Trần Minh Quân tìm một quán cà phê trong khu vực. Hắn muốn sạc điện thoại để liên hệ với người nhà.
Đêm qua, hắn cũng định làm vậy, nhưng đã thay đổi suy nghĩ trong phút cuối. Ai mà biết được số điện thoại của hắn có thể bị theo dõi hay không.
Hắn không muốn vô tình làm luyên lụy tới những người bạn đại học của mình. Mặc dù việc tiếp xúc và gặp nhau trên Hòn Khoai cũng có một chút nguy cơ. Nhưng nguy cơ này vô cùng nhỏ, gần như không có khả năng phát sinh. Bởi vì tự nhiên thì ai sẽ đi điều tra bạn bè của hắn để làm gì? Trừ phi là hắn lộ ra chút dấu vết để có thể bị truy theo.
Trần Minh Quân cũng không tin trong quá trình duy chuyển từ Cà Mau lên Cần Thơ rồi về An Giang lại có người để ý tới hắn. Xác suất này cũng không khỏi quá nhỏ đi.
Không mất quá nhiều thời gian thì hắn đã tìm được một quán cà phê ưng ý. Không hiểu duyên cớ làm sao mà hắn chọn đúng cái quán mà Lâm Thu Du·ng t·hường xuyên lui tới.
Lần trước, Lâm Thu Dung biết về Trần Minh Quân thông qua cuộc gặp với hai cô bạn Hoa Bảo Yến và Huỳnh Yến Nhi chính là tại quán cà phê này.
Ma xui quỷ khiến làm sao, ngày hôm nay, ba cô gái này cũng đang có mặt trong quán. Họ cũng đang ngồi ở chỗ cũ trước kia.
Tuy nhiên, ba cô gái đang rất tập trung nói chuyện với nhau. Lúc Trần Minh Quân đi vào thì cũng chẳng tạo ra một chút động tĩnh gì to tát cả. Hắn cứ như một người khách bình thường đi vào quán. Trong quán cũng sẽ luôn có cảnh người vào kẻ ra, ai mà đi để ý cơ chứ? Trừ phi là chỗ ngồi ở gần nơi ra vào mà thôi.
Trần Minh Quân cũng không có quan sát khu vực tầng lửng bên trên. Hắn ngó nhìn xung quanh, rất nhanh thì tìm được một chỗ tương đối vắng khách.
Hắn kêu một ly cà phê sữa, rồi lấy điện thoại ra cắm sạc và chờ đợi.
…
Bên trên tầng lửng của quán cà phê này
“Thu Dung à, dạo này bà bắt đầu viết tiểu thuyết viễn tưởng hay sao? Từ đâu mà bà nghĩ ra được câu chuyện phi thực tế nhưng nghe hay vậy?”
“Đúng đó, có phải bà đang muốn tôi với Yến Nhi bình phẩm giúp cho bà không? Tôi phải công nhận là nghe rất là hấp dẫn đó nha. Tiết lộ một chút thông tin đi, có gì bọn tôi tuyên truyền quảng bá cho”
Sau khi Lâm Thu Dung kể cho hai cô bạn của mình nghe về hành trình đi tới hòn đảo đấu giá thì được nghe mấy câu đánh giá như vậy.
Dĩ nhiên là Lâm Thu Dung cũng không có đề cập tới Trần Minh Quân. Càng không có kể về việc đã cho Trần Minh Quân một vé tham gia.
Bản thân Lâm Thu Dung cũng không biết Trần Minh Quân có đi hay không. Cô cũng có chút nghi ngờ cái người toàn thân đen thui thần bí kia. Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, khó mà khẳng định được.
Lâm Thu Dung cũng có giải thích nhiều mà chỉ đơn giản trả lời
“Tôi kể là chuyện thật sự, không có tiểu thuyết gì ở đây cả. Hai người tin cũng được, không tin cũng không sao. Chỉ là, thế giới này thực sự không có giống như những gì chúng ta biết đâu.”
Nói tới đây thì cô nhớ lại vụ ngôi nhà ma ám của mình. Mà nhớ tới vụ đó thì lại nhớ tới Trần Minh Quân. Dĩ nhiên không phải loại nhớ nhung nam nữ gì cả. Chủ yếu là cô đang suy nghĩ Trần Minh Quân chắc chắn cũng là một nhân vật không bình thường.
Mà dĩ nhiên phải là nhân vật không bình thường rồi. Người bình thường ai có thể gọi ra một con quỷ cơ chứ. Cái đám thầy bắt ma cũng có ai từng gọi ra được con ma nào đâu. Toàn bộ chỉ là tự biên tự diễn, có hay không có hoàn toàn không có cơ sở nào để chứng minh cả.
Nhưng Trần Minh Quân thì khác, chẳng những gọi được ma quỷ hiện ra, còn trao đổi được với ma quỷ nữa. Nghĩ tới đây thì cô tự nhiên lại rất muốn em trai có thể thực sự được Trần Minh Quân nhận làm đệ tử.
Mà cũng chỉ hơi lóe lên suy nghĩ này thôi thì cô liền lắc đầu tự giễu
“Làm sao có thể chứ?”
Nghe Lâm Thu Dung lẩm bẩm thì Hoa Bảo Yến hỏi lại
“Bà nói cái gì có thể vậy Thu Dung?”
Nghe bạn mình hỏi thì Lâm Thu Dung mới bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man. Cô lắc lắc cái đầu bảo
“Không có gì đâu, tôi nói sảng đó mà!”
Huỳnh Yến Nhi thì làm ra vẻ cụ bà, đưa tay lên cằm suy tư rồi phán đoán
“Tôi thấy nghi ngờ lắm à nha, từ lúc bà biến mất một thời gian trở về thì lạ lắm. Hôm nay còn ngồi thả hồn theo gió nữa chứ?”
Ánh mắt của Huỳnh Yến Nhi lóe lên một tia tinh quang. Cô nở một nụ cười giảo hoặc rồi nói
“Lâm Thu Dung, bà khai mau, có phải và đã bị anh nào câu mất trái tim rồi hay không?”
Lâm Thu Dung xua tay
“Bà suy đoán lung tung cái gì vậy? Làm gì có chuyện đó chứ?”
Hoa Bảo Yến cũng chen lời nói vào
“ y da, xem thái độ của bà kìa. Có tật giật mình đúng không? Thôi xong rồi, tiểu thư tỷ phú của chúng ta cuối cùng cũng bị câu dẫn mất trái tim rồi. Khôn hồn thì khai nhanh để còn nhận khoan hồng, là anh nào?”
“Thật khổ quá mà, làm gì có anh nào chứ? Tôi chỉ đang suy nghĩ về mấy vụ thần bí kia thôi”
Lâm Thu Dung vẫn tiếp tục biện bạch
Hoa Bảo Yến vẫn không tin, cô nhìn tới nhìn lui trên người Lâm Thu Dung. Sau một lúc thì đưa cái nhìn có chút gian tà mà nói khẽ
“Nè, có phải hai người đã ấy ấy rồi không?”
Lâm Thu Dung trợn trắng mắt lên, không nói nên lời.
Hai cô bạn vẫn cứ liên tục tra hỏi, mặc cho Lâm Thu Dung có nói thế nào thì cũng không tin. Những chuyện liên quan tới buổi đấu giá cứ thế mà bị quên lãng sang một bên.
Chỉ có bản thân Lâm Thu Dung là liên tục cười khổ. Chính bản thân cô cũng biết những chuyện mình nói quá khó tin. Làm sao có thể có những chuyện như vậy tồn tại trên thế giới này được cơ chứ. Xét về mặc nào đó mà nói thì nó còn khó tin hơn là tin trên đời này có ma quỷ.
Ít nhất thì vẫn có rất nhiều người tin có ma quỷ, cho dù bọn họ chưa gặp bao giờ nhưng vẫn tin. Còn cái chuyện mà cô kể thì quá hư ảo và phi thực tế.
…
Chiếc điện thoại của Trần Minh Quân được nạp pin không quá một phút thì cũng khởi động được. Sau khi nhìn vào màn hình, thứ nổi bậc nhất chính là số lượng cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Trần Minh Quân cũng không tra lại, hắn bấm tìm danh bạ của Trần Minh Tuấn và bấm gọi.
Tại nhà Trần Minh Quân, gần như tất cả thành viên trong gia đình đều đang có mặt. Trong đó còn có mấy vị luật sư được mời tới.
Họ đang thảo luận về v·ụ k·iện thương hiệu. Tính tới tính lui thì vẫn không có cơ hội thắng nào cả. Các luật sư cũng chỉ có thể đề xuất một số phương án để giảm thiểu bồi thường và thiệt hại.
Thế nhưng, các phương án này cũng có khác nào tay không đưa toàn bộ cho đối phương. Nói dễ nghe thì chính là hợp tác, còn nói khó nghe thì chính là bị ăn c·ướp.
Trong lúc mọi người đang tranh luận thì điện thoại của Trần Minh Tuấn vang lên. Tiếng chuông reo đột ngột làm cho mọi người đều dừng lại ngó qua.
Trần Thăng lên tiếng
“Con đi ra ngoài nghe đi, biết đâu là có chuyện quan trọng”
Trần Minh Tuấn dạ một tiếng, cầm điện thoại lên định đi ra ngoài nghe. Nhưng khi nhìn thấy dãy số và tên người gọi trên màn hình thì la toáng lên
“Trời ơi, ba mẹ ơi, là Minh Quân gọi!”
Nguyễn Minh Yến đứng bật dậy hô lên “Nhanh nghe máy đi con”
Trần Minh Tuấn đang muốn bấm nghe thì Trần Thăng lên tiếng
“Khoan đã, chờ một chút!”
Sau đó, ông lịch sự nói với mấy vị luật sư
“Thật là ngại quá, gia đình chúng tôi có chuyện cần nói riêng với nhau. Kính phiền mấy vị ngồi ở đây chờ đợi một chút nhé”
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi mỉm cười đáp
“Không sao, gia đình có việc thì xin cứ tự nhiên. Chúng tôi sẽ chờ!”
Trần Thăng mỉm cười nói cám ơn, rồi ra hiệu cho cho mọi người nhanh chóng đi ra nhà sau.
Trần Minh Tuấn mở loa ngoài rồi bấm chấp nhận cuộc gọi
“Alo, anh ba hả anh ba?” Tiếng nói của Trần Minh Quân vang lên.
Nguyễn Minh Yến nghe được thì vội vàng hỏi
“Minh Quân à, con có bị làm sao không? Vì sao lâu như vậy mới gọi về nhà. Vì sao cả điện thoại cũng không gọi được”
Trần Minh Quân nghe giọng nói của mẹ mình thì hơi trầm mặt một chút. Hắn biết bản thân đã làm cho người nhà rất lo lắng. Hắn hít sâu một hơi rồi dùng giọng thật bình thản đáp lại
“Mẹ ơi, con không có sao, rất là khỏe. Trước khi đi còn đã nói trước với cả nhà rồi mà. Nơi con đến sẽ không liên lạc được với mọi người.”
Trần Thăng lúc này mới lên tiếng
”Được rồi bà à, giờ không phải lúc trách móc con nó. Minh Quân à, khi nào thì còn trở về nhà?”
Trần Minh Quân nghe được một chút vấn đề, dường như ở nhà đang có chuyện gì đó. Hắn liền hỏi thăm
“Ba! Mẹ! Có phải ở nhà có chuyện gì rồi không?”
Trần Minh Tuấn không đợi ba mẹ trả lời thì liên nói
“Đúng đó Minh Quân, chuyện liên quan tới liệu thương dịch. Cả nhà đang không biết phải xử lý như thế nào? Hiện tại, nhà chúng ta đang bị kiện thương hiệu. Nếu thua kiện thì phải bồi thường cả ngàn tỷ đồng. Và khả năng chúng ta thua kiện gần như là 100%”
Trần Minh Quân nghe như vậy thì ánh mắt trở nên sắc lạnh. Hắn hỏi lại một cách bình tĩnh
“Anh hai, nói sơ lại cho em nghe đi”
Trần Minh Tuấn bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc. Cũng không cần quá chi tiết, cũng chỉ cần nói đại khái tình hình là Trần MInh Quân đã có thể hiểu rõ tiền căn hậu quả. Đây cũng là vấn đề hắn đã lường trước được. Hắn chỉ không ngờ lại tới sớm như vậy thôi.
Sau khi nghe Trần Minh Tuấn nói xong, Trần Minh Quân chỉ đáp lại một câu
“Ba! Mẹ! Vụ kiện này chúng ta hãy chủ động nhận thua đi. Chuyện bồi thường và tất cả những chuyện khác hãy để con xử lý. Ngày mai con sẽ trở về nhà!”