Tốc độ của thuyền Lam Lôi Hải Thiên triển khai toàn diện, xuyên qua chiến trường hỗn loạn, thảm khốc, bay lên không trung.
Tôn Chủ giáp đen ở đằng sau, nhe răng cười gian ác, vẻ mặt quyết liệt.
Trên thuyền Hư Không Hải.
Chỉ còn lại hai người Triệu Phong và Lý vân Nhai, đều lâm vào phòng ngự bị động.
- Tại sao ngươi không trốn?
Sắc mặt Triệu Phong vẫn bình ổn, dưới sự đuổi giết của Đại Đan Nguyên Cảnh, hắn vẫn không hề có bất kỳ sự bối rối nào.
- Trốn? Ta không thể trốn, cũng không muốn trốn.
Lý vân Nhai lắc đầu.
Ồ?
Triệu Phong không khỏi hiếu kỳ, giác quan tinh thần của hắn mạnh hơn Lý vân Nhai rất nhiều, cho nên mới phát hiện hai tên Tôn Giả kia đã vẫn lạc.
- Nếu không có Triệu thuyền trưởng, ta đã trở thành pháo hôi trên chiến trường. Huống chi, có vị “Giám Quân Tử Vong” của Lục Hoàn Cung ở đó, chưa từng có kẻ pháo hôi tù binh nào, có thể trốn thoát trước mắt hắn.
Lý vân Nhai chua xót nói.
Giám Quân Tử Vong?
Trong đầu Triệu Phong, không khỏi xuất hiện gương mặt đạm mạc vô tình của “lão giả mặt đen”.
Thì ra là thế.
Trong lòng Triệu Phong chợt sáng tỏ, lão giả mặt đen kia chính là “Giám Quân Tử Vong”, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tên tù binh nào đào thoát.
- Tiểu bối, dưới sự đuổi giết của ta, còn dám phân tâm?
Tôn Chủ giáp đen ở đằng sau, quát lớn một tiếng, huy động chiến kích, hàn ảnh chiến kích lạnh lẽo che trời lấp đất, một mảnh thiên địa, hoàn toàn biến đổi, phảng phất bị trăm vạn sát cơ kim thiết bao phủ.
Phành phành phành...
Đám sương mù của Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, bị đánh cho tán loạn, chia năm xẻ bảy.
Bên ngoài thuyền Lam Lôi Hải Thiên, cũng lưu lại một đạo dấu vết.
Ọc…
Thân hình Lý vân Nhai lảo đảo, phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
Khí huyết của Triệu Phong sôi trào, tầng gợn sóng u lam bên ngoài thân thể lưu chuyển, vẫn bình yên vô sự.
- Cho dù không xuất hiện “Giám Quân Tử Vong”, chúng ta cũng khó tránh được một kiếp.
Lý vân Nhai cay đắng nói, trong mắt lộ ra sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Nhớ lại năm đó, hắn cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp của Lục Hoàn Cung, ba mươi tuổi đã đột phá Tôn Giả, bây giờ chỉ mới hơn năm mươi, đã tấn chức Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ.
- Nguy cơ tử vong…
Triệu Phong đứng trên thuyền Hư Không Hải, trong lòng đột nhiên giật thót, nhìn về phương hướng “Ngoại Vực” xa xa.
Phành phành phành...
Cảm giác nguy cơ mơ hồ, bỗng nhiên mãnh liệt gấp mười lần, hơn nữa, còn không ngừng dâng lên.
Tử Vong truy sát…
Đúng là đã đến rồi.
Trong lòng Triệu Phong thầm thở dài, phần lớn lực chú ý, đều đặt ở Ngoại Vực.
- Ha ha ha, tiểu bối, ngươi cũng biết kết cục tử vong, vậy thì trước đó không nên đùa giỡn với bổn tọa.
Tôn Chủ giáp đen cất tiếng cười lớn.
Uy thế ý cảnh to lớn của Đại Đan Nguyên Cảnh, hoàn toàn bao trùm khắp toàn bộ thuyền Lam Lôi Hải Thiên.
Vẻ mặt Lý vân Nhai trở nên tuyệt vọng, triệt để từ bỏ hi vọng.
Chẳng qua, hắn lại phát hiện, thần sắc của thiếu niên bên cạnh hết sức dị thường, dường như còn trấn định hơn mình rất nhiều.
Mà ngay cả đoàn thuyền viên trong thuyền, cũng không hề lộ vẻ kinh hoảng tột đỉnh.
- Tóc và mắt của ngươi…
Ánh mắt Lý vân Nhai chợt ngưng tụ, phát hiện đột biến dị thường trên người Triệu Phong.
Phù…
Cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc lam trên đầu Triệu Phong phiêu động, tĩnh mịch như biển, mắt trái giống như một biển hồ sâu không thấy đáy.
Giờ khắc này.
Mắt trái của Triệu Phong, đã mở ra quan sát Ngoại Vực, chỉ thấy một cái bóng tử vong cao lớn, đang không ngừng tiếp cận Đại lục.
Tối đa chỉ ba mươi nhịp hô hấp nữa, cái bóng tử vong kia sẽ đến.
Tử Vong truy sát.
Ý chí Đồng lực của “Tử Vong Chi Mâu” trong tâm hồn Triệu Phong, liên tục lóe lên.
- Huyết mạch đồng tử? Giãy dụa vô ích… Đi chết đi!
Tôn Chủ giáp đen cười trào phúng, huy động chiến kích, bổ về phía thuyền Lam Lôi Hải Thiên, thế công đồng thời bao trùm Triệu Phong và Lý vân Nhai.
Bày trận!
Bên cạnh Triệu Phong, đột nhiên xuất hiện một Bộ khô lâu, màu sắc cốt cách u ám như mực, đan xen hoa văn kim ngân, phát ra một luồng khí tức âm lãnh lạnh lẽo.
- Còn một người nữa?
Lý vân Nhai rùng mình một cái, đều là tu vi Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, nhưng khí tức trên người Khô Lâu đường chủ đáng sợ hơn hắn rất nhiều.
Cùng lúc đó…
Vụt vụt vụt…
Số lượng quỷ thi trớ chú, bỗng nhiên tăng lên đến một trăm.
Ô...ô...ô...n...g!
Một trận sương khói quỷ diễm mênh mông, phát ra oán lực nguyền rủa kinh thiên, dưới sự huy động của Tiểu Tặc Miêu, hóa thành cự trảo oán lực dài mấy trăm trượng, kèm theo đó là vô số cánh tay khô lâu trắng bệch, đánh về phía Tôn Chủ giáp đen.
- Băng Hoàng Lâm Thế!
Lực lượng huyết mạch trong cơ thể Triệu Phong, thúc dục đến cực hạn, Băng Hoàng Thương chợt nổi lên một tầng thương ảnh u lam giống như thủy tinh, khí tức Tử Diệt phun ra nuốt vào.
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, trên đỉnh đầu của Triệu Phong, ẩn hiện một hư ảnh Băng Hoàng Thượng Cổ cao ngạo to lớn.
- Khặc khặc khặc… Đỡ của ta một chưởng!
Khô Lâu đường chủ bỗng nhiên hóa thành một “Cốt Diễm cự nhân”, thân hình cao đến bốn năm trượng, bổ ra một chưởng, đại lực quỷ cốt vô cùng bá đạo, huy động Tử Âm sát diễm trùng thiên, bổ về phía Tôn Chủ giáp đen.
Bách Thi Trớ Chú.
Băng Hoàng lâm thế.
Cốt Diễm cự nhân.
Phành…
Ba luồng lực lượng kinh khủng đồng loạt bổ ra, hung hăng va chạm với Tôn Chủ giáp đen.
Thoáng chốc.
Một trận khí lãng phong bạo cấm kỵ, tràn ra bao phủ diện tích mười dặm, trong phương viên mười dặm này, tất cả đều bị san thành bình địa.
Từ bây giờ đến vài trăm năm sau, khu vực phụ cận nơi này, đều không có một ngọn cỏ nào, trở thành cấm địa nguyền rủa.
Phành… Ọc…
Tôn Chủ giáp đen hét lên một tiếng, thân thể bay ngược ra ngoài, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một búng máu.
- Tại sao lại có thể như vậy…
Sắc mặt Tôn Chủ giáp đen trở nên trắng bệch, không khỏi nghẹn ngào, thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
Bất luận là Quỷ Thi Trớ Chú đại trận hay là Khô Lâu đường chủ đột nhiên xuất hiện, đều bộc phát uy năng kinh người, có thể uy hiếp cả Đại Đan Nguyên Cảnh.
Ngay cả Băng Hoàng Thương của Triệu Phong, vừa rồi cũng kích phát ra lực lượng hình thái của Băng Hoàng Thượng Cổ.
Phản công bất ngờ, khiến cho Tôn Chủ giáp đen không kịp chuẩn bị, trọng thương không nhẹ.
- Thiếu niên thuyền trưởng này thật mạnh mẽ, người trên thuyền Hư Không Hải này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Lý vân Nhai rung động, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cho dù là Tôn Chủ giáp đen cũng vô cùng kinh hãi, tiến thối lưỡng nan.
- Tiếp cận…
Mắt trái u lam của Triệu Phong, lại lần nữa nhìn về phía Ngoại Vực xa xa, thầm lẩm bẩm, dường như có chút bất an.
- Chủ nhân, hình như lại có một vị Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh nữa xuất hiện.
Khô Lâu đường chủ chợt sinh ra một tia cảm ứng.
Nơi hắn chỉ, chính là hướng lão giả mặt đen – Giám Quân Tử Vong đang bay đến.
- Trước hết phải diệt một tên, bằng không sẽ rất phiền toái.
Sắc mặt Khô Lâu đường chủ trở nên nghiêm túc.
- Ừm.
Triệu Phong khẽ gật đầu, mắt trái bỗng nhiên tập trung nhìn Tôn Chủ giáp đen lúc này còn chưa bình ổn được khí huyết.
Huyết mạch đồng tử?
Khí tức Đồng lực thật đáng sợ.
Lý vân Nhai đứng ở bên cạnh, chợt cảm thấy một luồng áp lực khó hiểu, tâm hồn trở nên bất an.
- Hư Không Đồng Trảm!
Huyết mạch đồng thuật của Triệu Phong, lập tức thi triển.
Phốc phốc…
Huyết quan tung tóe, thân thể Tôn Chủ giáp đen đứng ở đối diện, đột nhiên cứng đờ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi cực độ.
- Ngươi…
Tôn Chủ giáp đen phát ra những âm thanh tối nghĩa, vô thức nhìn xuống.
Chỉ thấy.
Một đạo hư nhận chừng ba thước, xung quanh tràn ngập khí tức Tử Diệt, đã xuyên thủng trái tim của Tôn Chủ giáp đen.
Hít…
Lông mao toàn thân Lý vân Nhai dựng đứng, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Trong lòng hắn bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn, trên mặt tràn ngập rung động, nhìn về phía thiếu niên thuyền trưởng với vẻ không thể tin nổi.
Giờ khắc này.
Trong ngoài thuyền, đều trở nên tĩnh mịch.
- Uy lực Hư Không Đồng Trảm của Triệu Phong, so với lúc ở Di tích Tử Thánh, dường như lại mạnh thêm vài phần.
Khô Lâu đường chủ cũng trở nên nghiêm túc.
Bịch…
Thi thể của Tôn Chủ giáp đen, từ giữa không trung rơi xuống.
Lúc này Lý vân Nhai mới thở phào một hơi, nhưng trong lòng thật lâu sau vẫn khó có thể bình phục.
Thiếu niên trước mặt hắn, chỉ cần một cái liếc mắt, lập tức có thể miểu sát Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh.
Vụt…
Tiểu Tặc Miêu nhe răng cười, huy động trận kỳ, dẫn dắt một luồng sương khói quỷ diễm cuồn cuộn, nuốt chửng thi thể của Tôn Chủ giáp đen.
Triệu Phong vung tay lên, đem chiến lợi phẩm trên người Đại Đan Nguyên Cảnh này thu hồi.
Vụt…
Từ phương xa truyền đến tiếng xé gió, lão giả mặt đen đã đuổi tới nơi phát sinh sự tình.
- Ồ?
Ánh mắt của lão giả mặt đen quét qua, không phát hiện Tôn Chủ giáp đen, không khỏi cảm thấy ngoài dự liệu.
Trong quá trình truy kích, hắn vẫn cảm nhận được khí tức Đại Đan Nguyên Cảnh của Tôn Chủ giáp đen, nhưng bây giờ thì không thấy nữa rồi.
- Các ngươi đã giết hắn?
Linh thức của lão giả mặt đen quét qua, lập tức phát hiện thi thể đang nhanh chóng thối rữa của Tôn Chủ giáp đen, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành vũng máu, tăng cường uy lực của Quỷ Thi Trớ Chú đại trận.
Một màn này, khiến hắn giật mình không nhỏ, lập tức đề phòng.
- Khặc khặc khặc… Lão đầu, bây giờ sẽ đến lượt ngươi.
Khô Lâu đường chủ cười quái dị một tiếng, huy động Tử Âm sát diễm trùng thiên, quỷ lực mạnh mẽ tràn ra, bổ về phía lão giả mặt đen.
- Băng Hoàng Lâm Thế!
Trên đỉnh đầu Triệu Phong, ẩn hiện hư ảnh Băng Hoàng Thượng Cổ to lớn cao ngạo, Băng Hoàng Thương u lam vẽ ra một chuỗi thương ảnh rực rỡ muôn màu, khí tức Tử Diệt phun ra nuốt vào, thúc dục một trận phong bạo Băng Lôi hủy diệt.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu huy động trận kỳ, oán lực nguyền rủa của Bách Thi Trớ Chú đại trận, từ hai mặt bọc đánh lão giả mặt đen, cũng tương hỗ với công kích của Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ.
Lúc này.
Ba người phối hợp, sinh ra uy năng càng lớn hơn trước gấp bội.
- Xích Vân Thủ!
Sắc mặt lão giả mặt đen ngưng tụ, mảnh thiên địa quanh người bị một tầng vân quang đỏ thẫm nuốt chửng, nguyên khí thiên địa kịch biến, lộ ra một quang thủ xích vân cực lớn, tia lửa tung tóe, phủ khắp một phương.
Phành…
Quang thủ xích vân mang theo uy năng hỏa nguyên của thiên địa tự nhiên, che kín phương viên nửa dặm, bốn phía xung quanh biến thành thế giới hỏa diễm, hỏa vân thiêu đốt ngợp trời.
Lực lượng của hai phe, ở trong hư không, đan xen vào nhau, sáng tối bất định.
Phành…
Thuyền Lam Lôi Hải Thiên, đột nhiên bị đẩy lui mấy trăm trượng, đụng vào thân một tòa núi.
Quỷ vụ tầng tầng bao phủ thuyền Hư Không Hải, lập tức bị diệt vong quá nửa.
Rắc…
Cốt cách của Khô Lâu đường chủ, bị nứt gãy một vài chỗ.
Ọc…
Triệu Phong phun ra một búng máu, tầng gợn sóng u lam bên ngoài thân thể không ngừng lưu chuyển, thương thế nhanh chóng khôi phục.
- Tạo nghệ hỏa nguyên thật tinh diệu.
Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ đều giật mình kinh hãi.
Lão giả mặt đen kia, không chỉ tu vi đạt tới Đại Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, mà một thân huyết mạch hỏa diễm, phẩm cấp truyền thừa cũng không tầm thường, không kém gì Triệu Phong.
- Tử Vong Giám Quân này ở trong đám Tôn Chủ Đan Nguyên Cảnh của Lục Hoàn Cung, thực lực xếp vào năm hạng đầu, lại đạt được nhất mạch truyền thừa Hỏa Hệ cường đại vô cùng.
Lý vân Nhai dùng linh thức truyền âm, nhắc nhở Triệu Phong.
Phù…
Thân hình lão giả mặt đen khẽ lay động, bị đẩy lui hơn mấy trăm trượng, khẽ nhíu mày.
Một kích vừa rồi, mặc dù hắn không bị thương, nhưng trên người cũng suy nhược không thôi, dường như đã bị trúng phải thứ gì đó rất khó chịu.
- Hậu sinh khả úy, chỉ bằng vào hai người, một là Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, một là Tôn Giả, vậy mà có thể chống đỡ được một kích bảy thành lực lượng của ta.
Lão giả mặt đen cảm khái.
Bảy thành lực lượng?
Trong lòng Triệu Phong thoáng có chút quái dị, tại sao hắn lại cảm thấy lão nhân này, dường như có chút trâu bò.
Nhưng bây giờ.
Triệu Phong đã không còn thời gian để suy nghĩ những chuyện vớ vẫn này nữa.
Một luồng nguy cơ tử vong mãnh liệt đang nhanh chóng tiếp cận, sản sinh cảm ứng với khí tức ý chí Đồng lực của “Tử Vong Chi Mâu” bên trong tâm hồn.
Đúng lúc này…
Vụt…
Một đạo bóng mờ u ám, từ thế giới Ngoại Vực xa xôi, xuyên thủng tầng mây, bắn ra tia lửa hoa mỹ, tiếp cận nơi này.
- Đại biểu ý chí Tử Vong… Ta đến rồi đây.
Một âm thanh mơ hồ, vang lên trong não hải của Triệu Phong.
Ồ? Kẻ nào?
Lão giả mặt đen cũng sinh ra một tia cảm ứng.
Lý vân Nhai và đoàn thuyền viên, đều cảm thấy một luồng khí tức Tử Vong mãnh liệt áp bức, không thể thở nổi, đều hãi hùng khiếp vía.
- Thật xin lỗi, viện binh của ta đến. Cường giả của Lục Hoàn Cung các ngươi sắp chết đến nơi rồi.
Triệu Phong bày ra vẻ mặt tiếc nuối, nhẹ nhàng nói.