Trần Minh Quân nhìn gương mặt cười cười nham nhở của đối phương thì liền giả bộ gãi đầu ngượng ngùng. Hành động này của Trần Minh Quân càng làm cho tên kia càng thêm nắm chắc. Tranh thủ lúc còn nóng ông ta liền nói thêm
“Anh bạn trẻ, hãy nghĩ thử xem, gia đình cậu có giữ lại cũng không sử dụng được. Dù có sử dụng được thì cũng không phải bây giờ. Hơn nữa, chúng tôi cũng chỉ muốn phương pháp đó để dùng cho mục đích cá nhân, hoàn toàn không có ý chen chân vào thị trường. Nếu bán lại cho chúng tôi, gia đình cậu sẽ được một số tiền lớn, hoàn toàn 100 lợi mà chẳng có 1 hại nào cả”
Trần Minh Quân nghe xong thì ánh mắt sáng rực lớn, tràn ngập vẻ tham lam và hào hứng, cứ như là đã thông suốt rồi. Dĩ nhiên chỉ là diễn mà thôi. Thu hết biểu hiện của Trần Minh Quân vào mắt, tên kia khẽ nhếch miệng cười. Trong lòng không khỏi âm thầm khinh bỉ
“Đúng là đám người thế tục, vài ba câu là có thể lung lạc được, thấy tiền thì chuyện gì cũng thông”
Thế nhưng, vẻ mặt tham lam hào hứng của Trần Minh Quân chỉ duy trì được mấy giây thì liền bị thay thế bằng một sự thất vọng tràn trề. Hắn khổ sở nói
“Mặc dù tôi cũng rất muốn, nhưng thực sự là gia đình tôi cũng không có cách nào bán phương pháp này ra.”
Không chờ người đàn ông kia mở miệng thì một người khác đã vội lên tiếng hỏi, giọng điệu có một chút phần chất vấn
“Có gì mà không thể chứ? Nếu là vấn đề giá cả, cậu cứ nói thẳng ra là được”
Trần Minh Quân làm ra vẻ cười khổ, xua tay giải thích
“Không phải như vậy! Thành ý của các vị tôi đã rõ, tin rằng tôi nói ra cái giá vài trăm tỷ thì các vị cũng sẽ gật đầu đúng không?”
Người vừa lên tiếng chất vấn lúc nãy trả lời ngay
“Đúng vậy, đừng nói vài trăm tỷ, nếu cậu nói vài ngàn tỷ cũng chưa chắc là không thể”
Trần Minh Quân nghe như vậy thì cố gắng làm cho trái tim mình đập nhanh hơn. Cố làm ra một tâm trạng vô cùng hứng khởi lại kết hợp với một trạng thái bất lực đi kèm. Hắn siết chặt nắm tay như là đang rất là khó chịu. Một lúc sau thì thả lỏng tay ra rồi thì thào vô cùng yếu ớt
“Đáng tiếc, gia đình tôi cũng không có thật sự nắm giữ phương pháp chế thuốc. Chúng tôi cũng chỉ là được người nhờ làm đại diện kinh doanh. Toàn bộ quá trình sản xuất và chế dược đều do một người thần bí thực hiện.”
Một người đàn ông khác nói ngay
“Vậy cũng không sao. Cậu chỉ cần giới thiệu chúng tôi với người đó, chúng tôi cũng sẽ hậu tạ một số tiền lớn”
Hiển nhiên, người này nghĩ rằng Trần Minh Quân đang muốn vòi tiền. Chỉ khi chịu chi tiền thì mới được tiếp xúc với chính chủ. Hiệu quả này cũng là thứ mà Trần Minh Quân muốn. Hắn muốn chuyện liên quan liệu thương dịch phải triệt để không còn liên quan tới gia đình nữa.
Trần Minh Quân lắc đầu nói tiếp
“Đừng nói là giới thiệu, cho dù bản thân người kia giờ đang ở đâu, làm gì, chính gia đình tôi cũng muốn biết đây”
Người đàn ông có thái độ chất vấn lại lên tiếng, giọng cũng hơi có phần khó chịu
“Ý cậu là gì? Nếu cậu muốn tiền thì cứ nói ra. Để mua tin tức về người chế thuốc, tiền bạc cũng sẽ không thành vấn đề”
Nghe vậy thì Trần Minh Quân lại tiếp tục làm ra vẻ vô cùng tiếc nuối. Tiếc vì không thể bán được tin tức này. Hắn hít sâu một hơi rồi nói
“Không phải tôi đang vòi tiền, mà là gia đình tôi đã mất liên lạc với người đó. Khi nghe có v·ụ k·iện, người đó đã trực tiếp yêu cầu gia đình tôi chấp nhận thua kiện. Rồi chuyển cho chúng tôi số tiền để bồi thường cho bên thắng kiện cùng với một cái phương pháp chế thuốc để giao ra. Kể từ đó thì không còn liên lạc được nữa.”
Để thuyết phục hơn, Trần Minh Quân không ngần ngại kể thêm nhiều chuyện về người chế thuốc thần bí kia. Trong câu chuyện này, hắn còn thêm vào một số tình tiết như có như không thể hiện một chút liên quan tới chân võ. Dĩ nhiên là trong giọng kể của Trần Minh Quân thì hắn không biết đến chân võ.
Sau cùng, hắn còn nhiệt tình dẫn nhóm người này đến chỗ xưởng chế thuốc. Bây giờ cái xưởng đã trống không, toàn bộ trang thiết bị và nguyên liệu đều đã bị đem đi. Theo Trần Minh Quân nói, người kia trực tiếp ở bên trong này chế thuốc. Tại một thời điểm chỉ cho phép một người phụ việc. Người phụ việc cũng không được phép quan sát quá trình làm việc của người đó. Chỉ khi được gọi thì mới có thể tiến vào khu chế thuốc.
Cuối cùng, Trần Minh Quân cố gắng mô tả vẻ ngoài của người kia. Đó là một người cả ngày lẫn đêm đều khoác một cái áo màu đen, trùm kín đầu, không thể nhìn rõ gương mặt. Bình thường không bao giờ thấy đi đâu. Nhưng cách đây không lâu thì ngừng sản xuất hơn một tuần. Gần đây mới liên lạc lại, nhưng cũng là lúc xảy ra v·ụ k·iện. Vừa kết thúc chuyện v·ụ k·iện thì người đó cũng không còn nhìn thấy nữa.
Trần Minh Quân đang cố gắng đẩy toàn bộ sự việc liên quan tới một thân phận khác của hắn. Chính là người đã đi tham gia đấu giá hội. Hắn tin tưởng, nếu đám người này trở về và bàn giao với cấp trên. Rất nhanh sẽ có thể xâu chuỗi hết thông tin và mục tiêu sẽ bị chuyển dời khỏi gia đình hắn.
Mặc dù có thể sẽ bị giá·m s·át theo dõi một thời gian. Nhưng mà chắc chắn sẽ không còn đáng lo ngại nữa.
Để tăng thêm tính thuyết phục, hắn cần kể ra một chuyện có chút tính chất kinh thế hãi tục. Sở dĩ gia đình hắn tin tưởng người kia là vì người kia đã cứu mẹ của hắn khỏi bị liệt đôi chân. Lúc kể chuyện này ra, Trần Minh Quân làm dáng vẻ thề thốt, rằng hắn không có nói láo, người kia cho mẹ hắn uống một giọt thuốc sáng rực rỡ. Chính thức đó đã giúp mẹ hắn bình phục.
Hắn lại bồi tiếp trả lời mấy người này thêm rất nhiều câu hỏi. Khi cảm thấy sự việc đã sắp kết thúc thì hắn đưa ra một chiêu cuối cùng.
Trần Minh Quân làm ra vẻ hơi có chút hèn mọn và tham lam. Trên mặt nở một nụ cười tươi rồi nói
“Các vị, mặc dù không trực tiếp giúp các vị tìm được mục tiêu. Nhưng tin chắc rằng, với tài lực hùng hậu của ông chủ phía sau các vị thì việc tìm ra đối phương sẽ không khó. Không biết là … các vị định trả bao nhiêu cho công sức của tôi đây?”
Cả bốn tên đàn ông này nghe Trần Minh Quân hỏi thì liếc nhìn nhau. Người nào cũng nhếch miệng cười khinh bỉ.
Trần Minh Quân thấy bốn người chỉ nhìn nhau mà không nói gì thì vội nói thêm
“Các vị cũng đừng nghĩ rằng tôi cực khổ dẫn các vị chạy đông chạy tây là vì lòng tốt đó chứ? Hơn nữa, ai mà biết được khi nào người kia lại tìm tới gia đình tôi. Lúc đó, không lẽ tôi rảnh việc không có gì làm tự động đi báo tin cho các vị à?”
Hắn chỉ nói tới đó thì dừng, ý tứ rất rõ ràng. Tôi thấy mấy người hào sảng và chịu chi nên mới nhiệt tình. Nếu không để tôi hài lòng, sau này có biết được tin tức thì cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện báo tin.
Chuyện này hắn không nói thì tin chắc rằng đám người này cũng nghĩ tới. Nếu người thần bí kia đã một lần tìm tới gia đình này thì cũng có thể có lần thứ hai.
Còn chuyện liên hệ người thần bí có liên quan gì với cái gia đình này. Thông qua biểu hiện phàm tục của Trần Minh Quân thì bọn họ hoàn toàn không có nghĩ đến. Họ đã tin chắc rằng, gã kia chỉ mượn tay gia đình Trần Minh Quân để kiếm chút tiền thế tục. Rất có thể là có việc gì đó cần tới tiền, hơn nữa là cần rất nhiều tiền.
Trần Minh Quân cũng dự tính được, gia đình hắn sẽ bị theo dõi một thời gian. Nhưng cũng chỉ là một thời gian mà thôi, không có vấn đề gì quá lớn lao. Một khi đám người này không thu được thông tin gì bổ ích, họ sẽ nhanh chóng quên gia đình hắn.
Sau cuộc gặp gỡ này, khi thời điểm thích hợp đến. Hắn sẽ để người thần bí kia tái xuất ở một nơi khác. Dẫn toàn bộ sự chú ý chuyển dời đi.
Bốn tên đàn ông nghe thấy ý tứ vòi tiền của Trần Minh Quân thì cũng không tỏ vẻ gì khó chịu. Theo bọn họ, như thế này thì mới đúng. Làm việc với người tham lam thì vô cùng dễ dàng, tiền ra là xong việc.
Một tên trong số bốn người lấy trong ví ra một xấp tiền, nhìn sơ qua khoảng hơn chục tờ 500 ngàn. Hắn chẳng buồn đếm lại mà đưa qua trước mặt Trần Minh Quân.
“Số này cũng được khoảng bốn năm triệu. Xem như trả công anh bạn đã dẫn chúng tôi đi đông đi tây cả buổi. Nếu sau này người kia xuất hiện, anh bạn chỉ cần gọi báo cho chúng tôi, anh bạn sẽ nhận được hồi báo lớn hơn rất nhiều”
Trần Minh Quân làm dáng vẻ thấy tiền sáng mắt, tiện tay cầm lấy xấp tiền. Sau khi đếm đi đếm lại vài lần thì làm ra vẻ thất vọng, hắn vừa lắc đầu vừa chề môi ra tự lẩm bẩm
“Mở miệng ra là tiền tỷ, nghìn tỷ, vậy mà tốn công cả nửa ngày trời chỉ trả có chút này”
Dù hắn nói lẩm bẩm nhỏ miệng, nhưng dĩ nhiên là cố ý làm ra vẻ chê bai. Bốn gã đàn ông không có bị điếc, nên đều nghe rất rõ. Tên lúc nãy đưa xấp tiền cho Trần Minh Quân cảm thấy nên để lòng tham của đối phương cảm thấy thỏa mãn. Mục đích dĩ nhiên là hy vọng người kia có trở lại thì Trần Minh Quân sẽ báo tin.
Bọn họ cũng sẽ theo dõi gia đình này, nhưng đâu thể chắc chắn từng giây từng phút đều có thể quan sát được. Người kia cũng không phải người thường, tin chắc sẽ vô cùng cẩn thận. Nếu theo dõi không có kết quả thì phải trông chờ vào tin báo của người trong cuộc.
Nghĩ vậy, hắn bèn nói
“Anh bạn đừng hiểu lầm. Khi nãy tôi nói không rõ. Đây là chút tiền trả trước, một lát trở lại xe thì chúng tôi sẽ trả thêm cho xứng đáng. Về sau, chỉ cần có tin báo, trăm tỷ nghìn tỷ gì đó không còn là lời nói suông đâu”
Cứ như vậy, trước khi lên xe rời đi. Trần Minh Quân lại nhận được thêm 50 triệu. Số tiền được chuyển khoản tới tài khoản ngân hàng trước đây của hắn.
Đứng nhìn theo chiếc xe ô tô đang dần khuất ở cuối đường. Ánh mắt Trần Minh Quân lấp lóe không ngừng. Hắn tự lẩm bẩm
“Hy vọng chuyện này sớm đi qua. Mình quá sơ suất cho nên mới dẫn tới tình huống này. Cho tới khi có đủ sự đảm bảo về an toàn, mình không thể làm ra động tĩnh gì quá viển siêu thế tục. Hoặc là … nếu có làm thì phải làm với một thân phận khác”