Chung Cực Nhân Loại

Chương 128: Huyết Mạch Bị Phong Ấn!





“Phù….

.


Không biết qua bao lâu, Lục Dạ hai mắt liền mở ra, hắn phun ra một ngụm trọc khí, linh hồn của Thanh Vũ Phiên, bốn tên Đế Giả cùng hai tên sát thủ Đế Vương và tên Đế Tôn sát thủ kể cả Tam Xoa Hải Vương Thủy đều bị Lục Dạ luyện hóa hoàn toàn.

Tuy hơi tiếc nuối vì linh hồn của Thanh Nguyên Mục đã bị một chiêu Song Long Tử Quyền kia xóa tan nhưng hồn tu của Lục Dạ vẫn là tăng lên cực lớn.

Tu vi hồn tu của hắn từ Đại La Ngọc Tiên Sơ Kỳ một đường tăng mạnh đến Đại La Ngọc Tiên Viên Mãn, nếu không phải hắn cực lực áp chế thì linh hồn của nhiều Tiên Đế như vậy đủ để hắn lên Tiên Vương Sơ Kỳ thậm chí Trung Kỳ luôn ấy chứ.

Nhưng để đảm bảo chất lượng nên Lục Dạ áp chế lại hồn lực đến mức tinh khiết cô đặc nhất nên chỉ tăng tới Đại La Viên Mãn, dù vậy vẫn là cực kỳ kinh khủng.

Lục Dạ tự tin hiện giờ mình nếu dùng toàn lực có thể giam cầm cả Đế Tôn cường giả hoặc Đế Giả Hồn Tu.

Giam cầm ở đây là khiến kẻ đó hoàn toàn mất đi cả sức chiến đấu cực kỳ kinh khủng.

“Ngươi vẫn còn giận ta sao?”Lục Dạ hai mắt lại không mấy vui mừng mà là cười khổ, hắn bất chợt mở miệng tự nói trong khi xung lại chẳng có ai cả.

“Hừ, ngươi cứ nói đi!”

Bỗng một giọng nói êm dịu vang lên, kèm theo đó là từ trong người Lục Dạ một tiểu loli chibi nhỏ nhắn liền xuất hiện, tiểu loli có mái tóc xanh thẫm, đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh đại dương, nàng vừa xuất hiện lơ lửng trước mặt Lục Dạ hai tay chống nạnh phòng má nhìn hắn.

“Thôi nào, không phải bổn đại gia vẫn giữ lại ngươi linh trí đó sao?”Lục Dạ khóe mắt hơi giật, hắn đưa tay nhéo lấy tiểu loli hai bên mềm mại gò má, nàng không gì khác chính là Tam Xoa Hải Vương Thủy bị Lục Dạ luyện hóa hoàn toàn nên biến thành bộ dáng như vậy.

“Ah nha….

.

thả ta….

u….

.

ra……ahh!”
Tiểu loli hoàn toàn không giống như lúc đầu trong hình dáng Tam Xoa Hải Vương Thủy hung hăng càn quấy mà giờ lại giống một đứa bé nũng nịu dễ thương.

“Haha, gọi ngươi là Lam Nhi đi!”
Lục Dạ đưa ra bàn tay sờ lấy tiểu loli mái tóc xanh thẫm nói.

“Ngươi, ai cho ngươi đặt tên cho ta chứ!”Lam Nhi giọng nói bực tức nhưng gương mặt nàng lại ngượng ngùng đỏ lên khi bị hắn xoa đầu.

“Hừ!”
Lam Nhi hừ nhẹ một cái rồi liền chui lại vào bên trong người Lục Dạ, hắn vốn dĩ không có đan điền nhưng do Đoạt Thiên Quyết công dụng nên trong cơ thể hắn tự động có thể ẩn chứa Dị thuộc tính.

“Haha, ngươi ngại sao?”
“Ngại cái đầu ngươi ấy, biến thái!”
Lục Dạ cười khẽ nói thì Lam Nhi lại đột nhiên chui ra khỏi người hắn la lên một tiếng khiến Lục Dạ hết hồn, nàng không chần chừ tí nào, sau khi dọa xong Lục Dạ liền chui vào lại trong người hắn.

“Ha, đúng là ngại thật rồi!”Lục Dạ đứng dậy cười khẽ lẩm bẩm, hắn luyện hóa nguyên đống linh hồn cùng Tam Xoa Hải Vương Thủy cũng mất hơn ba ngày thời gian, chắc hai cô nàng kia trong Dạ Linh Châu đã khá hơn nhiều rồi.

“Hử?”
Đúng lúc Lục Dạ định tiến vào Dạ Linh Châu thì đột nhiên trong đầu hắn liền truyền tới một tin tức từ Phân Hồn Thế Thuật đặt trên người Đan Hào.

“Chủ nhân……công pháp…….

Thủy Thiên Cung…….


Lục Dạ hai mắt nhíu lại chăm chú tiếp nhận thông tin gửi tới, càng xem hai mắt hắn càng nổi lên từng tia lãnh ý.


Có tên nào đó muốn truy sát hắn, tên kia lại thần bí cùng kinh khủng đến nỗi tạo ra một vị Đế Vương chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Và cả việc Đan Viêm Cốc đề nghị với Thủy Thiên Cung nữa, dù việc đó không liên quan đến hắn nhưng sẽ vô cùng phiền phức, hai Đế Vương cấp thế lực giáp công, dù là Lục Dạ cũng không được quá chủ quan.

“Tch, lần này phải đi rồi, chỉ còn 2 ngày thời gian thôi sao?”
Lục Dạ tạch lưỡi một cái, dựa theo ký ức truyền tới thì hai bên thế lực sẽ gặp nhau vào 2 ngày sau nơi Đan Viêm Thành.

Từ Thanh Nguyên Hoàng Triều đi tới Đan Viêm Thành 2 ngày đối với Lục Dạ là quá đủ nhưng hắn phải tìm cách để Chu Hải Yên thay đổi quyết định.

“Trước tiên đi vào trong Dạ Linh Châu trước đã!”Lục Dạ quyết định trước tiên tiến vào Dạ Linh Châu gặp Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm hai người trước rồi xuất phát đi tới Đan Viêm Thành.

Lục Dạ thân ảnh chớp mắt liền xuất hiện trong Dạ Linh Châu, hắn đưa mắt nhìn quanh thì đã phát hiện thân ảnh của Tào Diệu và Thanh Nhã Tâm dưới gốc cây Thế Giới Thụ.

Các nàng ngồi bên cạnh phụ mẫu mình, Tào Diệu thì gãy từng khúc đàn êm dịu, Thanh Nhã Tâm thì chỉ có thể ngồi chơi với tiểu yêu quái, nàng dù biết dùng một ít nhạc cụ nhưng so với vị này cùng mẹ khác cha tỷ tỷ thì đem ra chỉ bêu xấu mà thôi.

“Các ngươi có vẻ khá hơn nhiều rồi nhỉ?”Lục Dạ thoáng chốc liền xuất hiện bên cạnh hai người, hắn nhìn hai nàng nhếch môi nói.

“Lục Dạ!”
“Dạ ca ca!”
Vừa nhìn thấy Lục Dạ xuất hiện, Tào Diệu đã buông xuống đàn tranh lao tới ôm lấy hắn như con mèo nhỏ nũng nịu, nàng phụ thân mất đi, hiện giờ chỉ còn Lục Dạ là người thân nhất, tuy hai người chỉ mới quen biết chưa tới 3 ngày nhưng Tào Diệu lại vô cùng ỷ lại hắn.

Thanh Nhã Tâm khi nhìn thấy Lục Dạ cũng hô lên một tiếng vui mừng nhưng khi nhìn thấy Tào Diệu lao tới ôm lấy Lục Dạ thì nàng hai mắt lại trầm xuống.

“Được rồi, ngươi còn ôm ta nữa thì cô nàng bên kia đầu sẽ bóc khói mất!”Lục Dạ cười khẽ xoa xoa Tào Diệu mái tóc, hắn cũng nhận ra chuyển biến thất thường trong ánh mắt của Thanh Nhã Tâm nên hơi đưa tay đẩy ra nàng.

“Nó đang ngủ sao?”
Lục Dạ lập tức ánh mắt liền nhíu lại nhìn lấy trong ngực Thanh Nhã Tâm tiểu yêu quái, nó cuộng tròn lại thành một cục nằm trong lòng Thanh Nhã Tâm hô hấp đều đều có vẻ như là đang ngủ.

“Đúng vậy, từ hôm qua tới giờ nó luôn ngủ như thế.

Dù ta có gọi cở nào nó cũng không tỉnh dậy!”
Thanh Nhã Tâm đưa tay bế lên tiểu yêu quái hơi nhéo nhéo nó thân thể nhưng cũng không có tác dụng gì, nó hoàn toàn rơi vào ngủ say.

“Đưa nó cho ta một chút!”Lục Dạ đưa tay ra tiếp lấy tiểu yêu quái từ Thanh Nhã Tâm tay, hắn đưa mắt chăm chú nhìn tiểu yêu quái liền tinh mắt phát hiện trên người nó đã xuất hiện một vài vết nứt.

“Đây là……tiến hóa?”
Lục Dạ có phần kinh nghi lẩm bẩm.

“Tiến hóa?”
Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm đồng loạt nghi hoặc nhìn Lục Dạ, càc nàng tuy biết yêu thú có thể tiến hóa nhưng theo như Lục Dạ tên gọi thì con này là yêu quái và các nàng hoàn toàn không biết nó là giống loài gì.


“Đúng vậy, trước đó thì chưa chắc chắn nhưng giờ thì đã có thể chắc chắn con này tiểu yêu quái huyết mạch bị người phong ấn!”
Lục Dạ nhìn Tào Diệu hai nữ nói như thế một câu rồi lại chăm chú nhìn tiểu yêu quái, hai mắt hắn nhíu lại khó hiểu, không biết ai là người đã phong ấn huyết mạch của nó khiến nó đến giờ mới phá vỡ phong ấn được một tí tẹo chưa tới 1%.

“Để ta giúp ngươi đẩy nhanh một chút tiến độ vậy!”
Lục Dạ hơi lẩm bẩm, hắn phất tay lên lấy ra một thứ trong kho đồ.

Đó là một đoàn huyết dịch yêu dị đen thẫm lại ẩn chứa sức mạnh cùng pháp tắc khác thường, đoàn huyết dịch ngay khi xuất hiện liền kinh động đến tiểu yêu quái.

“Nha nha!!”
Nó vốn đang ngủ say lại chợt bừng tỉnh, thân thể nó rung lắc dữ dội hai mắt thèm khát nhìn lấy đoàn kia huyết dịch, tận trong sâu huyết mạch của nó mách bảo rằng phải hấp thụ thứ này.

“Yên nào, ta sẽ cho ngươi thứ này!”
Lục Dạ đưa tay hơi vuốt ve tiểu yêu quái, hắn điều khiển đoàn huyết dịch kia đến trước mặt tiểu yêu quái cho nó hấp thụ.

“Nha!”
Tiểu yêu quái hai mắt sáng rực kêu lên một tiếng như cảm tạ Lục Dạ rồi nó liền há miệng hút lấy đoàn kia huyết dịch vào trong cơ thể.

“Oành!!”
Đoàn huyết dịch vừa tiến vào cơ thể tiểu yêu quái đã tạo ra một dư chấn không gian cực lớn khiến Lục Dạ không chút chần chừ xuất hiện trước mặt Tào Diệu hai nàng hóa giải dư chấn, hắn dùng ý niệm điều khiển Dạ Linh Châu cho nó áp chế không gian ba động xung quanh tiểu yêu quái.

Chỉ thấy tiểu yêu quái giờ đây đã bị một vết nứt không gian kỳ dị với vô số con mắt kinh khủng bao phủ.

Lục Dạ thấy điều này cũng không mấy lo lắng, với huyết mạch xuất từ hệ thống thì việc phả vỡ hoàn toàn phong ấn là chuyện dễ dàng, có khi huyết mạch của tiểu yêu quái còn tăng lên nhiều nữa ấy chứ.

“Diệu nhi, Thanh Nhã!”
“Hả?”
Lục Dạ sau khi lo xếp cho tiểu yêu quái xong liền quay lại nhìn hai nàng hô lên một tiếng khiến hai người nhìn hắn tò mò.

“Đi ra ngoài với ta, chúng ta đi phá âm mưu!”Lục Dạ cười ha hả nhìn hai nàng nói, theo một cái phất tay của hắn, khung cảnh xung quanh liền biến ảo.

Khi nhìn lại, Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm đã thấy được mình đang đứng trên một con thuyết cực lớn.