Triệu Phong lập tức im lặng. Viên sư tỷ nảy không ngờ lại thật sự là “đệ tử chân truyền” của Hiểu Nguyệt Tông. Tu vi cũng cao đến đáng sợ.
Lúc còn chưa tiến vào nội môn đã đắc tội với "một vị đệ tử chân truyền, Triệu Phong ngẫm lại liền cảm thấy phiền muộn, không khỏi thở dài.
Lúc này, vẻ mặt của Viên sư tỷ cũng tràn đầy sương lạnh, dẫn Nhiễm Tiểu Uyển đi thẳng về phía hắn.
- Viên sư tỷ? Nàng ta muốn làm gì vậy?
Những đệ tử nội môn ở gần đó đều nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Viên sư tỷ, trong lòng liền run lên, vội vàng nhường ra một con đường.
Ở trong nội môn, thân phận của đệ tử chân truyền vẫn luôn khiến những đệ tử bình thường phải kính sợ.
Huống chi Viên sư tỷ này nổi danh là khó dây vào, ngay cả một vài đệ tử chân truyền cũng phải né tránh nàng ba phần.
Thật sự là sợ gặp cái gì thì sẽ gặp cái đó.
Mắt thấy Viên sư tỷ bộ dạng dọa người, đột nhiên đi thẳng về phía mấy người Triệu Phong.
Một màn này liền khiến cho mấy người Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng đều sợ đến ngây người.
Vừa mới gia nhập nội môn, bọn họ còn chưa đứng vững chân, chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình, ngay cả đệ tử nội môn bình thường cũng không dám trêu chọc, huống gì là đệ tử chân truyền mà bọn họ không thể với tới?
- Tiểu tử vô sỉ! Ngươi cho rằng thay đổi bộ dạng và trang phục thì ta không nhận ra ngươi sao?
Viên sư tỷ cười lạnh một tiếng.
Một vài đệ tử nội môn ở xung quanh đều không khỏi kinh ngạc.
Triệu Phong này hình như chỉ là một nhân vật mới gia nhập nội môn, làm sao lại đắc tội với Viên sư tỷ rồi?
Đám người Từ Chấp đều lộ vẻ hả hê, Viên sư tỷ ở trong nội môn này chính là một bạo chúa bá đạo, không ai dám trêu chọc nàng.
Ba người Lâm Phàm cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Triệu Phong.
- Ta vẫn là ta, chưa bao giờ che giấu hay trốn tránh.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, không hề nhượng bộ.
Ánh mắt hắn xoay chuyển, có chút vui vẻ nháy mắt với “Nhiễm Tiểu Uyển”, xem như chào hỏi.
Nhiễm Tiểu Uyển không kịp chuẩn bị, có chút bối rối, khuôn mặt khẽ đỏ lên, ánh mắt có chút né tránh, sau đó e lệ đáp lễ với hắn.
- Hừ! Ngươi còn dám có chủ ý với Nhiễm sư muội!
Lửa giận của Viên sư tỷ bốc lên, áp bách tinh thần vô hình phảng phất như một tòa núi lớn, từ trên trời ép xuống.
Đệ tử nội môn ở xung quanh đều cảm thấy tâm thần bất an, tránh né không kịp.
Trong bảy trọng thiên của Thoát Phàm Cảnh, Tứ trọng thiên chính là một đường ranh giới ở giữa.
Dưới Tứ trọng thiên đều là Thoát Phàm Cảnh cấp thấp, trên Tứ trọng thiên mới là tinh anh trong Thoát Phàm Cảnh.
Hô hấp của Triệu Phong thoáng trì trệ, huyết dịch màu xanh thần bí trong cơ thể dưới sự điều khiển của mắt trái, chậm rãi lưu chuyển, áp lực liên giảm mạnh.
Viên sư tỷ không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc.
Dưới áp bách tinh thần của Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thiếu niên kia vẫn đứng yên tại chỗ, mái tóc xanh phiêu dật và một con mắt sắc bén, cảm giác có vài phần lạnh lùng và tà dị.
- Viên sư tỷ, đừng gây khó dễ cho hắn...
Nhiễm Tiểu Uyển có chút không đành lòng, kéo kéo tay Viên sư tỷ.
- Không được! Hắn phải xin lỗi!
Viên sư tỷ cường ngạnh nói.
Ngày đó, tại đầm Thiên Diệp, thiệt thòi trong tay Triệu Phong đã khiến trong lòng nàng tích tụ một cơn lửa giận.
Nếu như Triệu Phong chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, không ở cùng một “vòng tròn”, mắt không thấy thì tâm không vướng bận, xem như cho qua.
Nhưng trùng hợp là Triệu Phong lại tiến nhập nội môn, về sau sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, nếu sự tình ngày trước truyền ra ngoài, nàng há còn mặt mũi mà tồn tại nữa?
- Hắc hắc, chuyện gì đây, Triệu Phong vừa mới gia nhập nội môn mà đã đắc tội với Viên sư tỷ rồi.
Một tiếng cười khẽ từ bên cạnh quảng trường truyền tới.
Người nói chuyện chính là Tuyền Thần, thế nhưng hắn cũng không dám lớn tiếng.
Nguyên Trí và Bắc Mặc ở bên cạnh hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Nguyên Trí! Lại một đệ tử chân truyền nữa đã tới!
- Bắc Mặc kia cũng không đơn giản đâu, nghe nói hắn là đệ tử có thiên phú cao nhất trong nội môn.
Mọi người đều xôn xao nghị luận.
Người trên quảng trường càng ngày càng nhiều.
Tình huống Triệu Phong và Viên sư tỷ giằng co cũng trở thành tiêu điểm gây chú ý.
Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Triệu Phong không khỏi thở dài một hơi.
Hắn chỉ là một nhân vật mới tiến vào nội môn, Viên sư tỷ kia lẽ ra không nên khi dễ một tiêu sư đệ trước mặt bao người mới đúng.
- Ha ha, Viên sư tỷ, khi dễ một tiểu sư đệ mới vào, dường như cũng không giống tác phong của tỷ đâu.
Một thanh âm nam tử mười phần dương cương từ phía bên kia của quảng trường vang lên.
- Đệ tử chân truyền, Dương Càn!
Trong đám người lập tức phát ra tiếng xôn xao, một số nữ đệ tử vừa nhìn thấy đệ tử chân truyền đó, lập tức tràn ngập vẻ vui mừng và sùng bái.
Người đến là một thiếu niên áo trắng, khoảng mười bảy mười tám tuổi, hình dáng hoàn mỹ như đá cầm thạch điêu khắc thành, chẳng những tuấn mỹ siêu phàm mà còn phát ra mị lực dương cương mười phân.
Nếu đổi lại là đệ tử nội môn bình thường, chưa chắc đã dám nhúng tay vào chuyện của Viên sư tỷ, thế nhưng người này lại không hề sợ hãi chút nào.
- Dương Càn, đệ tử chân truyền xếp hạng thứ hai, tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, chính là lựa chọn hàng đầu cho chức vị “Thủ tịch đệ tử” tiếp theo.
Trong đầu Triệu Phong liền hiện ra tin tức liên quan đến người này.
Đến nội môn đã được mấy ngày, hắn cũng từ chỗ ba người Vân Hương Mộng mà biết được đại khái thế cục trong nội môn này.
Hạch tâm của nội môn hiển nhiên là mười đại đệ tử chân truyền.
Thế nhưng, bất luận là đệ tử bình thường hay đệ tử chân truyền đều bị số tuổi hạn chế, đó chính là lúc ba mươi tuổi.
Một khi vượt qua ba mươi tuổi, đệ tử chân truyền cũng được, Thủ tịch đệ tử cũng chẳng khá hơn, tất cả đều phải thoát ly khỏi hàng ngũ đệ tử, được phân công vào những chức vụ khác trong Tông môn.
Nghe nói, “Thủ tịch đệ tử” lần này cũng sắp “đến lúc” rồi.
Đến lúc đó.
Bất luận là Dương Càn hay là Viên sư tỷ cũng đều tư cách tranh đoạt hạng nhất đệ tử chân truyền, có khả năng trở thành Thủ tịch đệ tử.
Chẳng qua, nếu luận tu vi thì Viên sư tỷ vẫn kém Dương Càn nửa bậc, bởi nàng chỉ mới tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong mà thôi.
Người có tư cách cạnh tranh với Dương Càn, chính là “Trần Tinh Duệ” xếp hạng thứ ba, cũng đồng dạng là tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
- Dương Càn! Đừng tưởng rằng đã tấn chức Ngũ trọng thiên thì ta sẽ sợ ngươi, chức vị Thủ tịch đệ tử kia còn chưa biết hươu chết vẻ tay ai đâu.
Viên sư tỷ cười lạnh một tiếng, không chịu nhượng bộ.
Từ khi Dương Càn đến. Áp lực trên người Triệu Phong liền giảm nhiều, lực chú ý của mọi người cũng bị hai đại đệ tử chân truyền này hấp dẫn.
Nhân cơ hội đó, Triệu Phong và ba người Lâm Phàm lập tức chuẩn bị thừa cơ chuồn khỏi cái đống lộn xộn này.
- Ngươi tên là gì?
Dương Càn đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Triệu Phong.
- Triệu Phong, bái kiến Dương sư huynh.
Triệu Phong có chút nao nao.
Dương Càn khẽ gật đầu, sau đó nghiêm nghị nói:
- Triệu Phong phải không, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên quý trọng tính mạng, tránh xa “Phong Lôi Chưởng” ra.
Dứt lời, hắn liền quay người rời đi, sau đó còn thở dài một hơi.
Quý trọng tính mạng, tránh xa “Phong Lôi Chưởng”.
Triệu Phong ngạc nhiên, tại sao Dương Càn lại vô cớ nhắc nhở mình?
Ở đây có rất nhiều đệ tử chân truyền cũng biết chỗ cấm kỵ đáng sợ của Phong Lôi Chưởng.
- Phong Lôi Chưởng?
Sắc mặt của Viên sư tỷ bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm Triệu Phong, thần sắc vô cùng phức tạp, rất lâu sau mới nói:
- Trước kia Dương Càn có một sư huynh đã từng tu luyện Phong Lôi Chưởng, chẳng qua sau đó...
Dứt lời, Viên sư tỷ cũng không nói gì thêm.
Câu nói tiếp theo, không cần nàng nói thì cũng biết.
Sư huynh của Dương Càn, nhất định đã gặp phải tao ngộ bất hạnh khi tu luyện Phong Lôi Chưởng rồi.
Cũng khó trách Dương Càn lại nhắc nhở Triệu Phong như vậy.
Triệu Phong cũng không để ý tới Viên sư tỷ, thấy nàng không làm khó mình nữa thì liền quay người rời đi.
Con đường của mình đi, không thể giống con đường của người khác được.
Triệu Phong đã nghiên cứu rất kỳ Phong Lôi Chưởng, sau khi mắt trái thần bí biến dị, năng lực tăng mạnh, hắn càng hiểu rõ những khâu mấu chốt bên trong công pháp này, bất luận là nguy cơ hay lỗ hổng nào, hắn cũng đều nắm chắc trong tay.
Tìm hiểu trong quá trình tu luyện, Triệu Phong liền phát hiện Phong Lôi Chưởng có chút thô sơ, dường như người tu luyện vừa sáng tạo không lâu, còn chưa chính thức hoàn thiện.
Bởi vậy, trong lòng hắn đã chuẩn bị kỳ lưỡng, ý định sẽ hoàn thiện “Phong Lôi Chưởng”, tu bổ những lỗ hổng và thiếu sót chưa hoàn thiện trong đó như tu bổ lỗ hổng của trận pháp.
Nhưng độ khó và độ hung hiểm rất khó lường trước, cũng không thể so sánh với việc tu bô trận pháp.
Tu bổ trận pháp còn có thể dựa trên trận đồ và kết cấu trận pháp để tham chiếu, thế nhưng, hoàn thiện Phong Lôi Chưởng thì lại không có những thứ đó để tham chiếu.
- Tiểu tử họ Triệu kia, nếu ngươi cố ý tu luyện Phong Lôi Chưởng để theo đuổi Nhiễm sư muội, vậy thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có đâu.
Viên sư tỷ lạnh lùng nói, trong thanh âm có vài phần thương cảm.
Lời này vừa nói ra, Nhiễm Tiểu Uyển ở bên cạnh lập tức đỏ bừng mặt, bất mãn giật ống tay áo của sư tỷ.
Triệu Phong từ chổi cho ý kiến, giống như không hề nghe thấy, mái tóc màu xanh theo gió lay động, trong con mắt còn lại vẫn bình tĩnh vô cùng.
- Quả nhiên là một người điên!
Viên sư tỷ lắc đầu nói.
Sự thật đã chứng mình, người tu luyện Phong Lôi Chưởng, không có ai là người bình thường cả.
Trên quảng trường ngày càng tụ tập nhiều đệ tử nội môn.
Mười đại đệ tử chân truyền đều lần lượt tập trung, chín vị đã có mặt, chỉ có Thủ tịch đệ tử xếp hạng nhất là vẫn chưa trình diện mà thôi.
Ánh mắt của Triệu Phong xuyên qua đám người. Liền nhìn thấy Liễu Nguyệt Nhi và Khổng Nguyên Hạo.
Khổng Nguyên Hạo và Liễu Nguyệt Nhi đều lần lượt tiến vào nội môn, được cao nhân trong Tông môn thu làm đệ tử.
- Tên này cũng tiến vào nội môn
Lúc Liễu Nguyệt Nhi nhìn thấy Triệu Phong, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Trong đám người, Triệu Phong còn nhìn thấy cả Tuyền Thần và Bắc Mặc.
Lúc ánh mắt của hắn và Tuyền Thần chạm nhau, đối phương liền nỡ một nụ cười âm lãnh.
Bắc Mặc đứng cùng trận doanh với hắn, vẻ mặt vẫn trầm mặc vô tình, dường như không quá quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh.
- Thế nào, Bắc sư đệ, không tới chào hỏi sư đệ trước kia của ngươi sao?
Nguyên Trí mỉm cười, ngữ khí có vài phần thăm dò.
Bắc Mặc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta và hắn đã có ước định, sau khi tiến vào Tông môn, sớm muộn gì cũng sẽ phân cao thấp với nhau.
Mấy ngày trước, Bắc Mặc đã đột phá Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vì vậy cho nên mười phần tin tưởng bản thân.
Không lâu sau...
Trên quảng trường đã tụ tập phần lớn đệ tử nội môn, ngoại trừ rất ít người đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chưa trở về kịp ra thì nhân số cơ bản đã đông đủ.
- Lần này “hội nghị nội môn”, chủ yếu là muốn thông báo hai chuyện...
Một thanh âm to rõ vang vọng quanh quảng trường.
Người chủ trì hội nghị nội môn, chính là Lý phó đường chủ của Trung Xu Đường.
Trên sân lập tức an tĩnh, mạnh như đệ tử chân truyền cũng không dám làm trái.
- Chuyện thứ nhất, có liên quan đến việc lựa chọn “Thù tịch đệ tử”. Mọi người có lẽ đều biết, lần này Thủ tịch đệ tử Lý Hoành Lượng đã sắp tròn 30 tuổi, chỉ còn mấy tháng nữa là sẽ lựa chọn một vị “Thủ tịch đệ tử” mới từ trong thập đại đệ tử chân truyền...
Lý phó đường chủ lãnh đạm nói.
Có liên quan tới việc lựa chọn và cạnh tranh “Thủ tịch đệ tử”, tất cả mọi người đều biết đôi chút, cho nên bên dưới cũng không quá xôn xao.
Dù sao thì cũng chỉ có một vài đệ tử chân truyền là có thể cạnh tranh Thủ tịch đệ tử mà thôi.
Triệu Phong cũng biết việc này không có liên quan gì nhiều đến nhóm người mình.
Bất kỳ đệ tự chân truyền nào cũng đều có tu vi ít nhất là Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vượt xa cấp độ của bọn hắn.
- Chuyện thứ hai có liên quan tới “Phù Loan Thí Luyện”.
Lý phó đường chủ vừa dứt lời, trên sân lập tức oanh động.
Phần lớn đệ tử đều cảm thấy hưng phấn, vô cùng chờ mong.
Ngược lại, những đệ tử chân truyền, đặc biệt là người hơi lớn tuổi thì lại không có phản ứng gì.
Phù Loan Thí Luyện cứ năm năm diễn ra một lần, một vài người có tư lịch sâu dày đều đã từng tham gia.
- Phù Loan Thí Luyện sẽ tiến hành vào ba tháng sau. Cũng giống như lần trước, lần này Phù Loan Thí Luyện chỉ có mười danh ngạch, nửa tháng trước khi thí luyện sẽ xác định danh ngạch.
Lý phó đường chủ tuyên bố.
Phù Loan Thí Luyện, năm năm diễn ra một lần, nhưng chỉ có mười danh ngạch.
Nghe đến đây, Tuyền Thần cũng không kìm chế nổi hưng phấn.
- Lần trước Phù Loan Thí Luyện, ta chỉ mới mười ba tuổi, tu vi tiếp cận tạm trọng Thoát Phàm Cảnh, lúc đó cường giả như mây, cho nên sư tôn mới khích lệ ta đợi lần tiếp theo sẽ tranh đoạt hạng nhất thí luyện.
Trong mắt Dương Càn lộ ra chiến ý và tự tin mạnh mẽ.
Bất luận là “Phù Loan Thí Luyện” hay là “Thu tịch đệ tử” đều sẽ bắt đầu vào mấy tháng nữa.
Có thể đoán trước được, thời gian tiếp theo trong Hiểu Nguyệt Tông sẽ không còn bình yên nữa...