Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 368: Mất tích



“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn Hắc Long Thượng Cổ lộ rõ sự tức giận, nói. “Ngươi hiện tại chỉ là một đoạn ký ức hiển hiện mà dám thốt ra lời này? Nếu ta đoán không lầm thì ngươi đưa ta đến đây là có chuyện muốn ta giúp ngươi thực hiện?”.

“Ngươi cũng đừng quên vị thế của ta và ngươi hiện tại như thế nào? Ta không cần biết ngươi là thương cổ thần long hay là con giun nhỏ bé ở dưới đất nhưng bây giờ thì ngươi lo mà ngoan ngoãn ở trước mặt ta?”.

“Nhân loại nhỏ bé? Ngươi dám nói như lời này trước mặt ta?”. Hắc Long Thượng Cổ nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ tức giận vô cùng, ánh mắt nó trừng lớn lộ rõ sự tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Ngươi có biết hậu quả của những kẻ dám nói ra những lời này trước mặt ta có hậu quả như thế nào không?”.

“Ngươi nghĩ ta quan tâm chắc?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân khinh thường cười lạnh một tiếng. “Nếu như ngươi có thực lực và tức giận vậy thì ra tay giết ta đi? Xem thử ngươi có làm được hay không?”.

“Ngươi…”. Hắc Long Thượng Cổ tức giận run lên một cái. “Ngông cuồng, tự đại?”.

Thở dài một hơi, Hắc Long Thượng Cổ lấy lại sự bình tĩnh rồi lên tiếng. “Nhân loại nhỏ bé, thời gian của ta ở đây không còn nhiều nên không tính toán với ngươi? Việc ta đưa ngươi vào đây là vì có chuyện cần ngươi làm giúp ta?”.

“Ngươi đã thấy đoạn ký ức đó của ta rồi nên biết rõ trận chiến của ta và Thánh Long như thế nào? Ta tuy thất bại nhưng Thánh Long không đủ sức giết chết mà chỉ có thể phong ấn ta ở nơi cuối cùng của thế giới?”.

“Ta muốn ngươi luyện hóa long tức của ta và Thánh Long để tạo ra một loại long tức hoàn toàn mới và có sức mạnh vượt trội. Sau đó đánh thức long thân ở trong cơ thể ngươi, dựa theo long tức của ta thì ngươi không chỉ đánh thức được và còn trở thành một phần của long tộc ta”.

“Sở hữu sức mạnh hủy diệt và hộ vệ, vạn của Thánh Long thì sức mạnh của ngươi sau này sẽ vượt qua cả hai đại thần long. Trở thành thế gian đệ nhất chủ tể, giẫm đạp chúng sinh, đứng đầu tất cả mọi thứ?”.

“...”.

“...”. Nghe Hắc Long Thương Cổ càm ràm một hồi, hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân khẽ run lên một cái. Ánh mắt hắn lộ rõ sự không mấy quan tâm, nói. “Ngươi nói nhiêu như vậy nhưng cuối cùng chỉ muốn ta giúp ngươi phá bỏ phong ấn?”.

“Đúng là người ta lựa chọn có khác?”. Hắc Long Thượng Cổ vui mừng đáp.

“Việc ta luyện hóa long tức của các ngươi là điều chắc chắn nhưng đó chính là phần thưởng mà ngươi đã để lại hậu quả trong cơ thể ta?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt khinh thương lên tiếng. “Ta không có lý do gì để cứu ngươi ra khỏi phong ấn cả? Ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào những lời nói đó thì có thể lợi dụng ta? Ngươi đang tự đề cao bản thân mình quá rồi đó?”.

“Ngươi…”. Hắc Long Thượng Cổ nghe thấy vậy thì ngay lập tức á khẩu, ánh mắt nó nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ dè chừng thốt ra. “Vậy ngươi muốn gì thì mới chịu giúp ta?”.

“Đơn giản?”. Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh cùng biểu cảm kỳ dị ở trên gương mặt rồi lên tiếng. “Ngươi hiện tại đang tồn tại không khác gì khí linh hay sao?”.

“...”. Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ nguy hiểm, Hắc Long Thượng Cổ đột nhiên giật nảy mình một cái và ẩn sâu trong ánh mắt nó dần hiện lên sự sợ hãi. “Ngươi… Ngươi…”.

“Ngươi nói ta làm sao?”. Ý niệm vừa động, thân ảnh Đế Nguyên Quân lúc này thình lình biến lớn và đưa tay về phía Hắc Long Thượng Cổ rồi mạnh tay bóp chặt cổ nó rồi từ từ đưa lên cao. “Ngươi bây giờ chỉ là hư ảnh của đoạn ký ức nên ngươi không có bất kỳ thực lực nào cả, uy lực của ngươi chỉ là long tức và sớm sẽ bị ta luyện hóa mà thôi?”.

“Còn ngươi đưa ta vào khoảng không gian không bị Thiên Đạo quản chế này thì ta có thể tùy ý trở lại thời kỳ đỉnh phong?”.

“Đứng trước mặt bản Thánh Hoàng mà ngươi còn mạnh miệng xưng bản thân là “Thần Long”? Một con giun biết nói như ngươi có lá gan đúng thật là lớn?”.

“Không thể nào? Ngươi… Ngươi là?”. Nhìn thấy hư ảnh Đế Nguyên Quân cùng khí tức và đạo vận ở trên người hắn toát ra khiến Hắc Long Thượng Cổ sợ hãi đến mức mà run rẩy, ánh mắt nó nhìn hư ảnh ở trước mắt thì kinh hãi đến tột cùng rồi sau đó thốt ra. “Tha… Tha cho ta?”.

“Tha cho ngươi? Nằm mơ sao?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn Hắc Long Thượng Cổ rồi nở một nụ cười kỳ dị, nói. “Đúng lúc pháp khí ta vẫn còn thiếu khí linh? Ta thấy ngươi cũng không tệ nên có thể miễn cưỡng trở thành?”.

“Không… Không…”. Hắc Long Thượng Cổ thảm thiết kêu gào từng tiếng rồi đột nhiên im bặt. Và mãi cho đến khi một kiện pháp bảo ở trên thắt lưng hắn bay lên, đó chính là huyết chung.

Đón nhận pháp khí vào trong tay, Đế Nguyên Quân kết ấn biến Hắc Long Thượng Cổ trở thành khí linh của huyết chung rồi sau đó nở một nụ cười lạnh nói. “Từ khi đoạt ngươi về vẫn chưa có tên, nhân lúc hiện tại đã có linh vậy nên ta sẽ cho ngươi một cái tên?”.

“Từ nay gọi ngươi là Hắc Long Bảo Chung?”.

Nhanh chóng thu bảo chung về thắt lưng, Đế Nguyên Quân liếc mắt xé rách một khoảng không gian và nhìn thấy bản thể đang nằm hôn mê ở trên nền đất thì khẽ nở một nụ cười nhẹ, nói. “Sau khi luyện hóa “Long Tức” của hai đại thần long này xong và đánh thức một tia huyết huyết mạch Ứng Long ở trong người, sau này luyện thành long thân thì thực lực của ta sẽ tăng lên bao nhiêu đây?”.

“Ba đại lực lượng, hỗn độn đan điền, long thân huyết hải kết hợp ngũ hành thuộc tính, Thiên Ma Chi Khí? Thật mong chờ đến ngày bộc phát ba đại lực lượng này?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái rồi rút long tức của hai đại thánh long ra ngoài rồi luyện hóa một cách nhanh chóng luyện hóa nó chỉ trong nháy mắt. Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân có cảm giác trong cơ thể đang có một cổ lực lượng khủng bố đang chạy dọc khắp mọi ngóc ngách và muốn được thoát ra ngoài.

Cảm giác có chút hiếu kỳ, Đế Nguyên Quân há miệng ngưng tụ một lượng lớn long tức rồi thổi mạnh một cái liền bắn ra một dạo công kích khiến toàn bộ không gian thình lình bị sụp đổ bà nguyên thần bị kéo quay ngược trở lại bản thể ngay tức khắc.

Thời gian dần trôi qua, Đế Nguyên Quân nằm hôn mê bất tỉnh đã được một đoạn thời gian. Được Lâm Tuyết Nhi ân cần chăm sóc bên cạnh, thương thế trên người hắn lúc này đã gần như hồi phục hết toàn bộ nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

Hai mắt từ từ mở ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đang nằm thiếp đi ở bên cạnh thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn vui vẻ nhìn cô rồi vuốt nhẹ tay lên gương mặt xinh đep, nói. “Để ngươi phải lo lắng rồi?”.

Có cảm giác Đế Nguyên Quân đã tỉnh lại, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt mệt mỏi từ từ ngồi dậy và đưa mắt nhìn lại thì trông thấy hắn đang ngồi ở trước mắt thì mọi mệt mỏi lo toan ở trên gương mặt đều tan biến. Thay vào đó là một sự vui mừng khó diễn tả, cô vòng tay ôm chầm lấy Đế Nguyên Quân và chảy xuống hai hàng nước mắt vui mừng rồi lên tiếng. “Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không?”.

“Ta biết?”. Đế Nguyên Quân vòng tay ôm gọn vòng eo thon gọn cô vào sát người và nói. “Ngươi không cần phải lo lắng nữa? Ta bây giờ không sao nữa rồi?”.

Đợi Lâm Tuyết Nhi sau khi bình tĩnh lại, Đế Nguyên Quân mới từ từ buông tay. Đưa tay lên lau nhẹ hai hàng nước mắt, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng. “Ta hôn mê bao lâu rồi?”.

“Tính đến nay đã hơn một tháng?”. Lâm Tuyết Nhi gật đầu, đáp. Bất giác, ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ sự quyết đoán lên tiếng. “Nguyên Quân? Chẳng phải ngươi nên giải thích với ta sao?”.

“...”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời.

Cùng lúc này, ở bên ngoài rìa khu trung Nam Hoang Sơn Mạch, có một đoàn gần một trăm người đang đứng đợi ở bên ngoài với sự dẫn dắt của La Thiên và hai vị trưởng lão. Ngay sau khi họ giải quyết mọi chuyện ở trong gia tộc xong xuôi và sắp xếp mọi thứ để đến đây thật sớm.

Nhưng kể từ lúc họ đặt chân vào Nam Hoang Sơn Mạch đến nay đã được ba ngày và phái người đi ra ngoài tìm kiếm và nghe ngóng tin tức của hai người nhưng vẫn bặt vô âm tín. Cũng chính vì thế mà khiến cả La Thiên cùng Thanh Lương các chủ lo lắng vô cùng.

Quá lo lắng, La Thiên sắc mặt trở nên âm trầm thốt ra. “Nguyên Quân công tử? Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?”.