Các em học sinh được cảnh sát dẫn đi, Trì Trừng đưa Chúc An Sinh đến bệnh viện.
Bác sĩ thoa cồn rửa vết thương cho Chúc An Sinh trước. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chịu đau nhưng cô chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào.
Miệng vết thương không nghiêm trọng lắm. Sau khi rửa sạch và thoa thuốc, Chúc An Sinh và Trì Trừng rời khỏi bệnh viện.
Suốt dọc đường đi, Trì Trừng muốn an ủi Chúc An Sinh nhưng lời tới miệng lại không cách nào thốt ra. Cô quá bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức làm anh hoảng sợ.
Thậm chí, anh còn hi vọng Chúc An Sinh có thể thoải mái gào khóc, phát tiết hết cảm xúc ra ngoài, chứ không phải như bây giờ, trầm lặng tựa hồ nước trong veo không một gợn sóng.
Mấy lần Trì Trừng muốn nói lại thôi bị cô nhìn thấy hết. Vì vậy, cô chủ động mở miệng trước: “Trì Trừng, em biết anh đang lo cho em. Nhưng anh yên tâm đi, em rất ổn.”
Trì Trừng quan sát Chúc An Sinh bằng ánh mắt lưỡng lự. Cơ mà cô cứ bình tĩnh lạnh tanh. Cho nên, anh nhìn không ra cô có nói dối hay không.
Anh vẫn rất lo lắng cho cô. Không chỉ lo lắng việc cô ôm chặt nỗi đau mãi không buông, mà còn sợ ngay lúc này, cô sẽ kích động làm điều bất thường.
“An Sinh, em yên tâm đi. Anh nhất định sẽ tìm ra chứng cứ phạm tội của Phó Cổ Minh, nhất định sẽ đưa anh ta ra trước công lý.” Trì Trừng hứa với Chúc An Sinh, hi vọng lời hứa của mình sẽ làm cô ổn hơn.
“Trì Trừng, anh sợ em sẽ đi tìm Phó Cổ Minh để trả thù?” Chúc An Sinh sao có thể không nghe ra ý của Trì Trừng, nói thẳng: “Anh đang lo, em sẽ trở thành một tên tội phạm giết người?”
Anh nghẹn lời. Bởi, cô đã đoán đúng suy nghĩ của anh.
Ăn miếng trả miếng, có lẽ sẽ giúp bản thân xả hận được ngay tức khắc, nhưng hậu quả để lại là kéo tất cả xuống vực sâu. Trì Trừng không muốn bi kịch ấy xảy ra với Chúc An Sinh.
“Trì Trừng, anh yên tâm, em sẽ không tìm Phó Cổ Minh báo thù. Bởi vì, anh ta không phải hung thủ thực sự.” Chúc An Sinh cười khẩy, mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
“Phó Cổ Minh không phải hung thủ? Là sao?” Trì Trừng chưa hiểu.
“Bố em cũng không muốn em tìm anh ta để báo thù. Vào phút cuối, khi gọi điện thoại cho em, ông ấy bảo tất cả đều là sự lựa chọn của ông ấy.”
Trì Trừng không biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Chúc An Sinh và Phương Trọng Bình. Anh chỉ nghe được mấy câu cô nói mà thôi. Vì vậy, anh cứ tưởng Phó Cổ Minh gửi tọa độ nơi giam giữ những đứa trẻ là để trêu đùa bọn họ.
“Phó Cổ Minh cho ông ấy cơ hội lựa chọn. Và, ông ấy đã chọn những đứa trẻ. Anh biết tại sao không?”
Chúc An Sinh dùng chất giọng khàn khàn dò hỏi Trì Trừng. Anh ngẩn ngơ trong chốc lát mới hiểu vì sao Chúc An Sinh nói Phó Cổ Minh không phải hung thủ.
Rõ ràng có cơ hội sống sót. Tại sao Phương Trọng Bình lại chọn kết quả ấy?
Bởi vì ông không thể không lựa chọn như vậy.
Cho dù ông chỉ là một người bình thường. Nhưng thế giới này đâu bao dung cho một người thường ích kỷ?
Đây là một vấn đề nhìn thì như có hai sự lựa chọn. Vì Chúc An Sinh, vì bản thân, vì những đứa trẻ đó, Phương Trọng Bình chỉ có một lựa chọn.
“Phó Cổ Minh có tội. Nhưng anh ta không phải hung thủ trực tiếp ra tay giết chết bố em.” Chúc An Sinh rưng rưng nói.
Trì Trừng bị Chúc An Sinh làm cho chấn động. Giờ anh đã hiểu toàn bộ ý của Phó Cổ Minh ở câu nói cuối.
Hắn thật sự đã giúp Chúc An Sinh bóc trần mặt nạ giả dối của thế giới. Đây là lần đầu tiên, bọn họ trần trụi lõa thể, máu tươi đầm đìa, chạm đến trái tim của thế giới.
Anh rất muốn nói với cô rằng, xin cô hãy tha thứ cho thế giới không hoàn mỹ này, có điều câu nói cứ mắc nghẹn ở cổ.
Mười phút sau, Trì Trừng nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát New York, lập tức quay đầu xe.
Do có bom nổ mạnh, có người phát hiện ra nơi giam giữ Phương Trọng Bình.
“An Sinh, em muốn đi thật ư?” Trì Trừng xác nhận với Chúc An Sinh, bởi anh đã mường tượng ra hiện trường.
Cô mơ màng nhớ lại cái ngày mình ra sân bay rời khỏi thành phố Hộ Thủy. Tại sân bay, vào khoảnh khắc cô xoay người rời đi, Phương Trọng Bình gọi cô thêm lần nữa.
Nếu khi đó, cô biết đấy sẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa hai người, cô sẽ không bước đi vội vàng như thế.
“Trì Trừng, lái xe đi, em muốn đưa bố về nhà.”
Chúc An Sinh từ chối sự giúp đỡ của mọi người, một mình nhặt từng mảnh thi thể Phương Trọng Bình. Có điều, sức nổ quá mạnh, Chúc An Sinh không tài nào tìm được Phương Trọng Bình hoàn chỉnh.
Cô nhặt đến tận đêm. Ngay lúc cô định mang hết đống bùn đất dính máu của Phương Trọng Bình đi thì trời đột ngột đổ cơn mưa lớn, từng hạt mưa thi nhau rơi xuống mặt cô.
“Không!”
Mưa to đến bất ngờ làm người ta trở tay không kịp. Cũng như Chúc An Sinh chẳng ngờ, nay mình thành trẻ mồ côi. Chúc An Sinh quỳ rạp xuống đất, nỗ lực gom hết đống bùn đất, không để nước mưa thấm vào. Nhưng, chậm rồi. Tất cả đã quá muộn.
Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng không nhịn được mà bật khóc. Rõ đã đồng ý với Phương Trọng Bình sẽ vui vẻ sống tiếp, nhưng giờ có nước mưa che nước mắt, cô lại yên tâm khóc nức nở.
Đêm mưa tăm tối, Chúc An Sinh run rẩy như lưỡi hái Tử thần xẹt ngang, đoạt lấy tính mạng cô.
Trì Trừng chạy tới muốn đưa Chúc An Sinh đi, cơ mà cô níu chặt lấy anh, tựa như một đứa trẻ phải chịu ấm ức tìm thấy chỗ dựa. Giờ cô có thể nói hết mọi đau đớn, buồn khổ trong lòng.
“Trì Trừng, em mất bố thật rồi…”
**
Đợi đến lúc Chúc An Sinh tỉnh dậy đã là ba giờ chiều ngày hôm sau. Cô thức dậy trong một căn phòng tại khách sạn.
Cô xoa đầu, đứng dậy đi vào WC, dùng nước lạnh làm bản thân tỉnh táo. Xong xuôi, cô quay trở về phòng ngủ.
Chúc An Sinh tìm thấy điện thoại mình dưới gối.
Vừa mở di động ra, cô thấy thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Kiều Trì Na.
“Kiều Trì Na?”
“An Sinh, cô tỉnh rồi. Cô nghe tôi nói này, giờ tuyệt đối không được xuống tầng. Nhớ chưa?”
Kiều Trì Na vội vàng nói qua điện thoại.
“Sao thế?” Chúc An Sinh không hiểu đầu đuôi như nào.
“Trì Trừng đến cục cảnh sát New York xử lý nốt việc liên quan đến chú Phương nên gọi tôi đến đây. Nhưng vừa đến cửa khách sạn, tôi phát hiện dưới sảnh cực nhiều phóng viên. Cho nên, ngàn vạn lần cô không được xuống dưới.”
Hiểu nguyên nhân, Chúc An Sinh cười lạnh: “Chắc nhân viên khách sạn tiết lộ thông tin của tôi ra bên ngoài. Cảm ơn cô nhé, Kiều Trì Na.”
“Tóm lại, cô không cần xuống dưới. Tôi sẽ ở đại sảnh theo dõi đám phóng viên giúp cô.”
Chúc An Sinh nói lời cảm ơn Kiều Trì Na lần nữa nhưng không nghe theo lời dặn dò của cô ấy. Rửa mặt, chải đầu, trang điểm xong, cô rời khỏi phòng.
Cô chẳng thèm che đậy gì, nghênh ngang bước đi. Vì vậy, cô xuống đến đại sảnh bị phóng viên bắt ngay.
Phóng viên ồ ạt kéo đến vây quanh Chúc An Sinh.
“Xin hỏi Chúc An Sinh tiểu thư, sao cô lại từ bỏ việc cứu bố mình để cứu những đứa trẻ kia?” “An Sinh tiểu thư, hôm qua có một vụ nổ lớn xảy ra ở ngoại ô thành phố New York, khiến một người tử vong. Xin hỏi, người đó có phải bố cô không?”
“An Sinh tiểu thư, giờ cô có manh mối gì về hung thủ không?”
“An Sinh tiểu thư, trước mắt thì tình hình sức khỏe phần lớn các em học sinh được cứu đều ổn định. Nhận phỏng vấn của truyền thông, phụ huynh các em ấy cho biết, họ muốn góp vốn đúc pho tượng hình cô. Cô có ý kiến gì không?”
…
Một đống vấn đề ùa tới như sóng thần tấp đất liền, rót vào tai Chúc An Sinh. Nhưng, cô lơ hết, đi thẳng đến chỗ Kiều Trì Na.
Kéo Kiều Trì Na với khuôn mặt ngơ ngác lên, trước khi rời khỏi khách sạn, Chúc An Sinh bỏ lại một câu: “Hôm qua, thế giới đã giết chết một người tốt.”
**
Chúc An Sinh đến tìm Trì Trừng đúng lúc cục cảnh sát New York hoàn tất việc khám nghiệm thi thể Phương Trọng Bình. Cô tới vừa hay nhận luôn thi thể ông về.
“An Sinh, tiếp theo em có dự định gì không?” Trì Trừng thấp thỏm hỏi.
“Trì Trừng này, ban nãy tới cùng Kiều Trì Na, em có đi ngang một tiệm sách. Trước cửa tiệm sách là một hàng người rất dài, anh biết sao lại thế không?”
Anh lặng thinh, bởi anh biết câu trả lời.
37 học sinh được giải cứu. Tin tức lan truyền khắp thế giới, Chúc An Sinh lần nữa trở thành anh hùng.
“Châm chọc biết bao. Trì Trừng, em mệt rồi. Em xin lỗi.”
Dứt câu, Chúc An Sinh mang theo Phương Trọng Bình rời khỏi cục cảnh sát New York, không ngoảnh lại nhìn anh lấy một lần. Cô sợ, mình mà ngoảnh lại sẽ không đủ can đảm rời đi.
Chúc An Sinh đưa Phương Trọng Bình tới nhà tang lễ làm lễ hỏa táng. Cô đặt vé bay về Trung Quốc vào ngày mai.
Ngày mai, cô đưa Phương Trọng Bình về nhà.
Cô sẽ làm như những gì đã hứa với ông. Tiếp tục sống vui vẻ, hạnh phúc.
— Nếu không có cuộc gọi của Phó Cổ Minh, Chúc An Sinh nghĩ, đó sẽ là tương lai của mình.
“An Sinh tiểu thư, ngày mai cô bay về Trung Quốc hả?”
“Thông tin của anh nhạy thật đấy. Anh đặc biệt gọi tới tạm biệt tôi hả?” Bất ngờ thay, Chúc An Sinh không tức giận, bình tĩnh trò chuyện với Phó Cổ Minh.
“Có vẻ An Sinh tiểu thư quá thất vọng về thế giới này rồi. Cô chuẩn bị từ bỏ sự nghiệp?”
“Anh tốn công tốn sức như thế, đây chẳng lẽ không phải cái anh muốn?”
“Tôi chỉ giúp cô nhìn rõ bản chất thế giới này hơn thôi, tránh cho việc cô lãng phí cuộc đời gắn bó với sự nghiệp ấy. Giờ, cô nguyện ý trở thành đồng bọn của tôi chưa?”
Chúc An Sinh ngập ngừng. Cô thật sự đang suy xét lời đề nghị của Phó Cổ Minh.
“Phó Cổ Minh, anh thích tôi à?” Bỗng nhiên, cô hỏi.
“Thật ra, ban đầu tôi thích Trì Trừng hơn. Cơ mà về sau, hình như tôi yêu cả cô.” Phó Cổ Minh chân thành thổ lộ với Chúc An Sinh.
“Hóa ra là vì yêu tôi nên mới giết chết bố tôi. Anh không sợ sau khi tôi trở thành đồng bọn, tôi sẽ ra tay giết anh sao?” Chúc An Sinh làm như vô tình buông một câu đùa giỡn.
“Cô sẽ không giết tôi.”
“Anh chắc chắn thế à?” Cô thôi cười.
“Bởi vì, giờ cô vẫn là người tốt. Ở cô vẫn có điểm mấu chốt và quy tắc. Giết tôi, là cô phá bỏ quy tắc. Làm vậy mới chứng minh, tôi và cô cùng một loại người.”
“Vậy anh còn muốn tôi trở thành đồng bọn của anh không?” Chúc An Sinh hỏi bằng câu đầy khiêu khích.
“Thế này nhé. Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, cơ hội cuối cùng. Ngày mai, tôi sẽ tặng cô một món quà. Sau khi nhận được, cô hẵng quyết định xem muốn trở thành đồng bọn của tôi không.”
Chúc An Sinh hứng thú gật đầu, nhìn hũ tro cốt trong tay, dường như đang quyết định gì đó: “Được, tôi chờ anh.”