“Minh Quân à, họ kiện đồi bồi thường tới cả nghìn tỷ đồng. Chúng ta lấy đâu ra tiền để bồi thường?”
Trần Minh Quân bình tĩnh trấn an cả nhà
“Baa đừng lo. Chuyện tiền bạc không có vấn đề gì đâu. Con muốn cả nhà chúng ta rút khỏi vụ liệu thương dịch này càng sớm càng tốt. Cũng không cần tiếp tục kinh doanh nữa. Nói chung là mọi người xin hãy tin ở con, bây giờ nói nhiều không có thuận tiện. Mọi người cứ an tâm, ngày mai con sẽ về nhà”
Nguyễn Minh Yến sợ Trần Minh Quân tắt máy nên vội dặn dò
“Được rồi, ba mẹ tin con. Minh Quân à, chuyện gì cũng phải hết sức cẩn thận nghe con”
“Dạ, con biết rồi mẹ, mẹ đừng quá lo lắng. Con không tiện nói chuyện lâu, con tắt máy đây”
Trần Minh Quân cứ như vậy tắt máy, đồng thời ném điện thoại vào không gian hư vô.
Hắn cầm ly cà phê sữa lên, một hơi uống sạch. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, mục đích là để điều chỉnh lại tâm trạng. Bởi vì hắn cũng rất tức giận, làm sao mà không tức giận cho được.
Cũng may là trong chuyến đi lần này hắn đã có trong tay một tài sản khổng lồ. Nếu không thì có khi cả nhà hắn sẽ gặp phải tình cảnh vô cùng xấu. Tệ nhất còn có thể ở tù, bởi vì số tiền liên quan quá lớn.
Thế nhưng hắn cũng không có nóng đầu mà đi trả đũa ngay. Nói cho cùng thì bọn người này cũng chỉ là phàm nhân, thứ bọn họ để ý cũng chỉ là kim tiền mà thôi.
Một khi làm lớn chuyện, rất dễ bị để ý. Khi xuất hiện quá nhiều trên truyền thông thì không phải là chuyện gì tốt.
Cái hắn cần bây giờ là an ổn để tu luyện. Đồng thời, hắn cũng muốn dẫn dắt cả nhà bắt đầu tu luyện. Hắn đang sở hữu rất nhiều tài nguyên tu luyện dùng cho người nhập môn. Đủ để kéo toàn bộ gia đình hắn lên con đường này.
Sau khi tâm tình đã hạ nhiệt, Trần Minh Quân đi vào nhà vệ sinh để thay đổi một bộ trang phục khác và rời khỏi quán cà phê.
Thời điểm hắn bước ngang qua chỗ cầu thang dẫn lên tầng lửng thì nhóm ba cô gái Lâm Thu Dung cũng đang đi xuống.
Đáng tiếc, Trần Minh Quân đang hướng mặt ra ngoài và bước đi một mạch không quay lại. Cũng vì thế mà Lâm Thu Dung không kịp nhìn ra bóng dáng của hắn.
Sau khi vòng vo qua rất nhiều đoạn đường. Cũng thay đổi rất nhiều trang phục. Trần Minh Quân mới đi thẳng tới ngôi nhà mà hắn đã thuê với thời hạn một năm.
Khi hắn tìm tới nơi thì trong nhà đang có sẵn một người. Chính là người đóng thế vai trò của hắn trong thời gian hắn rời đi.
Tối đêm đó, người kia âm thầm rời đi. Cứ như vậy, Trần Minh Quân hành động giống như mấy tháng qua hắn luôn ở đây.
Sáng hôm sau, hắn gọi điện cho chủ nhà. Báo cho chủ nhà biết hắn muốn trả nhà, thời gian thuê nhà còn lại xem như bỏ. Đồng thời, hắn cũng gọi điện cho Dương Trí Thần. Sau khi dặn dò vài câu thì tắt máy và chờ chủ nhà đến.
Hắn chờ khoảng 20 phút thì chủ nhà tới. Sau khi bàn giao xong cho chủ nhà thì hắn điều khiển xe gắn máy chạy thẳng về núi Cấm.
Hành trình đi đấu giá lần này tới đây xem như là đã kết thúc. Bên cạnh chuyện bị Tử Sát Điệp truy đuổi thì thu hoạch của Trần Minh Quân cũng có thể nói là phong phú.
…
Đến gần trưa thì hắn cũng đã nhìn thấy ngôi nhà của mình. Tuy nhiên, trong nhà lúc này chỉ còn vợ chồng Trần Hồng Thắm ở lại. Tất cả những người khác đều đã đến phiên tòa diễn ra trong sáng nay.
“Em đừng lo lắng, ba mẹ sẽ làm theo lời em nói. Hôm nay chúng ta sẽ chủ động nhận thua, chấp nhận bồi thường. Khi nào phiên tòa kết thúc thì họ sẽ gọi về ngay.”
Sau khi Trần Minh Quân hỏi thì được Trần Hồng Thắm trả lời như vậy.
Trần Minh Quân cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Hắn liền rời khỏi nhà để lên vườn thuốc. Trước khi đi, hắn cũng dặn chị của mình nhớ gọi báo tin cho mình biết khi mọi người trở về.
Hắn cần phải nhanh chóng xử lý chuyện của Hồng Kim Tinh. Cho dù khi quan sát thì vẫn cảm thấy ổn, nhưng ai mà biết thời điểm bất ổn sẽ tới lúc nào.
Trần Minh Quân đến gần vườn thuốc thì đã nhìn thấy Dương Trí Thần đứng đó chờ hắn. Trần Minh Quân hơi nghi nghi mà hỏi
“Trí Thần, đừng có nói là ông đứng ở đây đợi tôi từ sáng tới giờ đó nhé?”
Dương Trí Thần mỉm cười rồi lắc đầu đáp
“Không phải, tôi cũng chỉ mới ra đứng đây có mấy chục giây thôi”
Trần Minh Quân nghe xong thì làm ra vẻ kinh ngạc. Nhưng chỉ một khắc sau thì hắn nhớ ra chuyện gì đó. Trên mặt đầy vui mừng hỏi
“Trí Thần, ông đã bước vào cấp 1 rồi sao?”
Lần này thì Dương Trí Thần gật đầu
“Đúng vậy, tôi đã là thiên văn sư cấp 1 rồi. Hơn nữa, cũng đã sắp bước vào cấp 1 trung kỳ”
Trần Minh Quân nghe vậy trong lòng vô cùng vui mừng. Hắn vừa cười ha hả vừa bước lên vỗ mạnh mấy cái lên vai của Dương Trí Thần.
“Khà khà khà quá ghê gớm, quá ghê gớm”
Cũng như một lần nào đó, sức lực từ cái vỗ vai của Trần Minh Quân làm cho Dương Trí Thần suýt nữa thì té lộn nhào. Cho dù hắn là thiên văn sư cấp 1 đi nữa thì thân thể cũng không khác gì người thường. Ngoài trừ sức sống mạnh hơn thì không có gì khác cả.
Dương Trí Thần ho khan
“Khụ khụ … sau này ông đừng có b·ạo l·ực như vậy có được không hả?”
Trần Minh Quân ngượng ngùng cười cười. Hắn quá vui mừng nên không chú ý. Bất chợt hắn nhớ ra chuyện quan trọng nên liền hỏi
“À phải rồi, chuyện sáng nay tôi nói ông có làm xong chưa?”
Dương Trí Thần vỗ ngực
“Ông quên bây giờ tôi đã là thiên văn sư cấp 1 rồi sao? Chuyện nhỏ như con kiến đó tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Ông đi theo tôi.”
Dương Trí Thần vừa nói vừa cất bước đi trước dẫn đường. Trần Minh Quân không nói gì mà cứ đi theo.
Hiện tại, vườn thuốc đã được mở rộng ra xung quanh. Cho nên không còn là một mảnh vườn nhỏ như xưa. Hai người đi vòng quanh một lúc khá lâu, đi sâu vào một chỗ khá hẻo lánh và kín đáo mới dừng lại.
Dương Trí Thần đưa tay chỉ về một ngôi nhà gỗ rồi nói
“Tôi đã bố trí thứ kia ở bên trong. Ông vào xem thử xem có ổn không?”
Trần Minh Quân gật đầu rồi cất bước đi vào.
Căn nhà gỗ này cũng không phải mới xây. Nó vốn là căn nhà giữ vườn của người chủ trước kia. Sau khi được nhà hắn mua lại thì cũng giữ nguyên căn nhà.
Bên trong được bố trí rất đơn giản. Một cái giường ngủ, một bộ bàn ghế, nhà tắm và chỗ nấu ăn.
Lúc này đây, trong nhà rất là sáng. Nhưng không phải ánh sáng của đèn điện. Ánh sáng này đến từ một cái lồng bằng thủy tinh được đặt ở bên cạnh giường ngủ.
Lồng thủy tinh này có hình dáng như một cái tủ lạnh, nhưng lại đặt nằm xuống. Trên các mặt thủy tinh được khắc một trận pháp gắn kết hoàn chỉnh. Ánh sáng trong nhà là do các trận văn trên lồng thủy tinh này phát ra.
Dương Trí Thần lên tiếng giới thiệu
“Tôi gọi thứ này là hộp cách thần. Chỉ cần ở bên trong, mọi mối liên hệ liên quan tới linh hồn và tinh thần đều sẽ bị cắt đứt với bên ngoài. Dĩ nhiên là loại trừ đối phương là người có nguyên thần. Bởi vì sóng linh hồn lực của nguyên thần quá lớn, thiên văn cấp 1 sẽ không có khả năng chặn đứng”
Trần Minh Quân vô cùng hài lòng
“Quá tốt rồi, đối tượng còn chưa phải là linh sĩ, nói gì tới nguyên thần”
Hắn lại quay qua nhìn Dương Trí Thần rồi hỏi
“Vậy còn một thứ tùy thân thì sao rồi?”
Dương Trí Thần lấy trong người ra một cái thẻ bài. Thẻ bài cũng đã được khắc thiên văn lấp lánh. Cậu ta nói
“Thẻ bài này sẽ có thể ngăn chặn liên hệ tinh thần trong một thời gian ngắn. Chỉ cần kịp thời trở lại hộp cách thần trước khi thẻ bài tiêu hao hết là sẽ an toàn”
Trần Minh Quân nhận lấy thẻ bài. Sau đó mỉm cười nhìn Dương Trí Thần rồi nói
“Đi, ra bên ngoài, tôi đã mang về cho ông một tay sai vật không tệ đây”
Dương Trí Thần không nói gì, theo chân Trần Minh Quân bước ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi nhà thì Trần Minh Quân đeo mặt nạ triệt quang lên. Đồng thời cũng mặc lên chiếc áo khoác phòng hộ. Mục đích là không muốn Hồng Kim Tinh nhìn ra chân thân.
Trần Minh Quân cũng không đi quá xa khỏi căn nhà. Hắn chọn một chỗ trống rồi đưa tay ra, động ý niệm.
Một cái buồng bằng đất sét xuất hiện. Bởi vì nó xuất hiện cách mặt đất một đoạn, nên lập tức bị rơi xuống.
BỊCH … lịch bịch, lịch bịch, ..
Một tiếng BỊCH vang lên. Cái buồng đất sét này chỉ được xây tạm bằng vật liệu đơn giản. Vừa chịu tác động của cú rơi thì liền bị tan vỡ hoàn toàn.
Chấn động này làm cho Hồng Kim Tinh đang chìm vào quy tức chân pháp cũng bị thức tỉnh. Sau một vài giây thì tinh thần của hắn mới hoàn toàn bừng tỉnh.
Hắn hốt hoảng nhảy lên, rời khỏi cái buồng đang đổ sập. Khi nhìn thấy Trần Minh Quân thì liền cung kính chào
“Ông chủ, chúng ta đã tới nơi rồi sao?”
Trần Minh Quân không vội đưa thẻ bài cho Hồng Kim Tinh mà quan sát hắn. Sau vài giây thì Trần Minh Quân hỏi
“Cẩn thận cảm nhận phệ tâm trùng, xem nó có dị động gì không?”
Trần Minh Quân muốn xác định một vấn đề. Hắn muốn biết Tử Sát Điệp có ở gần trong phạm vi mấy tỉnh xung quanh đây không.
Hồng Kim Tinh nghe vậy thì liền nhắm mắt cảm nhận. Qua một lúc lâu thì hắn mở mắt ra rồi nói
“Dạ thưa, hoàn toàn không có chút dị động gì cả”
Trần Minh Quân sờ sờ cầm tự lẩm bẩm
“Xem ra đối phương đã đi đâu đó rất xa”
Hồng Kim Tinh nghe không rõ nên hỏi lại
“Dạ, cái gì rất xa thưa ông chủ”
Trần Minh Quân khoát tay, lấy ra tấm thẻ bài rồi đưa cho Hồng Kim Tinh và dặn dò
“Thứ này có thể giúp ngươi ngăn chặn Tử Sát Điệp ra lệnh cho phệ tâm trùng trong thời gian ngắn. Nhờ đó mà người có thể sinh hoạt xung quanh đây”
Hắn lại chỉ tay về Dương Trí Thần rồi nói
“Đây là người của ta, gọi là Dương Trí Thần. Ngươi có thể gọi y là Dương Thiên Sư. Từ nay người sẽ ở lại đây giúp đỡ chăm sóc vườn thuốc này. Mọi sự việc đều phải nghe theo mệnh lệnh của Trí Thần.”
Hắn tiếp tục chỉ tay về ngôi nhà gỗ sau lưng
“Ngôi nhà này sẽ là nơi ngươi sinh hoạt. Bên trong có một chỗ để ngươi có thể ẩn nấp hoàn toàn khỏi Tử Sát Điệp. Cụ thể thì người có thể tìm Trí Thần để hỏi.”
Dương Trí Thần ngẩn người ra, nhưng cũng không có nói cái gì. Sợ sẽ làm lộ Trần Minh Quân.
Hồng Kim Tinh nghe xong thì rất cung kính đáp
“Dạ. thuộc hạ đã rõ”
Hồng Kim Tinh lại hướng về Dương Trí Thần chào hỏi
“Tôi tên là Hồng Kim Tinh, về sau xin làm phiền Dương Thiên Sư chỉ dạy thêm”