Ba người này đều là tu vi Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tu vi tương đương với Quảng Quân Hầu.
- Triệu sư đệ, Tiêu sư đệ, Vân sư muội... Chuyện của Lâm mỗ, Lâm mỗ sẽ tự mình giải quyết.
Lâm Phàm một mình đứng ra ngoài, không muốn liên lụy đến ba người Triệu Phong.
Tiêu Vẫn thở phào một hơi, vội vàng kéo giãn khoảng cách, hắn sợ rằng sẽ bị Lâm Phàm làm liên lụy. Ba người Từ Chấp đều là tu vi Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tiến vào nội môn đã lâu, tuyệt đối không phải là người mà mình có thể trêu chọc.
Triệu Phong cũng bị Vân Hương Mộng kéo sang một bên.
- Trong nội môn, cho phép “luận bàn” ở mức độ bình thường, nhưng nơi này là quảng trường hội nghị, trước mặt mọi người, bọn hắn cũng sẽ không ra tay quá nặng đâu.
Vân Hương Mộng thấp giọng giải thích.
Hiển nhiên, Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng đều không muốn nhúng tay vào ân oán giữa Lâm Phàm và Từ Chấp, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Mặc dù bọn họ cộ quan hệ quen biết với Lâm Phàm, thế nhưng giao tình cũng không sâu, hiển nhiên không muốn vì hắn mà đắc tội với những đệ tử nội môn cũ kia rồi.
- Ha ha ha... Lâm Phàm! Không ai đám giúp ngươi đâu!
Ba người Từ Chấp cất tiếng cười to, cực kỳ càn rỡ.
Bọn hắn rất hưởng thụ tư thái thần phục của đám đệ tử mới vào nội môn, cũng rất hài lòng với sự “sợ hãi” và “thức thời” của ba người Triệu Phong.
Trong lòng Lâm Phàm phát lạnh, mặc dù hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng vẫn cảm giác cô lập chưa từng có.
Trên quảng trường rất nhanh tán ra một khối đất trống, một vài đệ tử nội môn ở gần đó đều hứng thú quan sát.
Giờ phút này, cũng có một ít đệ tử đi tới quảng trường, nhưng không có ai nhúng tay vào.
- Lâm Phàm, hôm nay hãy để ta lĩnh giáo một chút thực lực “đệ nhất ngoại môn” của ngươi đi.
Trên người Từ Chấp dâng lên một luồng áp bách tinh thần cường đại, khí tức chân lực của Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bộc phát khí thế kinh người, tiếng gió xung quanh đột nhiên rít gào.
Bảy trọng thiên của Thoát Phàm Cảnh, mỗi một trọng thiên đều là một bước nhảy vọt, cường độ chân lực của Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh còn cao hơn Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh một bậc.
Dưới tình huống chính diện giằng co, hô hấp của Lâm Phàm cũng có chút khó khăn, tâm thần phải thừa nhận áp bách vô hình.
Thế nhưng hắn dù sao cũng là đệ nhất nhân của ngoại môn trước kia, thực lực mạnh hơn hẳn Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cùng cấp, hiển nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Kinh Vũ Đao!
Cánh tay Lâm Phàm lướt qua, một đạo ánh đao tuyết trắng hiện lên, giống như bông tuyết giữa ngày đông, đồng thời cũng giống như lông vũ trắng tinh khiết, lấp lánh tung bay.
Ánh đao kia kỳ quái như tia chớp cầu vồng, lại như lông vũ trắng tuyết.
Nộ Hà Tam Kiếm Thức!
Bảo kiếm của Từ Chấp rút ra khỏi vỏ, hóa thành một vòng ánh sáng phun ra nuốt vào, chắn trước người mình, khí thế to lớn, tràn ngập biến hóa linh động.
Đinh đinh đinh...
Ánh đao và kiếm khí đan vào cùng nhau, va chạm kịch liệt, sóng khí của vòng ánh sáng bảo vệ lần lượt vỡ tan, tạo thành từng đạo sóng xung kích.
Giao phong cấp bậc Thoát Phàm Cảnh, uy năng và thanh thế vượt xa Cố Thể Cảnh.
Dư âm giao phong của hai người có thể diệt sát cường giả cửu trọng võ đạo.
- Lâm Phàm này thật sự có tài, đao pháp Phàm phẩm trung cấp đã đạt tới hỏa hầu không tầm thường.
- Tu vi Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, có thể chống đỡ được Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, không hổ là đệ nhất ngoại môn.
Người đang quan chiến không khỏi có chút giật mình.
Thực lực mà Lâm Phàm biểu hiện ra đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, giao phong hơn mười chiêu với Từ Chấp tu vi Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh mà vẫn không rơi xuống hạ phong.
- Không hổ là đệ nhất ngoại môn trước kia.
Lúc trước Triệu Phong đã từng nghe nói Lâm Phàm có thể dùng tu vi nửa bước Thoát Phàm Cảnh mà chiến thắng cường giả Thoát Phàm Cảnh, bây giờ xem ra quá thật không phải lời đồn.
Mười chiêu... Hai mươi chiêu...
Sắc mặt Từ Chấp trở nên ngưng trọng, hít sâu một hơi, trong cơ thể tràn ra một luồng chân lực càng mạnh hơn, bảo kiếm trong tay rung động, kiếm quang như sông, càng phát ra mãnh liệt.
Mọi người chỉ cảm thấy bảo kiếm trong tay Từ Chấp tản mát ra uy năng đáng sợ, hào quang kiếm khí càng tăng thêm vài phần uy lực, phiêu hốt và chính xác.
Bên ngoài bảo kiếm di động một vài hoa văn phong cách cổ xưa, tinh quang rực rỡ.
Đinh đinh đinh...
Trên thanh đao tuyết trắng của Lâm Phàm liền bắn ra một trận tia lửa, xuất hiện một lỗ thủng lớn.
- Không ngờ đây lại là bảo kiếm thần binh Phàm cấp.
- Đúng vậy! Thần binh “Tấn Nguyệt Kiếm” Phàm cấp, nó là một trong những thần binh mà Luyện Khí Sư “Lý Tấn Nguyệt” của bổn môn chế tạo, tổng cộng chỉ có ba mươi sáu thanh.
Phàm cấp thần binh xuất hiện, khiến cho trận luận bàn xuất hiện thay đổi ngoài dự liệu.
Một khi Từ Chấp phát động lực lượng của “Tấn Nguyệt Kiếm”, uy lực của kiếm pháp sẽ tăng thêm vài lần.
Chỉ trong vài hiệp, bảo đao trong tay Lâm Phàm đã xuất hiện vài lỗ thủng, trên người cũng lưu lại vài đạo vết máu.
- Thế gian này có rất nhiều thần binh kỳ vật, chia làm Phàm cấp, Linh cấp, Địa cấp, Thiên cấp. Mỗi cấp lại chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, phân loại khá giống công pháp. Trên đại lúc này, thần binh bảo khí trên Linh cấp gần như đã thất truyền...
Trong đầu Triệu Phong liền hiện ra những nội dung liên quan.
Hắn đã xem qua không ít thư tịch trong Tông môn, những kiến thức đó đều khắc sâu trong đầu.
Mỗi một kiện thần binh kỳ vật đều ẩn chứa uy lực siêu phàm thoát tục, thần binh Linh cấp trong truyền thuyết thậm chí còn có uy lực hủy thiên diệt địa.
Nghe nói, Hiểu Nguyệt Tông có một kiện thần binh Linh cấp, thế nhưng lại sử dụng nó làm trấn sơn chi bảo.
Cho dù là thần binh Phàm cấp thấp kém nhất cũng có lực lượng hết sức thần kỳ.
Triệu Phong rõ ràng phát hiện thực lực của Từ Chấp đã tăng thêm bốn năm thành, ít nhất ba thành trong đó là đến từ “Tấn Nguyệt Kiếm”, mặt khác, hai thành còn lại là đến từ chân lực từ trong cơ thể hắn bộc phát.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Phàm liên tục chật vật bại lui, trên người lưu lại một đạo vết thương chảy máu đầm đìa.
- Chậc chậc... Thực lực hạng nhất của ngoại môn cũng chẳng có gì.
Từ Chấp cầm thần binh trong tay nắm chắc thắng lợi, cố ý không lập tức chiến thắng, vẫn tiếp tục trêu đùa tra tấn Lâm Phàm.
Hơn nữa. Hắn ra tay rất có chừng mực. Cho tới bây giờ. Lâm Phàm cũng chỉ bị chật vật và tổn thương đa thịt bên ngoài mà thôi.
- Thắng bại đã phân, dừng tay đi!
Triệu Phong đứng ở bên cạnh rốt cuộc cũng chen vào.
Chiến đấu đến lúc này, Lâm Phàm cũng đã nhận thua, nhưng Từ Chấp lại cười lạnh nói:
- Trừ phi hắn quỳ xuống đất tạ tội trước mặt đệ đệ của ta, bằng không sẽ không chỉ là hôm nay, mà còn có lần sau!
Vù!
Triệu Phong hóa thành một đạo tàn ảnh, từ trong đám người lướt tới, đánh về phía sau lưng Từ Chấp.
- Tiểu tử đừng tay!
Hai tên đồng bọn Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh của Từ Chấp kinh hô một tiếng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tốc độ của Triệu Phong quá nhanh, giống như là ảo ảnh, khó phân thực hư.
Phong Lôi Chưởng Vũ Hoàng.
Thiếu niên độc nhãn tóc xanh xuất hiện sau lưng Từ Chấp, phát động một chưởng như sẩm sét, nộ phong cuồn cuộn, kèm theo đó là tiếng nổ rền vang
Từ Chấp chỉ cảm thấy lỗ tai mình như bị sét đánh, khí huyết sôi trào, miễn cưỡng quay người nghênh tiếp một chưởng kia.
Phành...
Tiếng sấm nổ vang một chưởng bá đạo bễ nghễ, phảng phất như lôi điện vạch phá phong vân, uy năng và sức gió đáng sợ liền khiến tâm thần của những người xung quanh chấn động
Một chưởng thật đáng sợ!
Gần đó chỉ có vài người là thấy rõ một chưởng này.
Phành...
Thân hình Từ Chấp bay ra ngoài, quần áo vỡ tan, có vài chỗ cháy đen.
- Ngươi... Ngươi dám đánh lén ta!
Sắc mặt Từ Chấp tái nhợt, thanh âm run rẩy.
- Là ngươi đánh lén!
Triệu Phong vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng cường thế.
Từ Chấp vừa muốn vận chân lực thì lập tức thổ huyết tại chỗ.
Một chưởng vừa rồi của Triệu Phong đã khiến hắn trọng thương bây giờ trực tiếp tức đến thổ huyết.
- Một chưởng đó thật đáng sợ, không biết là công pháp gì?
Những đệ tử nội môn đang đứng gần đó quan chiến, lúc này mới phản ứng kịp, trên mặt đầy vẻ hồi hộp.
Mặc dù Triệu Phong đánh lén, thế nhưng ai cũng thấy được đó là một chưởng có uy lực cực kỳ đáng sợ.
- Phong Lôi Chưởng! Nhất định là Phong Lôi Chưởng! Tên này điên rồi, không ngờ dám tu luyện loại công pháp cấm kỵ này.
Rất nhanh liền có một tên đệ tử Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh kinh hô một tiếng
Phong Lôi Chưởng!
Một vài đệ tử nội môn trên quảng trường đều đồng loạt biến sắc, ào ào nghị luận.
- Trước kia, người tu luyện Phong Lôi Chưởng, không có ai là người bình thường, cho dù không phải là cực đoan (*) thì cũng là kẻ điên!
(*) hoang tưởng, tâm lý không bình thường
- Mấy năm trước, có một tên điên tu luyện Phong Lôi Chưởng, sau đó đồng quy vu tận với một tên có tu vi cao hơn mình hai trọng thiên.
Thoáng chốc, ánh mắt của những người xưng quanh nhìn về phía Triệu Phong liền lộ vẻ kiêng kỵ và cảnh giác, giống như trước mặt là một quả bom hẹn giờ vậy.
Theo như lời bọn hắn nói, người tu luyện Phong Lôi Chưởng, cho dù không phải điên thì cũng là cực đoan.
Loại người này... Không thể trêu chọc.
Có một câu như thế này: Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.
Mà người tu luyện Phong Lôi Chưởng, không ai không phải là kẻ điên cực đoan, so với đám liêu mạng còn khó chơi hơn.
Bởi vì Phong Lôi Chưởng là một môn công pháp hung hiểm, cho dù may mắn tu luyện tới cảnh giới cao nhất thì phần lớn cũng bị sét đánh chết.
Mọi người lại dò xét Triệu Phong, thấy bộ dạng “độc nhãn tóc xanh” thì không khỏi rùng mình một cái, càng thêm xác định kẻ này là một tên cực đoan hoặc phần tử khủng bố.
- Tiểu tử này... Không ngớ dám tập kích ta!
Sắc mặt Từ Chấp tái nhợt, trọng thương mất đi chiến lực, chỉ còn lại hai tên đồng bạn đều là Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Thế nhưng, hai tên đồng bạn của hắn, nhất thời cũng không dám ra tay.
Một cơn gió thôi qua, mái tóc xanh của Triệu Phong bay phất phới, trong con mắt còn lại tràn ngập lạnh lùng, còn mơ hồ lộ ra một tia trào phúng, nhìn bao quát Từ Chấp dưới đất và hai tên đồng bạn của hắn.
Đối với hai tên đệ tử Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh này, hắn không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí còn có chút hưng phấn, không khỏi liếm môi.
Tinh cảnh này rơi vào mắt mọi người, bọn họ không khỏi cảm thấy Triệu Phong có thêm vài phần tà dị và dữ tợn.
- Triệu Phong này... Không phải là kẻ điên chứ?
Vân Hương Mộng và Tiêu Vẫn liếc nhìn nhau.
Trên thực tế, trong lòng Triệu Phong đang rất hưng phấn:
- Uy lực của Phong Lôi Chưởng quả nhiên mạnh mẽ!
Đúng lúc hai bên giằng co, không khí áp lực lên tới đỉnh điểm thì từ xa truyền đến một tiếng hô:
- Đệ tử chân truyền rồi!
Bầu không khí lập tức thả lỏng, mọi người nhao nhao nhìn về phía xa, chỉ thấy mấy vị đệ tử Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đều đang đi về phía bên này.
Đệ tử chân truyền ở trong nội môn, thậm chí là Tông môn, đều có địa vị không tầm thường, đặc quyền mà bọn họ hưởng thụ, có thể sánh ngang những người cấp bậc chấp sự.
Sau lưng mỗi một vị đệ tử chân truyền, trên cơ bản đều có nhân vật cao tầng trong Tông môn tài bồi, bình thường đều là môn hạ đệ tử của Trưởng lão.
- Tiểu tử! Ngươi dám đánh lén ta, lần sau nhất định ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!
Từ Chấp gầm nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy.
Hai tên đồng bạn của hắn cũng trợn mắt nhìn.
Thế nhưng, ba người Từ Chấp lại phát hiện Triệu Phong đang nhìn chằm chằm về một hướng khác, căn bản không thèm liếc nhìn bọn hẳn.
Hả?
Ánh mắt của Triệu Phong rơi lên người một đệ tử chân truyền.
Trang phục của đệ tử chân truyền hoàn toàn khác so với đệ tử nội môn, bọn họ thậm chí có thể không cân mặc trang phục tiêu chuẩn của nội môn.
Vị đệ tử chân truyền kia là một mỹ nữ cao gầy, trên người nàng mặc trang phục màu trắng, tư thế hiên ngang, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
Viên sư tỷ?
Triệu Phong liền cảm thấy nôn nao, rất nhanh đã nhìn thấy thiếu nữ ngây thơ trẻ tuổi bên cạnh Viên sư tỷ, đó là Nhiễm Tiểu Uyển.
Lúc một đại một tiểu mỹ nữ đi ra, lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt của đệ tử.
Nhiễm Tiểu Uyển vừa mới nhìn thấy Triệu Phong “độc nhãn tóc xanh” thì lập tức kinh ngạc thất sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt có chút né tránh, giống như bị bộ dạng tà dị kia hù dọa vậy.
- Tiểu tử này lăn lộn vào nội môn từ bao giờ vậy?
Viên sư tỷ liền cảm thấy kinh ngạc, nghĩ đến lần trước mình bị Triệu Phong “rình trộm”, còn gặp tình cảnh bị “đe dọa”, vẻ mặt lập tức trầm xuồng.