Chứng Kiến Thần Thám

Chương 179: Thánh nhân chết



Phương Trọng Bình nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Chúc An Sinh. Cô ngồi một mình trên ghế ở cục cảnh sát, người bé tí, ngơ ngác tựa chú nai con trong rừng xanh bị lạc đường.

Lúc đó, Phương Trọng Bình còn chẳng kịp cởi áo chống đạn dính máu của Chúc Hàng. Lời thỉnh cầu cuối của Chúc Hàng văng vẳng bên tai ông không ngừng.

“Thay tôi chăm sóc An Sinh, đừng để con bé giống tôi, bảo vệ…”

Chưa nói hết, Chúc Hàng đã buông lơi, không gồng sức được nữa. Ông ấy đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh, vì bận tâm Chúc An Sinh, nên gắng gượng chống đỡ tới khi Phương Trọng Bình đến.

“Cháu là An Sinh?”

Phương Trọng Bình ngồi xổm xuống, cố nén sự bi thương xót xa vì mất đi người bạn chí cốt, tươi cười với cô.

Chúc An Sinh nhìn ông bằng ánh mắt cảnh giác. Bỗng nhiên, cô bé vươn bàn tay trắng nõn ra.

Chúc An Sinh sờ vào lớp áo chống đạn màu đen của ông, lập tức bàn tay trắng nõn của cô xuất hiện thứ chất lỏng đo đỏ tanh nồng.

Phương Trọng Bình thấy hơi hối hận vì không đi thay quần áo ngay lúc về đến cục cảnh sát, mà ông cũng không ngờ Chúc An Sinh lại có mặt ở đây.

“Bố mẹ cháu, chết rồi sao?”

Phương Trọng Bình không ngờ sẽ có một ngày, mình được nghe câu nói ấy thốt lên từ miệng một đứa trẻ con. Tim ông như bị nghiền nát thành mảnh nhỏ, đau đớn vô cùng.

Thậm chí, ông còn hi vọng Chúc An Sinh sẽ khóc toáng lên như nhiều đứa trẻ khác hay làm, gào khóc.

Nhưng lúc ấy, Chúc An Sinh chẳng rơi giọt nước mắt nào.

“Cháu muốn gặp bố mẹ.”

Chúc An Sinh được gặp mặt bố mẹ lần cuối như ý nguyện. Người sống sờ sờ như bọn họ bị cột trong bao tải, đánh đến chết. Hai thi thể vặn vẹo đến độ không nhìn ra được hình dáng con người. Nhưng, đến giây phút cuối cùng của sự sống, khi đã cận kề cái chết, bố cô vẫn bao bọc lấy mẹ cô từ phía sau.

Ông ấy muốn bảo vệ vợ mình, ai nhìn cũng hiểu.

Chúc An Sinh vẫn không khóc, chỉ lẳng lặng đứng yên, dường như muốn khắc sâu dáng vẻ bố mẹ lúc qua đời vào linh hồn mình.

Khoảnh khắc đó, Phương Trọng Bình nghĩ, mình phải bảo vệ cô bé này thật tốt.

**

Sau khi mẹ qua đời, Phương Trọng Bình đã lưỡng lự rất lâu.

Ai cũng bảo với ông rằng, ông nên dọn đến New York sinh sống. Ông đã làm lụng vất vả bao nhiêu năm nay, giờ có thể sang New York với Chúc An Sinh rồi.

Đây quả thật là sự lựa chọn tốt nhất dành cho ông. Có điều, Phương Trọng Bình hơi do dự.

Ông lo mình không thích ứng được với lối sống ở nước ngoài. Tuy ông nói tiếng Anh rất lưu loát nhưng không biết bản thân có thể tiếp thu văn hóa và lối sống của nước ngoài không.

Đồng thời, Phương Trọng Bình cũng lo không biết mình có quấy rầy đến cuộc sống của Chúc An Sinh không? Về lâu về dài, liệu Chúc An Sinh có vì thế mà kéo dãn khoảng cách với mình?

Phương Trọng Bình lo lắng nhiều như vậy đấy. Cơ mà đến cuối cùng, ông cũng không chịu nổi sự vắng tanh lặng ngắt của căn nhà, quyết định dọn đến New York.

Sau khi biết quyết định của ông, Chúc An Sinh rất vui. Thậm chí, cô còn bày trí riêng cho ông một căn phòng. Mọi việc cô làm đều khiến ông rất cảm động.

Cô bé ngày đó đã trưởng thành rồi.

Cô trưởng thành ưu tú biết bao, sáng rực rỡ chói lòa còn hơn ánh mặt trời.

Ngược lại, Phương Trọng Bình ông đã già. Dạo gần đây, ông thường xuyên phải đi nhuộm tóc mới giữ được mái tóc hoa râm của mình.

Quả nhiên ông già rồi.

Người ta thường nói, càng già, ký ức thời trẻ càng rõ ràng. Ngẫm lại, Phương Trọng Bình kinh ngạc phát hiện ký ức trong đầu ông tràn ngập hình bóng của Chúc An Sinh.

Lần đầu tiên ông tổ chức sinh nhật cho Chúc An Sinh. Lần đầu tiên ông tết cho Chúc An Sinh một bím tóc cực xấu. Lần đầu tiên ông đến trường tham gia cuộc họp phụ huynh. Lần đầu tiên ông có con gái, lần đầu tiên được làm cha.

Có vẻ như, mỗi ngày ở bên Chúc An Sinh, ông đều nhớ rất rõ ràng. Ký ức ngày tham gia đại hội thể thao với cô vẫn còn đây.

Vào sinh nhật Phương Trọng Bình, cả gia đình kéo nhau đến nhà hàng Tây thưởng thức món bò bít tết. Cuối cùng, cái Chúc An Sinh thích nhất vẫn là mấy món thanh đạm và cơm vịt nướng.

Hai người cùng nhau làm một chiếc bánh sinh nhật tặng bà nội, tuy hơi xấu nhưng hương vị khá ổn.

Hồi ức ùa tới quá nhiều, cứ từng giọt một, và Phương Trọng Bình nhớ rất rõ.

Cho nên, lúc đứng ở sân bay quốc tế John F.Kennedy, xem được mấy tấm ảnh chụp lén Chúc An Sinh, Phương Trọng Bình đã biết mình cần phải làm gì.

“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Phương Trọng Bình nhìn người đàn ông đưa thư tới bằng ánh mắt bất thiện.

“Phương tiên sinh, với người có thân phận như ngài, chắc hẳn không thể không biết đến chuyện của tổ chức Angel nhỉ?”

Nghe được ba chữ ‘tổ chức Angel’, Phương Trọng Bình lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấp giọng cả giận nói: “Rốt cuộc mấy người là ai!”

“Chủ nhân của tôi đã giúp thế giới tiêu diệt tổ chức Angel, và bây giờ ngài ấy muốn gặp ông. Vì vậy, hi vọng ông tha thứ cho hành động thái quá của chúng tôi đối với An Sinh tiểu thư.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Chắc chắn ông sẽ đồng ý. Trao đổi điều kiện đi, chúng tôi có thể hứa với ông, tuyệt đối không làm Chúc An Sinh tiểu thư tổn thương dù chỉ là một sợi tóc.”

Mọi thứ thật sự giống như những điều người đàn ông ấy nói. Trên thực tế, sau khi nhìn thấy mấy bức ảnh đó, Phương Trọng Bình đã đoán ra kết cục của mình.

**Sau mười tiếng bị trói trên giá, ý thức của Phương Trọng Bình trở nên mơ hồ.

Giữa cơn hoảng hốt, ông gặp được Chúc An Sinh lúc còn nhỏ.

Khi đó, ai cũng cho rằng, Chúc An Sinh kiên cường không khóc, chỉ mình Phương Trọng Bình biết, là do cô quá sợ hãi nên khóc không nổi.

Vì sợ hãi, Chúc An Sinh không dám ngủ vào ban đêm.

Phương Trọng Bình phát hiện bí mật. Vì thế, ông bắt đầu kể chuyện cổ tích cho cô nghe.

“Công chúa giết chết con rồng hung ác đó ạ? Cô ấy làm thế nào ạ?”

Cô bé Chúc An Sinh mở to đôi mắt tràn ngập khát vọng nhìn ông. Cô cực kỳ muốn biết đáp án.

“Ào…”

Tiếng nước hất mạnh khiến ý thức ông dần khôi phục tỉnh táo.

Ông trông thấy một người đàn ông mỉm cười.

“Thành thật xin lỗi, Phương tiên sinh. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau bằng cách này.”

Phương Trọng Bình lắc lắc đầu hòng vẩy bớt nước. Không có những giọt nước li ti chắn tìm nhìn, ông mới thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, bắt đầu đánh giá.

“Là cậu giết tổ chức Angel?” Ông hỏi bằng giọng không dám chắc.

“Đó chỉ là một trò chơi thôi.” Phó Cổ Minh hững hờ đáp, tựa như ấy chỉ là một lần đi săn của hắn vậy.

Dưới họng súng săn đen ngòm, dù mãnh thú có sức mạnh lớn cỡ nào cũng trở thành miếng thịt béo bở nằm trên thớt.

“Nên giờ cậu theo dõi con gái tôi? Nhưng bản thân cậu phải biết, con gái tôi không giống mấy tên hung thủ biến thái đó.”

Phó Cổ Minh hưng phấn nhếch môi, nhớ lại cảnh Chúc An Sinh giằng co ở lâu đài cổ đêm hôm đó: “Đương nhiên tôi biết.”

Vốn Phó Cổ Minh định chọn Trì Trừng trở thành đồng minh của mình, nhưng hắn không ngờ, người ra khỏi lâu đài cổ đầu tiên lại là Chúc An Sinh. Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy Chúc An Sinh thật đặc biệt.

Nhìn qua thì có vẻ cô rất tàn nhẫn khi đánh rồi trói tất cả mọi người lại với nhau. Thật ra, nó lại chứng minh cô rất lương thiện. Cô không muốn thấy bất cứ chết trước mặt mình, cho nên mới tìm cách đi đường vòng.

Một người vừa thông minh lại thiện lương, Phó Cổ Minh thật sự quá hài lòng với Chúc An Sinh. Hắn gấp gáp muốn thấy Chúc An Sinh hoàn thành trò chơi. Hắn tin cô có thể hiểu rõ thế giới của mình. Nhưng tới lúc đó, cô còn duy trì được sự thiện lương không? Phó Cổ Minh cực kỳ tò mò điều đấy.

“Vậy, mục đích của cậu là?” Phương Trọng Bình đặt câu hỏi.

Phó Cổ Minh cười nhẹ và nói cho Phương Trọng Bình nghe kế hoạch.

“Phương tiên sinh, chúng ta đều biết, An Sinh nhất định sẽ cứu ông. Nhưng liệu ông có biết, hậu quả cô ấy phải hứng chịu sau khi cứu ông là gì không?”

“Cô ấy sẽ thân bại danh liệt, danh tiếng cô ấy gây dứng bấy lâu sẽ tan thành mây khói. Từ nay về sau, trong mắt đại đa số người, cô ấy là hung thủ giết chết 38 đứa học sinh.”

“Buồn cười lắm đúng không? Rõ ràng An Sinh không làm gì sai, chỉ muốn cứu bố mình thôi. Cơ mà, đây chính là hiện thực. Từ nay về sau, cô ấy sẽ trở nên vô cùng rẻ mạt.”

“Trước có bao nhiêu vinh quang, giờ nhận bấy nhiêu lời chửi rủa.”“Ông biết vì sao không? Vì thánh nhân không thể mắc sai lầm. An Sinh vì ông bỏ mặc 38 đứa trẻ, trong mắt hầu hết mọi người, đó là sai.”

“Và đây chính là thế giới của mấy người, là cái mấy người đang dùng hết sức để bảo vệ. Trì Trừng rồi cũng sẽ dùng cả đời bảo vệ nó.”

Ánh mắt Phương Trọng Bình dần u ám. Bởi, ông đã mường tượng ra được cảnh tượng đó.

Phương Trọng Bình cũng biết Chúc An Sinh nhất định sẽ cứu mình, bởi cô là con gái của ông. Nhưng trong thế giới này, cô là một vị anh hùng. Mà đã là anh hùng, thì không được ích kỷ.

Phó Cổ Minh rất hài lòng với phản ứng của Phương Trọng Bình, tiếp đó hắn hỏi một vấn đề dù đã đoán trước đáp án.

“Phương tiên sinh này, giờ nếu tôi cho ông một cơ hội cứu tất cả, ông sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Đến lúc Chúc An Sinh đưa ra quyết định cuối cùng, chỉ cần người cô ấy chọn là ông, tôi có thể gửi về cho cô ấy tọa độ nơi nhốt 38 đứa trẻ. Ý nghĩa của lựa chọn này là gì hẳn ông đã biết. Cho nên, ông nguyện ý chứ?”

Phương Trọng Bình nhìn chằm chằm vào mắt Phó Cổ Minh, thấy được sự hưng phấn trong đó.

Hóa ra, tất cả mọi thứ đối với hắn chỉ là trò chơi.

Thật ra, trò chơi này cũng chẳng gây khó gì cho Phương Trọng Bình.

“Tôi có một điều kiện. Trước khi tôi chết, cho tôi nói với con gái mình mấy câu.”

**

“An Sinh.”

Khoảnh khắc nghe thấy giọng Phương Trọng Bình, Chúc An Sinh gần như sụp đổ, từ đây cách thời gian bom nổ chỉ còn năm phút.

“Tại sao?” Chúc An Sinh lệ rơi đầy mặt, hỏi.

Cách đó mấy chục kilomet, Phương Trọng Bình mỉm cười nằm trong quan tài, lỗ tai gắn tai nghe mini. Thẳng đến khi chỉ còn năm phút nữa bom nổ, tai nghe mới được kết nối cuộc gọi với Chúc An Sinh.

Đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, Phương Trọng Bình rất bình tĩnh. Giống như ông chỉ đi ngủ một giấc. Ông muốn nói lời cuối cùng với Chúc An Sinh trước khi chìm vào giấc ngủ ngon.

“An Sinh, tất cả đều là sự lựa chọn của chú. Vì vậy, chú hi vọng từ nay về sau cháu có thể vui vẻ sống tiếp, không cần ôm oán hận. Không đáng, cháu hiểu chứ?”

“Không!” Chúc An Sinh hét toáng lên như thể linh hồn bị xé làm đôi.

“An Sinh, cháu còn nhớ vì sao công chúa có thể giết chết con rồng độc ác kia không?”

Chúc An Sinh thôi nghẹn ngào, ký ức lội ngược về đêm Phương Trọng Bình kể chuyện cổ tích cho cô nghe.

“Thế nên, cháu phải vui vẻ hạnh phúc mà sống tiếp. Nhớ chưa?”

Chúc An Sinh gắng gượng nhếch khóe môi, trong mắt đong đầy nước mắt nhưng lại ngoan cố không để chúng chảy ra ngoài.

“Chú Phương, chú biết không? Thật ra cháu có một bí mật luôn muốn nói cho chú biết.”

Cuối cùng cô cũng có thể nói cho Phương Trọng Bình nghe hai chữ kia.

“Bố biết.”

Lời của ông như có ma lực, làm dòng thời gian chảy ngược.

“Bố luôn biết điều đó.”

“An Sinh, con còn nhớ ngày chúng ta tham gia đại hội thể thao dành cho gia đình không? Lúc về, con đã quá mệt nên dựa vào lưng bố ngủ mất.”

Chúc An Sinh cũng quay về cùng dòng chảy thời gian, gặp lại bản thân và Phương Trọng Bình ngày đó.

Cô gái nhỏ tựa vào lưng Phương Trọng Bình ngủ mất.

Tối lạnh, trong lúc ngủ mơ, Chúc An Sinh ôm chặt lấy Phương Trọng Bình.

Chúc An Sinh đã nhớ lại những gì xảy ra tại đại hội thể thao trong giấc mơ.

—- “Bố ơi, cảm ơn bố.”

“Bố biết mà.”

Phương Trọng Bình mỉm cười nói.

Chúc An Sinh run lên, không kìm nổi nước mắt, để nó ào ạt tuôn ra như vỡ đê.

“Bố, con yêu bố.”

“Bố cũng yêu…”

Bầu không khí quanh Chúc An Sinh rơi vào yên tĩnh. Lúc này đây, có người đã đào đi một góc linh hồn cô.