Chung Cực Nhân Loại

Chương 129: Nhân Vật Chính Luôn Tới Đúng Giờ!





Đan Viêm Thành……
“Cốc chủ, cung chủ của Thủy Thiên Cung đến rồi!”
Từ bên ngoài mật thất, giọng nói của đại trưởng lão Đan Viêm Cốc truyền vào đánh thức đang tĩnh tọa Đan Kiệt.
“Đến rồi sao……người giúp ta đi gọi Hào nhi kêu hắn chuẩn bị cùng ta tiến đến đón tiếp Thủy Thiên Cung cung chủ!”Đan Kiệt mở ra hai mắt, bên trong đôi mắt của hắn lấp lóe huyết khí âm tà dầy đặc nhưng rất nhanh liền biến mất.

Hắn mở miệng, giọng nói hơi khàn đặc vang vọng mà ra.
“Vâng!”
Tên đại trưởng lão Đế Giả nghe được mệnh lệnh của Đan Kiệt liền gật đầu hô một tiếng rồi lập tức rời đi, việc này cực kỳ quan trọng ảnh hưởng đến cả đại cuộc không thể chậm trễ.
“Không biết Hào nhi mấy ngày nay đã tu luyện thành công công pháp mà chủ nhân đưa chưa?”
Đan Kiệt ánh mắt lấp lóe đứng dậy, hắn ánh mắt hơi đảo quanh căn phòng rồi chợt dừng lại trên chiếc gương lớn đang nhấp nháy ánh đỏ kia.
“Chủ nhân, ngại có việc gì cần nói với ta?”Đan Kiệt hoàn toàn không có uy nghiêm khí thế như khi đối mặt với đại trưởng lão lúc nãy, hắn quỳ một chân xuống đất cúi đầu hô lớn.
“Khặc khặc……bổn tọa nghe nói chỗ của ngươi xuất hiện tên thiếu niên kia?”Từ trên tấm gương xuất hiện một bóng đen bao phủ xung quanh là nồng đậm huyết sắc chi khí, bóng đen kia giọng nói khàn đặc như ma quỷ từ địa ngục bước ra.
“Đúng vậy thưa chủ nhân, tên quái thái kia vài ngày trước vừa……diệt một thế lực Đế Vương cấp!”
Đan Kiệt khi nói đến chiến tích của Lục Dạ vài ngày trước thì sắc mặt lại nhăn nhó, ánh mắt hắn có phần lo sợ cùng e ngại nhưng sự kiêu ngạo lại không cho hắn biểu hiện những cảm xúc hèn nhát kia ra ngoài.

“Khặc khặc….diệt một Đế Vương thế lực…..có vẻ bổn tọa vẫn đánh giá hắn quá thấp!”
“Chỉ với tên vô dụng như ngươi muốn bắt hắn vẫn là quá khó, bổn tọa sẽ trực tiếp tới chỗ ngươi thế giới giết chết hắn!”
Bóng đen kia giọng nói vang lên mang theo vẻ kinh dị cùng âm trầm đến mức đáng sợ.

Rất nhanh bóng đen kia liền tỏa ra vô tận huyết khí cùng sát ý, đến mức mà Đan Kiệt chỉ nhìn qua tấm gương truyền tin cũng thấy lạnh cả sống lưng.
“Ta sẽ tới ngay thôi, trong lúc đó ngươi giúp ta điều tra xem thiếu niên đó đang ở đâu.

Nếu việc này cũng không làm được thì đúng là vô dụng!”
Bóng đen nói như thế một câu rồi liền biến mất trong tấm gương.

Đan Kiệt cả người ướt đẫm mồ hôi, hai mắt hắn chứa đầy nổi sợ hãi cùng kinh hoảng, hơn ai hết hắn biết chủ nhân kinh khủng đến cỡ nào.
Lúc trước chủ nhân lần đầu gặp hắn cũng là dùng thực lực cùng thủ đoạn tàn nhẫn quy phục hắn, đến giờ nghĩ lại đêm đó Đan Kiệt toàn lưng đều ướt đẫm vì sợ hãi.
“Người đâu!”
“Vâng!”
Đan Kiệt không chậm trễ quát lớn một tiếng, chớp mắt trong mật thất lại xuất hiện hai người mặc áo choàng đen.

Đó chính là sát thủ của Sát Thiên Điện được hắn thuê làm chó săn với cái giá cực cao, đổi lại tu vi của hai người này là Đế Vương cực kỳ vững chắc.
“Giúp ta tìm tung tích của tên quái thai Lục Dạ kia bằng mọi giá nhanh nhất có thể!”
Đan Kiệt nhìn hai tên sát thủ hai mắt hắn đỏ ngầu quyết tuyệt nói, nếu không tìm được tung tích của Lục Dạ hay tệ hơn nữa là hắn không còn ở Thanh Thủy Tinh này thì người ăn quả đắng sẽ là hắn.
“Vâng!”
Hai tên sát thủ hơi nhìn nhau rồi cùng lúc biến mất rời đi để lại một mình Đan Kiệt trong mật thất.
“Lục Dạ, ngươi tốt nhất nên vẫn còn ở Thanh Thủy Tinh này!”
Đan Kiệt phất tay cất bước rời đi khỏi mật thất, hắn ánh mắt khôi phục như thường đi tới đại điện, nơi cung chủ Thủy Thiên Cung đang chờ.
…….
“Phụ thân!”
Đi đến trước cửa đại điện của Đan Viêm Cốc, Đan Kiệt liền nhìn thấy mình nhi tử.

Đan Hào cũng không ngoại lệ, hắn nhìn thấy phục thân mình liền một mặt bình ổn đi đến.
“Hào nhi, ngươi tu luyện như thế nào rồi?”Đan Kiệt nhìn nhi tử mình tu vi vẫn như thường không có chút nào chuyển biến liền hơi nhíu mầy.

“Phụ thân, ta dùng vài ngày này để hiểu rõ công pháp huyền ảo mà ngài đưa.

Định rằng hôm nay sẽ bắt đầu tu luyện!”Đan Hào ánh mắt hơi hiếp lại, hắn cười tươi nhìn Đan Kiệt bình thản đáp.
“Haha, tốt! Phụ thân trông chờ vào ngươi!”Thật ra nếu Đan Hào nói rằng vẫn chưa tu luyện được thì Đan Kiệt cũng sẽ không nói gì, dù sao hắn lúc đầu cũng phải dùng hơn 1 tuần mới hiểu được nội dung bên trong công pháp huyền diệu kia.
Giờ Đan Hào nói rằng đã hiểu công pháp kia khiến Đan Kiệt mừng rỡ.
“Đi vào cùng phụ thân, lần này chúng ta Đan Viêm Cốc lại có thêm thành viên mới!”
Đan Kiệt nhìn Đan Hào nói, cả hai cùng nhau song song bước vào trong đại điện.
“Cạch!”
Chỉ thấy khi cửa đại điện vừa mở ra, lọt vào Đan Kiệt hai cha con là thân ảnh tuyệt mỹ của một nữ nhân nghiên nước nghiên thành.

Nàng đứng thông tha nhưng có phần cảnh giác ngay giữa đại điện, ánh mắt nàng cũng bị hai cha con Đan Kiệt bước vào làm chuyển hướng nhìn qua, ánh mắt chưa đầy là sự băng lãnh vô tận.
“Ngươi tới rồi!”Chu Hải Yên giọng nói lạnh nhạt như mùa đông lạnh giá thổi qua thấu tận tâm can của Đan Kiệt và cả Đan Hào.
Tuy vậy Đan Kiệt vẫn là một mặt không để ý, thậm chí trong mắt hắn còn nổi lên một tia tham luyến nhưng rất nhanh liền ẩn đi.
Đan Hào thì hai mắt nheo lại cười hiếp mắt nhìn lấy Chu Hải Yên, trong đầu hắn chỉ có thể cảm thán bản thể đúng là biết lựa a.
“Hải Yên cung chủ mau ngồi đi!”Đan Kiệt chậm rãi bước tới một mặt cười hài hòa nhìn Chu Hải Yên nói, hắn phất tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
“Không cần, ta tới đây hôm nay chỉ là để làm đúng thỏa thuận của chúng ta!”
Chu Hải Yên lại chẳng thèm để ý, nàng thái độ lạnh nhạt không hơn không kém nhìn Đan Kiệt nói.

Không có chút nào là muốn ở lại đây lâu.
“Rầm!”
Nàng phất tay lên, chớp mắt bên cạnh nàng liền xuất hiện một chiếc giường ngọc to lớn, bên trên nằm một nữ hài diện mạo tuyệt sắc giống nàng đến chín phần.
“Hải Yên cung chủ cần gì gấp gáp như thế?”Đan Kiệt hơi nhíu mày nhưng vẫn là không ép buộc Chu Hải Yên, hắn chỉ là nói một câu như thế rồi đợi nàng tiếp theo câu nói.
Nhìn chiếc giường hàn ngọc cùng nữ hài nằm trên đó, Chu Hải Yên đột nhiên nhớ tới lời nói của thiếu niên kia.
“Nếu ngươi muội muội không tỉnh dậy thì tìm đến bổn đại gia a!”
Lời nói của Lục Dạ nhất thời vang vọng trong đầu Chu Hải Yên khiến nàng hơi do dự, nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu bỏ ra suy nghĩ nhờ cậy hắn.

Hai người không ai nợ ai từ khi hắn cho nàng cây kia Bán Đế Dược Phẩm, cùng với đó là nàng cũng không nghĩ Lục Dạ thực sự có thể giúp gì.
“Như thỏa thuận, muội muội ta sẽ ở lại đây cho Đan Viêm Cốc các ngươi chữa trị, còn Thủy Thiên Cung sẽ trở thành Đan Viêm Cốc đồng minh!”

Chu Hải Yên nhìn Đan Kiệt lạnh lẽo nói, điều kiện của Đan Viêm Cốc rất đơn giản nhưng lại là trí mạng đối với nàng.
Bọn chúng lợi dụng tổn thương linh hồn của nàng muội muội mà đề ra điều kiện.

Đan Kiệt trước khi đề ra điều kiện đã suy nghĩ rất nhiều, hắn nhận ra thay vì cưới Chu Hải Yên để hai bên thế lực kết thân thì việc giữ lấy nàng muội muội mới là an toàn nhất.
Nếu hắn đều ra cả hai điều kiện thì chắc chắn Chu Hải Yên sẽ không do dự trở mặt, nhưng nếu chỉ là một thì lại khác.

Không những vậy, giữ nàng muội muội ở bên mình với lý do trị thương thì hắn lại càng có cơ hội gặp mặt nàng nhiều hơn.
Đến lúc đó thời gian trôi qua sẽ bồi đấp tình cảm càng nhiều, vậy là có thể dễ dàng nhất tiễn song điêu có được cả nàng và muội muội tuyệt sắc của nàng.

Chỉ cần Chu Hải Vân rơi vào tay hắn thì hắn còn sợ Thiên Thủy Cung phản bội hay sao?
Hắn lúc sau dùng đan dược để điều trị cho Chu Hải Vân sẵn tiện điều khiển nàng thì tỷ tỷ nàng còn trốn được sao?
Đan Kiệt ngoài mặt là nghiêm túc cương nghị, bên trong lại dơ bẩn thầm nghĩ.
“Vậy thì thỏa thuận vui vẻ nhé Hải Yên cung chủ!”Đan Kiệt không do dự liền đứng lên nhìn lấy Chu Hải Yên nói, trong nội tâm hắn đã điên cuồng cười lớn mà không để ý nhi tử mình đang nhếch môi cười khẽ đằng sau.
“Thỏa thuận….”
“Ầm!”
Ngay khi Chu Hải Yên sắp hoàn toàn đồng ý thỏa thuận thì cánh cửa đại môn đột ngột bị đá văng ra hai bên.
“Là kẻ nào!!”Đan Kiệt trên trán gân xanh nổi lên, hắn giận giữ đập bàn gầm lên.
“Cộp!”
“Ồn ào quá!”
“Bổn đại gia nhớ là mình đã nói rồi mà nhỉ?”
“Muội muội ngươi không tỉnh lại thì có thể nhờ ta mà!”
“Cộp!”
Từ bên ngoài đại điện, thiếu niên với mái tóc vàng rực kèm theo hào quang nhân vật chính à nhầm hào quang mặt trời chói lóa liền xuất hiện trước mắt Đan Kiệt, Đao Hào cùng Chu Hải Yên ba người.