Chúa Tể Chi Vương

Chương 912: Hiểu Thấu Bản Chất



Đoan Mộc Thanh đang bế quan, lập tức mở mắt.

Vừa rồi, hắn lại một lần nữa bị luồng gợn sóng thần bí kia xuyên thấu.

Cảm giác lần này, lại càng mãnh liệt hơn.

Tình huống giống như tất cả mọi thứ trong cơ thể, đều bị luồng lực lượng thần bí này khống chế.

Linh thức của Đoan Mộc Thanh quét về nơi bế quan của Triệu Phong.

Hào quang trên mái tóc vàng nhạt của Triệu Phong đã dần biến mất.

Luồng lực lượng thần bí này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất.

- Triệu Phong, có lẽ sắp tỉnh lại rồi, haizz…

Trong lòng Đoan Mộc Thanh vô cùng mừng rỡ, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến này đến đây của mình, hắn không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên phức tạp.

Trong không gian mắt trái.

Hiện nay, chỉ còn lại một khối kim cầu thần bí, tản ra gợn sóng kim sắc.

Gợn sóng kim sắc, không phải chiếu sáng không gian đen kịt này, mà là xuyên thấu màn đen, chiếu đến địa phương nào đó không biết tên.

Khối kim cầu tản mát ra kim quang chấn động, chậm rãi buông xuống.

Không gian đen kịt, lại trở nên bình tĩnh.

Thời gian dần trôi qua, Triệu Phong có thể cảm giác tình huống ngoại giới, thân thể cũng có thể nhúc nhích rồi.

Triệu Phong chậm rãi đứng dậy, phát hiện mắt trái không mở lên được.

- Thật nặng…

Triệu Phong cố gắng mở mắt trái lên.

Ô...ô...ô...n...g!

Trong không gian mắt trái, khối kim cầu đang trôi lơ lửng, chợt phát ra một trận kim quang chấn động yếu ớt.

- Mở cho ta!

Khoảnh khắc mắt trái mở ra, một tầng sóng gợn vô hình tản ra, hào quang tràn ngập trong mắt.

Triệu Phong lập tức ngây người tại chỗ, thân thể cứng đờ.

Chuyện gì xảy ra?

Đây là thế giới của hắn sao?

Những nơi ánh mắt quét qua, toàn bộ vật thể đều từ vật chất bình thường, biến thành từng điểm, tuyến kim sắc.

Triệu Phong ngừng lại trước vách tường quan sát.

Vị trí này nhanh chóng phóng đại, biến thành vô số điểm lốm đốm, rậm rạp chằng chịt, xếp đặt vô cùng chỉnh tề.

Ánh mắt của Triệu Phong nhìn sâu vào trong những điểm lốm đốm này.

Điểm lốm đốm này lại lần nữa phóng đại, biến thành vô số hạt cực nhỏ.

- Đây là…

Triệu Phong hít sâu một hơi, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, hằng hà sa số hạt, tổ hợp liên kết với nhau, vô cùng rắc rối phức tạp, cuối cùng hợp lại thành một mặt tường.

- Hít…

Thần sắc Triệu Phong tràn ngập kinh hãi, trong đầu chấn động, chợt nghĩ đến một loại khả năng.

Hắn bỗng dưng vận chuyển Thánh Lôi Thể, nâng tay phải lên, cẩn thận quan sát.

Phốc…

Tay phải trong tầm mắt, biến thành một bàn tay màu vàng nhạt trong suốt, bên trên linh khí vờn quanh, lôi văn tràn ngập.

Triệu Phong ngưng mắt quan sát mảnh lôi văn này.

Tầm mắt lập tức phóng đại.

Hắn nhìn thấy vô số lôi điện nho nhỏ, liên kết một cách kỳ diệu, vô số chân nguyên cực nhỏ cũng dính liền trên làn da.

Mắt trái lại lần nữa ngưng tụ, quan sát một tia lôi điện thật nhỏ trong đó.

Phóng đại.

Triệu Phong nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, trên đó kết cấu lốm đốm chằng chịt, hấp thụ lẫn nhau, tạo thành đủ loại hình thái.

Những lốm đốm này tạo thành kết cấu khổng lồ, mà cách đây không lâu, nó còn là một tia lôi điện cực nhỏ.

Một luồng tin tức vô cùng khổng lồ, lập tức ập đến, bị kim cầu trong không gian mắt trái hấp thu.

Triệu Phong cảm thấy mắt trái đau nhức một hồi, liền nhắm mắt thu liễm tâm thần.

- Loại năng lực này, dường như có thể giúp ta nhìn thấu cấu tạo cơ bản của bất kỳ vật thể gì.

Hồi lâu sau, Triệu Phong đã tổng kết xong, tâm thần không khỏi rung động.

Mắt trái của hắn, ngay cả hạt kết cấu của lôi điện, cũng có thể phân tích ra được vô cùng rõ ràng.

Loại năng lực này, kết hợp với khả năng nhìn xuyên thấu của thị lực, phóng đại vô hạn, chính xác đến mức người khác không thể tưởng tượng nổi.

Nắm rõ bản chất của bất kỳ thứ gì.

Nói cách khác.

Một giọt sương sớm bình thường.

Trong mắt Triệu Phong, nó vô cùng phức tạp, là một công trình kiến trúc do vô số hạt nhỏ tạo thành.

Triệu Phong thở ra một hơi thật dài, chậm rãi khôi phục tâm tình.

Có lẽ, công dụng của loại năng lực này, cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.

- Triệu Phong!

Đoan Mộc Thanh đứng bên ngoài mật điện gọi.

- Sư tôn!

Triệu Phong đã sớm phát hiện Đoan Mộc Thanh đến, chẳng qua do mắt trái dị biến, nên toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị thu hút đi chỗ khác mà thôi.

- Chúc mừng sư tôn đã đột phá Thánh Chủ!

Triệu Phong đi ra khỏi mật điện, ôm quyền chúc mừng.

Đột phá Thánh Chủ xong, tuổi thọ sẽ tăng nhiều, Đoan Mộc Thanh thoạt nhìn càng lúc càng trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn.

- Cũng may nhờ có ngươi mạo hiểm cướp lấy Bách Nguyên Thánh Tương trong bí phủ Cổ Thần.

Triệu Vũ Phi đã đem toàn bộ mọi chuyện trong Không Gian Thần Huyễn, kể cho Đoan Mộc Thanh.

Kể cả chuyện Triệu Phong đoạt xá trùng sinh.

Trong lòng Đoan Mộc Thanh, không khỏi có chút tiếc hận.

Nếu là Triệu Phong năm xưa, không biết đã trường thành đến loại tình trạng nào rồi.

- Không ngờ, ngươi lại giết được Tử Vong Đại Đế.

Trong lòng Đoan Mộc Thanh không khỏi cảm khái.

Tử Vong Đại Đế, so với Đại Đế cổ xưa như hắn, thậm chí cho dù hắn đã đột phá Huyền Quang Cảnh, cũng không muốn đi trêu chọc đối phương.

Mà Triệu Phong, không ngờ lại truy sát đối phương đến chết, tạo nên một truyền thuyết tại Thương Hải.

- Hừ, bị đuổi giết mất bảy năm, đã có cơ hội, há có thể buông tha cho hắn?

Nhắc đến Tử Vong Đại Đế, Triệu Phong liền nghĩ đến bản thân năm xưa bị bóng ma Tử Vong bao trùm, phải trốn chạy thục mạng, chật vật suốt bảy năm.

Sỉ nhục như vậy, nếu không trải qua, làm sao có được thành tựu ngày hôm nay.

Đoan Mộc Thanh mừng rỡ gật đầu, đồ đệ này của hắn, đã sớm vượt qua hắn rồi.

Mang theo ánh mắt tán thưởng, Đoan Mộc Thanh lại cẩn thận dò xét Triệu Phong lúc này.

Mái tóc vàng kim tràn ngập Thánh quang phiêu dật, đồng tử kim sắc thâm thúy tựa như bao quát vạn vật, tạo nên một loại khí chất hờ hững bàng quan trên gương mặt tuấn mỹ.

Lúc tiếp xúc với con mắt kim sắc như hổ phách tinh túy kia, tâm thần Đoan Mộc Thanh thoáng run, có cảm giác như toàn bộ bí mật của mình, đều bị phơi bày.

- Triệu Phong, lần này Thần Mâu của ngươi dị biến, thực lực thật sự, e rằng đã đạt tới cấp độ Đại Đế vô địch rồi.

Đoan Mộc Thanh nghi hoặc thăm dò.

Đối với vị đồ đệ này, hắn chưa bao giờ nhìn thấu, bất kể là Triệu Phong trước kia hay là hiện tại.

Tu vi của Triệu Phong hiện nay, chỉ mới bước vào Hư Thần Cảnh hậu kỳ.

Nhưng thực lực thật sự, đã đạt tới cấp độ Đại Đế vô địch, đề cao ba cấp bậc.

Loại cấp độ này, chỉ tồn tại ở trong năm hạng đầu của Đại Càn Hoàng Bảng.

Bài danh hiện nay trên Hoàng Bảng, Triệu Phong đã xếp hạng thứ tám.

Nhưng Đoan Mộc Thanh tin rằng, bài danh của Triệu Phong, có lẽ còn cao hơn.

- Lần này mắt trái dị biến, chỉ mang đến cho ta một loại năng lực phụ trợ.

Triệu Phong mỉm cười, đem tình hình thực tế nói cho Đoan Mộc Thanh.

Mặc dù là năng lực phụ trợ, nhưng tuyệt đối vượt qua tưởng tượng, Triệu Phong nhất thời cũng không thể giải thích rõ được.

Về phần mắt trái, có còn năng lực khác hay không, Triệu Phong vẫn chưa nghiên cứu ra.

- Sư tôn, ngàn dặm xa xôi đến đây, hẳn là còn có chuyện khác phải không?

Triệu Phong từ trong thần sắc của Đoan Mộc Thanh, đã nhìn ra chút manh mối.

- Đúng vậy, còn một chuyện nữa…

Đoan Mộc Thanh cũng không biết mở miệng như thế nào.

- Có liên quan đến ta?

Triệu Phong nghi hoặc.

- Có quan hệ với Vũ Phi!

- Vũ Phi làm sao?

Trong lòng Triệu Phong có chút kinh ngạc, Triệu Vũ Phi thân ở trong Đoan Mộc gia thuộc Bát đại thế gia, chẳng lẽ lại có thể gặp nguy hiểm?

- Trong lúc ta bế quan trùng kích Huyền Quang Cảnh, Thái Thượng Trưởng lão của Đoan Mộc gia đã ưng thuận với đương kim Thánh Hoàng về hôn ước giữa Triệu Vũ Phi và Thập Tam hoàng tử.

Thần sắc Đoan Mộc Thanh có vài phần oán giận, đem toàn bộ mọi chuyện nói ra.

Hết thảy những điều này, chỉ có thể trách Thái Thượng Trưởng lão, quá để tâm tới gia tộc, xem trọng lợi ích trước mắt, tự mình chủ trương.

Hơn nữa, hiện nay, Thánh Hoàng cũng đã đáp ứng, mẫu thân của Thập Tam hoàng tử là đương kim Thánh Hậu.

Chuyện này, đã lan truyền trong khắp thành viên của Hoàng tộc.

- Hôn ước? Vũ Phi?

Nhất thời, suy nghĩ của Triệu Phong thoáng đình chỉ.

Tâm tình của hắn trở nên khác thường, không rõ là chấp nhận hay là trống rỗng.

Đối với tình cảm của Triệu Vũ Phi, Triệu Phong biết rất rõ.

Từ trước tới nay, hắn đều vô tình hoặc cố ý trốn tránh.

Hắn muốn nghe theo bản tâm của mình, tìm kiếm Liễu Cầm Hâm, hắn không thể từ bỏ lời hứa của mình, cũng không thể né tránh tình cảm của Vũ Phi.

Hắn không muốn bản thân yêu mến một nữ tử khác, điều này khiến hắn cảm thấy mình đã phản bội Liễu Cầm Hâm.

Nhưng, có lẽ hắn đã yêu một nữ tử khác, điều này lại khiến hắn cảm thấy mình đã làm tổn thương Triệu Vũ Phi.

Thần Mâu của Triệu Phong, cũng không thể phân tích rõ điều này.

Mắt trái của hắn, có chút mơ hồ…

Đoan Mộc Thanh lắc đầu thở dài, hắn biết rõ, người Triệu Vũ Phi thích là Triệu Phong.

Nếu như Triệu Phong không có chuyện “vị hôn thê”, thì rất có thể đã ở cùng một chỗ với Vũ Phi rồi.

Đoan Mộc Thanh là một người trung gian, nên cũng không biết phải xử trí thế nào cho phải.

Trong mắt hắn, hết thảy những chuyện này, đều có nguyên nhân của nó.

Vận mệnh chính là như vậy, rất khó nắm bắt.

- Sư tôn, Thập Tam hoàng tử hung hăng càn quấy, ngang ngược kiêu ngạo, hành động theo cảm tính, ngây thơ vô tri, người này hoàn toàn không thích hợp với Vũ Phi.

Triệu Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc.

- Vũ Phi và ta là thanh mai trúc mã, ta sao có thể để nàng gả cho loại người như vậy được.

Thần sắc của Triệu Phong vô cùng trấn định.

Điều này khiến người ta cảm thấy, Triệu Phong vô cùng tỉnh táo. Trong chuyện này, hắn cực kỳ công chính.

Vẻ mặt Triệu Phong cũng sững sờ, khẽ nhếch miệng.

Hắn đã từng nghĩ đến đủ câu trả lời của Triệu Phong, nhưng tuyệt đối không có loại đáp án này.

Đoan Mộc Thanh buồn cười, cầu trả lời này, cũng chỉ có Triệu Phong mới nghĩ ra được.

- Ha ha, vi sư cũng cho là như thế, Thập Tam hoàng tử làm sao xứng đáng với Vũ Phi sư muội được!

Đoan Mộc Thanh cười lớn, vỗ vỗ vai Triệu Phong.

Hắn cũng hiểu rằng, khả năng biểu đạt tình cảm của đồ đệ cực kỳ thấp.

- Nếu ngươi đã quan tâm tới Vũ Phi như vậy, không bằng theo ta đi Đoan Mộc gia một chuyến nào!

Đoan Mộc Thanh nghiêm túc nói.

Chuyện này, liên lụy đến mặt mũi Đoan Mộc gia và Hoàng tộc, không phải chỉ một câu nói là xong.

- Đợi ta an bài một chút!

Triệu Phong nhẹ nhàng rời đi.

Trong phương viên trăm dặm quanh mật thất của Triệu Phong, ngoại trừ Đoan Mộc Thanh ra, không còn người nào lui tới, đây là một mảnh cấm địa.

Nhưng khi vừa rời khỏi khu vực này, Triệu Phong chợt phát hiện, xung quanh đông nghìn nghịt người.

Chỉnh thể diện mạo của Hải Yên Các, đã thay đổi rất nhiều, cường giả tăng lên không ít.

- Hải Yên Các có thành viên tóc vàng ư? Tại sao trước đây chưa từng nhìn thấy.

- Ngay cả mắt cũng màu vàng, không phải là dị tộc chứ?

- Chẳng qua, hắn rất đẹp trai a…

Một nữ thành viên, say mê lẩm bẩm.

Lúc này, Bích Thanh Nguyệt được bao trùm trong một đoàn hào quang mông lung như ánh trăng, lập tức bay đến.

Thông qua Minh Tâm Ấn, Bích Thanh Nguyệt cũng cảm nhận được Triệu Phong đã xuất quan.

- Là Các chủ!

- Bái kiến Các chủ!

Toàn bộ thành viên xung quanh, đều xoay người hành lễ.

Bích Thanh Nguyệt đứng ở trước mặt Triệu Phong, thoáng có chút kinh ngạc.

Nếu như mái tóc tím của Triệu Phong, khiến nàng có một loại mỹ cảm yêu dị. Thì Triệu Phong hiện nay, lại càng khiến nàng cảm thấy một tia ấm áp thành thục.

Biến hóa trước sau, thật sự quá lớn.

- Bái kiến Thái Thượng Trưởng lão!

Toàn bộ thành viên xung quanh đều sững sờ, bọn hắn phần lớn đều chưa từng nhìn thấy Thái Thượng Trưởng lão, một số thành viên cũng không khỏi giật mình.

Nhưng chuyện về Thái Thượng Trưởng lão, cũng không phải là không ai biết.

Giải cứu Hải Yên Các khỏi ma trảo của Cửu U Cung, cung cấp vô số tải nguyên, liên kết với Vạn Thánh Tông, khiến cho Hải Yên Các trở nên lớn mạnh trước nay chưa từng có.

Mà sư tôn của Thái Thượng Trưởng lão, lại là Thánh Chủ của Bát đại thế gia.

Vị Thái Thượng Trưởng lão trong truyền thuyết này, lại chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

- Đến nghị sự các!

Triệu Phong thản nhiên nói, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, Bích Thanh Nguyệt cũng vội vàng theo sau.