Rời khỏi hang động, cả hai người nhanh chóng di chuyển khỏi nơi này và đi ra ngoài rìa khu trung. Dọc đường đi, cả hai người nhìn thấy ở xung quanh có không ít người đang đổ xô di chuyển khắp nơi, nhìn y phục trên người họ trông có vẻ xa lạ và không phải người ở trong thành nhưng khí tức ở trên người mạnh mẽ đến mức mà không hề thua kém những thiên kiêu Hồng Linh thành.
Nhưng đó chỉ là những đệ tử trực hệ của những thế lực tông môn mà thôi, còn những vị trưởng lão và giới cao tầng thế lực vẫn còn ở bên ngoài mà chưa tiến vào trong này vội. Dựa vào những gì mà hắn suy đoán thì thế lực của những người này rất là lớn mạnh và thực lực cực kỳ cao.
Di chuyển thêm được một lúc, Đế Nguyên Quân đã nhìn thấy La Thiên cùng Thanh Lương các chủ dẫn theo người La gia cùng đồng minh tiến vào khu trung Nam Hoang Sơn Mạch. Và ở cách đó không xa, Lý Mộ Viên dẫn theo mười vị trưởng lão cùng hơn một trăm người cũng đồng thời đi vào. Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân còn nhìn thấy một bóng người quen thuộc là Đường Thanh Hoàng, người chủ trị thiên kiêu tụ hội lúc trước.
Nhìn thấy người La gia đang dần tiến về phía này, Lâm Tuyết Nhi chỉ tay ra xa lên tiếng. “Người La gia đến rồi, ta đến hội cùng với họ thôi?”.
Nhưng khi Lâm Tuyết Nhi chuẩn bị đạp không đi về phía đó thì bị Đế Nguyên Quân ngăn lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía đoán người Lý gia, Đường gia thì khẽ cau mày, nói. “Bây giờ vẫn chưa phải lúc? Nếu như ta hiện tại đi đến đó thì người Lý gia và Đường gia sẽ không để yên đâu? Khả năng cao là bọn họ sẽ phái người âm thầm theo dõi”.
“Chưa kể, ta bây giờ vẫn còn muốn thám thính tình hình của những thế lực khác nữa rồi mới quyết định? Nếu mọi chuyện khó quá thì khi nào tiến vào bí cảnh rồi hội lại với họ cũng không muộn”.
Sau đó, cả hai người sử dụng đan dược dịch dung và đội nón rộng vành có màn che ở trước mặt rồi sau đó nhảy xuống phía bên dưới và họa nhập vào trong dòng người đang di chuyển.
Ngay khi vừa đi xuống, cả hai người nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh thì biết họ đang nói về lần vào bí cảnh và những thế lực lớn sẽ tiến vào bên trong.
Ngoài hai tông môn là La Sát Môn và Lạc Gia Môn ra thì Đế Nguyên Quân nghe được còn khoảng mười tông môn lớn khác vẫn đang trên đường đến và điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là trong số những thế lực lớn đó có người của vương triều phái đến.
Đi theo dòng người một hồi lâu, cả hai đi đến một vùng đồng bằng vô cùng rộng lớn và ở trung tâm có một cổ khí tức không gian đang giao động một cách mãnh liệt, cùng với đó là từng tia lôi dẫn chạy dọc xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đế Nguyên Quân hai mắt đột nhiên co rút lại và hai hàng lông mày thì nhíu chặt lại. Biểu cảm trên gương mặt thì lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng, nhìn ngắm một hồi lâu, Đế Nguyên Quân kinh hãi thốt ra. “Đây đâu phải bí cảnh? Mà đó là một mảnh không gian vụn vỡ đang giao động?”.
Nhìn biểu cảm khác lạ trên gương mặt Đế Nguyên Quân cùng lời nói âm thầm khiến Lâm Tuyết Nhi cảm thấy có chút khó hiểu và lo lắng. “Sắc mặt ngươi trông không được tốt cho lắm? Có chuyện gì sao?”.
“Không có gì?”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu đáp. “Chuyến đi này đúng là lành ít dữ nhiều? Không biết ở trong đó có những gì?”.
Dần dần, dòng người đi đến nơi này ngày một đông hơn và số lượng hiện tại đã vượt qua vạn người. Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân dùng tinh thần lực của bản thân bao trùm cả một vùng rộng lớn để dò xét những người xung quanh thì biết được thực lực của những người xung quanh mạnh yếu như thế nào.
“...”. Cảm nhận một hồi lâu, Đế Nguyên Quân sắc mặt lộ rõ sự ngưng trọng, thầm nói. “Trong ngàn người thì có ít nhất trăm người Thiên Địa cảnh, mười Tinh Cực cảnh? Dựa vào thực lực của La gia hiện tại thì chỉ là một phần nhỏ so với những người này?”.
“Rốt cuộc mảnh không gian vỡ vụn này tồn tại cơ duyên to lớn gì ở bên trong mà thu hút nhiều người đến như vậy?”.
Trong lúc Đế Nguyên Quân đang lâm vào trầm tư thì đột nhiên, có một bóng người đứng chặn trước mặt. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một người có vóc dáng to lớn đang đưa tay ngăn hai người dừng lại.
Nhìn thấy vậy, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút không vui, lên tiếng. “Ngươi đang chặn đường đi của ta đấy?”.
Đáp lại, nam tử vẻ mặt dữ dằn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân và nói với một giọng điệu tức giận. “Ngươi có biết nơi này là nơi nghỉ ngơi của công tử nhà ta hay không mà dám đi đến? Muốn chết sao?”.
“...”. Liếc mắt nhìn đám người phía trước, Đế Nguyên Quân để ý đến một nam tử đang ngồi dựa mình ở trên kiệu thì bất giác nhíu mày. Nhìn tuổi tác của vị công tử trẻ tuổi này không hơn hắn và Lâm Tuyết Nhi là bao nhưng khí tức ở trên người lại mạnh mẽ vô cùng. “Thiên Địa cảnh sao?”.
Cùng với ánh mắt dò xét của Đế Nguyên Quân, tên công tử đó cũng nhanh chóng quay đầu nhìn lại rồi bất giác nở một nụ cười khinh thường nói. “A Viêm, nhanh chóng đuổi hai người này đi nơi khác cho ta? Ta không muốn bị hai kẻ này làm mất đi bầu không khí?”.
“Vâng thưa công tử”. Nam tử với vóc dáng to lớn tên A Viêm nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt hùng hổ và nói với một giọng điệu khàn đặc, nặng nề. “Tên kia, ngươi cũng đã nghe công tử nhà ta nói rồi đó? Ngươi đang khiến bầu không khí của công tử bị ô uế nên hãy cút khỏi nơi này nhanh”.
“Bằng không thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ?”.
“...”. Sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên ngưng trọng và ánh mắt hắn tràn đầy sự tức giận, thậm chí ẩn sâu trong ánh mắt hắn còn không giấu diếm sát ý của bản thân. “Một con chó thấp kém như ngươi mà dám đứng trước mặt ta buông ra những lời này?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân nhanh tay rút kiếm ở sau lưng hông rồi mạnh tay vung kiếm một cái trực tiếp giết chết tên A Viêm rồi liếc mắt tràn đầy sát ý nhìn về phía tên công tử trẻ tuổi và nói với một giọng điệu âm trầm. “Ngươi đang cản đường đi của ta đấy?”.
Giọng nói Đế Nguyên Quân âm trầm đan xen những tiếng quát những tiếng hô hoán lớn của những người xung quanh. Cùng với đó là một ánh mắt tràn đầy sát ý càng tôn lên vẻ đáng sợ và kinh khủng của mình.
Ngay cả tên công tử trẻ tuổi nhìn thấy ánh mắt của Đế Nguyên Quân lúc này cũng trở nên có chút lo lắng và kinh hãi. Hắn không ngờ bản thân thân là thiếu chủ của một gia tộc lớn và được người người xem trọng nhưng nay lại cảm thấy sợ hãi trước một người xa lạ.
Mặc dù không nhìn thấy diện mạo của người này nhưng trong thâm tâm hắn mách bảo tên này là một người hết sức đáng sợ. Nhưng hắn cũng không vì một chút sợ hãi ở trong đầu mà để lộ ra ngoài, đối mặt với không biết bao nhiêu ánh nhìn của những người xung quanh và thuộc hạ dưới trướng hơn hai mươi người càng khiến hắn cảm thấy tự tin hơn một chút.
Liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, tên công tử làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng và ngạo mạn lên tiếng. “Đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ? Ngươi có biết bản thân vừa làm điều ngu xuẩn như thế nào không?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân không một chút lo lắng mà thay vào đó là một nụ cười lạnh và ánh mắt khinh thường, trả lời. “Ta không cần biết ngươi là ai, cũng chẳng quan tâm thế lực của ngươi lớn mạnh như thế nào? Ta chỉ biết là ngươi đang chắn đường đi của ta? Và hơn hết, ngươi là cái thá gì mà dám hạ nhục ta?”.
“Ngươi tưởng chỉ dựa vào đám thuộc hạ yếu kém này hay là dựa vào thế lực gia tộc sau lưng để ra oai và làm ra vẻ cao ngạo?”.
“Ngươi…”. Sắc mặt tên công tử đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ tức giận. Đứng trước ánh mắt của những người xung quanh, hắn ta cố gắng kiếm chế sự lo lắng ở trong thâm tâm ra hiệu cho đám thuộc hạ đứng chặn trước mặt Đế Nguyên Quân và nói. “Ngươi đang khinh thường ta?”.