Cạnh kỹ trường Hư Hải, là một nơi phong bế, chọn dùng tài liệu nham tinh cực kỳ cứng rắn để chế tạo. Hơn nữa, cả cạnh kỹ trường, ở trong sự cố thủ của trận pháp khổng lồ, cho dù là Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh, cũng rất khó tổn hại cạnh kỹ trường.
Tại lối vào, có mấy thị vệ linh điện trấn thủ.
- Mỗi người khấu trừ phí tổn năm mươi khối nguyên tinh thạch.
Phí vào sân đủ khiến những người tu hành thuộc Tông phái Nội Vực phá sản.
Bọn người Triệu Phong, trong tay có nhiều Hư Hải lệnh, chứa số nguyên tinh thạch nhất định, có thể khấu trừ.
Thiếu niên Tiểu Mã dẫn đường, có hơi tiếc của, cũng khấu trừ phí tổn nguyên tinh thạch.
- Tiểu tử kia đã thắng liên tiếp hai mươi chín trận, kiên trì đến cùng, hao tổn chết hắn.
- Tỉ lệ đặt cược 1 ăn 25 đó.
- Haiz, năm trăm nguyên tinh thạch thượng phẩm của ta.
Trong cạnh kỹ trường, tiếng hò hét một vùng, đi kèm với mấy tiếng kêu rên.
Trong cạnh kỹ trường lớn như thế, tổng cộng có tám đài thi đấu.
Phần lớn mọi người, đều hội tụ ở đài thi đấu hướng chính đông, khán giả xung quanh, đã sớm bạo rạp.
- Hắn chính là thiên tài Thánh Địa Chân Vũ?
- Tuổi còn nhỏ, mới hơn hai mươi, đã có tu vi Đan Nguyên Cảnh.
Phần đông ánh mắt mọi người, dừng ở trên đài thi đấu phía đông, trên người thiếu niên tóc ngắn kia.
Thiếu niên tóc ngắn kia, mặc áo bào đen nhánh, tướng mạo cực kỳ bình thường, lẫn trong đám người, quả thật là loại không nổi bật gì.
Thế nhưng.
Ở trên võ đài hội tụ đông đảo cường giả ngoại vực này, nhất cử nhất động của hắn, rất thu sự chú ý, khiến mấy thiếu nữ đều nhìn trúng.
- Đây chính là thiên tài Thánh Địa Chân Vũ?
Cảm tưởng của Lâu Lan Chỉ Thủy, lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, đó là có chút chênh lệch về mặt tâm lý.
Ở trong suy nghĩ của nàng, thiên tài đến từ Thánh Địa Linh Vực, hẳn là dạng cao lớn oai hùng, hoặc là lãnh khốc bất phàm, hoặc là bá đạo bễ nghễ.
Còn thiếu niên tóc ngắn trước mắt này, vóc người không cao, thậm chí hơi nhỏ gầy non nớt.
- Thần sư huynh, đối thủ ngoài Thánh Địa, thật sự không có tính khiêu chiến...
Thiếu niên tóc ngắn, bộ dạng có chút ủy khuất không cam lòng, nhìn về phía đài thi đấu phía nam, một thanh niên cao gầy.
- Mấy chiêu vừa rồi, hỏa hầu của ngươi cũng không đến đâu, nếu không đã có thể giải quyết trận chiến nhanh hơn.
Thanh niên cao gầy khẽ lắc đầu.
Thiếu niên tóc ngắn, thanh niên cao gầy, chính là thiên tài đến từ Thánh Địa Chân Vũ.
Thanh niên cao gầy có được tu vi Đại Đan Nguyên Cảnh, cơ bản không có người khiêu chiến hắn.
Thiếu niên tóc ngắn tu vi khá thấp, cũng là Tiểu Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ.
- Trận thứ ba mươi.
Một trọng tài mở miệng nói.
Trên cạnh kỹ trường phía đông, thậm chí có bốn trọng tài Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh.
Bởi vậy có thể thấy được.
Sự coi trọng của Hư Hải Linh điện, đối với cạnh kỹ trường phía đông.
- Khặc khặc… tiểu oa nhi, để Ma Phi Vân ta lãnh giáo thử tuyệt học Thánh Địa của ngươi.
Một lão già lam lũ, tướng mạo xấu xí, tay cầm một cây gậy trúc, nhảy lên đài thi đấu.
- Ma Phi Vân? Không ngờ là đoàn trưởng hải tặc hoành hành một thời năm đó.
- Ma Phi Vân này, thời đỉnh phong, là Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Có điều vào một lần thăm dò cấm địa biển sâu, gặp biến cố lớn, tu vi rơi xuống đến Tiểu Đan Nguyên Cảnh trung kỳ.
Một số người đang xem cuộc chiến ở đây, lập tức nhận ra thân phận của Ma Vân Phi, lúc này rơi xuống Tiểu Đan Nguyên Cảnh trung kỳ, nhưng thành tựu cảnh giới cùng sự lão luyện tàn nhẫn của đoàn trưởng hải tặc hắn năm đó, tuyệt không phải cùng giai có thể sánh bằng.
- Thiên Cực Vô Ảnh Côn!
Ma Vân Phi vừa ra tay, liền thúc dục thần binh Địa cấp trong tay.
Cây gậy trúc kia nhìn như bình thường, huyễn hóa ra biển rừng ảnh trúc to lớn, liên miên không dứt, trùm trời lấp đất, có loại u sâm vô tình nuốt hết tất cả.
“Thần binh Địa cấp... chiến kỹ Địa cấp..."
Tâm thần Triệu Phong thoáng run sợ.
Hắn có thể xác định, thực lực Ma Vân Phi này, so với thủ lĩnh hải tặc Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ mà hắn từng gặp lúc trước, đều không kém hơn chút nào, thậm chí càng cay nghiệt hơn.
Đơn đả độc đấu, Khô Lâu đường chủ có lẽ có thể thắng được hắn, nhưng muốn phân thắng bại, chỉ sợ phải sau trăm chiêu.
“Lão đầu, chút thủ đoạn này của ngươi, ở thánh địa Linh Vực, căn bản không đủ nhìn a.
Thiếu niên tóc ngắn nhếch miệng.
- Thiên Cương Toái Tinh Quyết.
Thiếu niên tóc ngắn, không lùi không nhường, từng quyền đẩy ra, trong hư không nổ vang một trận trầm thấp, quyền quang cương phong hàng trăm hàng ngàn, phá trời trùng mây, khí thế bàng bạc, có loại khí tức khủng bố, đá vỡ trời nứt.
Phốc phốc…
Biển rừng ảnh trúc Ma Vân Phi đánh ra, tróc vỡ từng tầng, giống như chịu sự trùng kích của hàng loạt ánh sao bằng trăm vạn cân.
- Mao đầu tiểu tử này...
Ma Vân Phi liên tục chấn lui, hắn đột nhiên phát hiện, kinh nghiệm chiến đấu mấy trăm năm của mình, ở trước mặt quyền kình ổn định, phản lại chủ của đối phương, không ngờ không có chút trợ giúp nào.
Thiếu niên tóc ngắn cứ đánh ra một quyền, phảng phất có áp lực khôn cùng vọt tới, càng có một cỗ khí tức bá đạo cổ xưa.
Mỗi một quyền, áp bách thân thể cùng tâm hồn của hắn.
Phành…
Thân thể Ma Vân Phi đột nhiên thừa nhận một đạo quyền quang đẩy đi trăm trượng, thân thể văng ra ngoài.
Ọc…
Trong nháy mắt rơi xuống đất, Ma Vân Phi phun ra một búng máu, thể cốt mấy chỗ đứt gãy.
- Sao ngay cả mười chiêu cũng không gắng nổi vậy.
- Đoàn trưởng hải tặc từng hoành hành một thời năm đó, không ngờ bị thua nhanh như vậy.
Mọi người vỡ òa.
Người dưới đài, thị giác mắt thường, đều cảm giác được thực lực thiếu niên tóc ngắn, cũng không tính là khủng bố như vậy, nhưng đối thủ đều thua một cách khó hiểu như vậy.
- Lợi hại, cho dù là Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, ở trước mặt thiếu niên này, cũng kiên trì không đến một hai chục chiêu.
Triệu Phong mặc dù không dùng Thần Linh Nhãn, nhưng thể chất sinh mạng của hắn, là mức Đại Đan Nguyên Cảnh, giác quan nhạy cảm cường đại.
Trên thực tế.
Trên sân cũng chỉ có Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh, có thể cảm ứng được huyền ảo cùng uy lực chân chính trong huyết mạch chiến kỹ của thiếu niên tóc ngắn này.
- Đã thắng liên tiếp ba mươi trận.
Mấy người đang xem cuộc chiến trên sân, đang chờ đợi người khiêu chiến mới.
Lúc này.
Tỉ lệ đặt cược chiến thắng của thiếu niên tóc ngắn, càng ngày càng cao, đạt đến một ăn hai mươi tám.
Nói cách khác.
Chỉ cần đánh cược đối thủ thắng, một khối nguyên tinh thạch, có thể thắng hai mươi tám khối.
Hơn nữa, tỉ lệ đặt cược này, theo chiến thắng của thiếu niên tóc ngắn, sẽ không ngừng kéo lên.
Vù vù…
Đúng lúc này, hai đạo khí tức cường đại trong cạnh kỹ trường, phá không mà đến, bức thẳng đến cạnh kỹ trường phía đông.
- Tiểu tử này giao cho ta!
- Ha ha ha, ta đánh cược mười vạn nguyên tinh thạch thượng phẩm trên người mình, nếu thắng, có thể nhận được mấy trăm vạn nguyên tinh thạch thượng phẩm.
Hai luồng khí tức, đều đạt đến Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ.
Hai người vừa đến, một là nam tử áo giáp tím, một là trung niên mặt béo phì.
- Khiêu chiến số ba mươi mốt, ba mươi hai.
- Đều là Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, một người trong đó, tựa hồ là Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Nhiệt tình trong sân, lại bị nhen nhóm lần nữa.
Hai đối thủ này, so với trước rõ ràng mạnh hơn.
Nhất là trung niên mặt béo phì tai lớn kia, có được tu vi Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tiến thêm một bước, chính là Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh.
- Không có ý nghĩa.
Thiếu niên tóc ngắn lại nhếch miệng.
- Như vậy đi, một mình ngươi đánh hai người bọn họ, tỉ lệ đặt cược vẫn như cũ.
“Thanh niên cao gầy” là một thiên tài Thánh Địa khác, cười ha hả nói.
- Hả? Một đánh hai?
Mấy trọng tài, trên mặt kinh ngạc.
Dù sao, chính phủ linh điện là nhà cái, nếu như thua, vậy cũng tổn thất không nhỏ.
Ánh mắt mấy người, ném tới cạnh kỹ trường, trên người một lão già mặt đen, người này hiển nhiên là người phụ trách cạnh kỹ trường, khí tức tiến gần vương giả Hư Thần cảnh.
- Có thể.
Lão già mặt đen nhìn thanh niên cao gầy thật sâu.
- Ha ha, vậy còn có chút tính khiêu chiến, hai người các ngươi hãy cùng lên đi.
Thiếu niên tóc ngắn nhếch miệng cười.
Cái gì một đánh hai?
Mọi người ngẩn ra, chợt toàn trường ầm ầm lửa nóng.
- Mau.
- Mau đánh cược.
Lúc này, tỉ lệ đặt cược của thiếu niên tóc ngắn, đạt tới một so ba mươi mấy.
Quá điên cuồng.
Người tham gia đặt cược, càng ngày càng nhiều.
Dù sao lần này ra sân chính là hai Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, một trong số đó còn là đỉnh phong.
- Thiên Cương Toái Tinh Quyết.
Trên đài thi đấu, thiếu niên tóc ngắn chiến ý dạt dào, quyền quang cương phong càng thêm ngưng luyện, lộ ra từng tia khí tức huyết mạch thương cổ lâu đời.
- Hoán Thiên Cửu Kiếm
- Thập Phương Độc Tôn Quyền
Nam tử áo giáp tím cùng trung niên tai lớn mặt béo, lạnh lùng ra tay, trong mắt lộ ra trào phúng.
Hai người này vừa ra, chính là liên thủ cùng đánh, chiêu chiêu đan xen, chiếu ứng lẫn nhau, sát chiêu liên miên không dứt.
- Ta nhớ ra rồi, hai người này là 'Tử tôn nhị tuyệt', càng am hiểu liên thủ cùng đánh, từng liên thủ chống lại Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh trong chốc lát.
- Tử tôn nhị tuyệt? Không ngờ là hai người này.
Một đám người đang xem cuộc chiến, vẻ mặt càng kích động lên.
Tử Tôn Nhị Tuyệt
Hóa ra nam tử áo giáp tím cùng trung niên mặt béo tai to, là tổ hai người quan hệ ăn ý, từ trước đến nay là cùng tiến thối.
- 'Tử Tôn Nhị Tuyệt' này, sau khi liên thủ, chiến lực liền tiếp cận Đại Đan Nguyên Cảnh.
Triệu Phong không khỏi líu lưỡi.
Ở dưới tình huống không sử dụng Thần Linh Nhãn, trớ chú bách thi, hắn hơn phân nửa không phải là đối thủ của hai người này liên thủ, lại thêm Khô Lâu đường chủ, thắng bại cũng chỉ là con số 5:5.
Dù sao.
Công pháp chiến kỹ của Tử Tôn Nhị Tuyệt này, hỗ trợ lẫn nhau, cũng đều có thần binh Địa cấp.
Phành phành phành...
Chiến đấu trên đài thi đấu, lâm vào đan xen.
Thiếu niên tóc ngắn mặc dù chiến kỹ truyền thừa, vô cùng cao minh, nhưng dù sao tu vi, xê xích với hai người khá lớn.
Giữa Tiểu Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ cùng hậu kỳ đỉnh phong, dưới tình huống bình thường, số lượng chân nguyên trong cơ thể, có thể xê xích gấp hai ba lần, cường độ cũng có chênh lệch.
- Mao đầu tiểu tử đúng là khá tốt, một đánh hai người chúng ta, còn mạnh mẽ ngoan cường như vậy.
- Đáng tiếc tu vi hắn không đủ, nếu như là Tiểu Đan nguyên trung kỳ, thua có thể là chúng ta.
Trên mặt của Tử Tôn Nhị Tuyệt, lộ ra một tia cười nhạt, không vội cầu thắng, từng chút tiêu hao chân nguyên của thiếu niên tóc ngắn.
- Hừ!
Sắc mặt thiếu niên tóc ngắn hơi trầm, hơi ép không được hai người này.
- Mở!
Hai tay thiếu niên tóc ngắn rung lên, trong cơ thể tuôn ra một cỗ khí tức huyết mạch thái cổ bá đạo.
Bỗng nhiên, da thịt toàn thân của hắn, ngưng kết một tầng hoa văn xưa cũ ngăm đen, phảng phất là da của sinh linh hoang dã nào đó, dày cộm cứng rắn, tựa da mà không phải da, tựa lân mà không phải lân, càng có một loại xúc cảm vỏ mai.
- Giang sư đệ, không nên.
Thanh niên cao gầy một bên khác, biến sắc.
- Cổ khí tức huyết mạch này...
Tử Tôn Nhị Tuyệt cũng có loại cảm giác hít thở không thông, bất an lạnh mình phát ra từ huyết mạch tâm hồn.
Phốc xuy oanh
Công kích của hai người, vẫn đem thiếu niên tóc ngắn bao phủ, bao phủ.
Thiếu niên tóc ngắn đang toàn lực thúc dục huyết mạch lực lượng sâu trong cơ thể, căn bản không hề né tránh, cũng không phòng ngự.
- A…
Mọi người trong sân, sợ hãi kêu một hồi, không đành lòng nhìn thấy.
Ầm ầm
Thân hình thiếu niên tóc ngắn lù lù bất động, hắn đứng ở nơi đó, giống như một con cự thú hoang dã đứng ngạo nghễ, phát ra khí tức mãng hoang kinh tâm động phách.
Phụt…
Bên ngoài thân hắn, lưu lại một đạo vết máu như vết cào, lại nhanh chóng khép lại, hoa văn xưa cũ ngăm đen, thô ráp mà dày.
- Đây... Làm sao có thể.
Tử Tôn Nhị Tuyệt hoảng sợ thất thanh, bọn họ liên thủ phát động công kích, dưới Đại Đan Nguyên Cảnh, cho tới bây giờ đều là ngạo thị vô địch, không người nào có thể may mắn thoát khỏi.
- Sao lại thế này...
Hơn nữa, thân thể huyết nhục hai người, thậm chí tâm hồn ý thức, phát ra run sợ từ bản năng.
Trong lúc bất tri bất giác.
Hai đầu gối của "Tử Tôn Nhị Tuyệt", đã cong một nửa, cho đến khi quỳ xuống, trên mặt sợ hãi bất an khó hiểu.
Cùng khắc đó.
Phần đông người đang xem cuộc chiến toàn sân, cho dù là ở bên ngoài thì tâm hồn huyết nhục, vẫn bất an run sợ khó hiểu.
- Sao lại...
Triệu Phong cảm giác huyết mạch của mình, đang rung động mơ hồ, Tiểu Tặc Miêu trên vai, lộ ra một tia trịnh trọng hiếm thấy.
Bịch bịch…
Một số cường giả tu vi thấp hơn Chân Chủ đỉnh phong, đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Kể cả mấy tên thủy thủ đoàn bên cạnh Triệu Phong, khuôn mặt Lâu Lan Chỉ Thủy, càng nghẹn màu đỏ bừng, thân thể mềm mại lay động rất nhỏ, đứng không vững.
Một Tôn Chủ mặc sam xẫm, tu vi Đại Đan Nguyên Cảnh, không khỏi hoảng sợ thất thanh, với cấp độ sinh mệnh của hắn, mà thân thể và tâm hồn, vẫn rung động bất an.