Thuận Thiên

Chương 104: Nói chuyện làm ăn



Chương 104: Nói chuyện làm ăn

Mặc dù Trần Minh Quân cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn cũng không phải là thám tử, không thể chỉ vì một chút cảm giác nghi vấn thì chạy đi điều tra. Hắn cũng chỉ cảm thấy khó hiểu, đồng thời thương cảm cho người bạn cũ của mình. Hy vọng thực sự cơ quan chức năng sẽ điều tra ra được một sự thật khác.

Bỏ qua sự việc này, Trần Minh Quân nhớ đến chính sự. Hắn đang loay hoay thiết kế bối cảnh cho khu tu luyện và khu nhà ở trên vườn thuốc. Với tài năng âm điểm của hắn trong lĩnh vực kiến trúc, dĩ nhiên là không thể nào hoàn thành.

Tuy nhiên, chuyện Lê Trần Nam đã gợi ý cho hắn một giải pháp. Trong nhóm bạn đại học của hắn, có một người có chị làm trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc. Bởi vì sự việc đặc thù, vị trí cần quan sát và thiết kế là ở trên núi Cấm. Hắn không thể tùy tiện đi thuê công ty kiến trúc được. Kể cả thuê thợ xây thì hắn cũng chỉ có thể thuê người quen biết trong xóm như chú Ba Đức.

Nghĩ là làm ngay, Trần Minh Quân lấy điện thoại ra, do tìm số rồi bấm gọi. Hắn vừa gọi thì đã có người trả lời ngay. Dường như đối phương đang sử dụng điện thoại để lướt mạng.

“Tôi nghe nè Minh Quân, ông gọi tôi có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy giọng quen thuộc, Trần Minh Quân biết người trả lời cũng là chủ nhân của số điện thoại, Phan Bích Ngọc. Hắn liền nói ngay

“Đúng là có chút chuyện thật. Không biết là người chị kiến trúc sư của bà hiện giờ đang công tác ở đâu vậy?”

Phan Bích Ngọc vận hỏi

“Ủa trời ơi, sao bữa nay tự nhiên lại hỏi thăm chị của tôi nữa? Ông đừng nói là ông có ý với chị của tôi đấy nhé!”

Trần Minh Quân cười khổ, nhanh chóng giải thích

“Khổ quá, tôi có chút vấn đề về kiến trúc, muốn thuê chị của bà ra tay. Cho nên mới hỏi thăm, bà nghĩ cái gì vậy?”

Nghe như vậy thì bên kia điện thoại dường như có tiếng thở dài thất vọng rất nhỏ

“Vậy mà cứ tưởng .. làm tôi mừng hụt”

Trần Minh Quân nghe không rõ lắm, bởi vì câu nói đó là Phan Bích Ngọc tự lẩm bẩm một mình. Hắn liền hỏi lại



“Hả? Bà nói gì nói to lên, tôi nghe không rõ lắm”

“Không có gì, không có gì, … Ông muốn thuê chị Bích làm gì, nói tôi nghe xem, có gì tôi nhắn lại cho”

Trần Minh Quân cũng không có suy nghĩ nhiều, bèn nói ngay

“Tôi muốn xây dựng một tổ hợp kiến trúc, muốn thuê chị Bích đến khảo sát và thiết kế. Giá cả thì không thành vấn đề. Nếu chị Bích đồng ý thì có thể tới nhà tôi, tôi dẫn đi xem hoàn cảnh hiện tại”

Phan Bích Ngọc nghe xong thì dõng dạc đáp

“OK gà đen, chờ tối nay chị Bích về tôi sẽ nhắn lại rồi sẽ trả lời với ông”

“Vậy tôi cảm ơn bà trước, khi nào gặp lại tôi mời chầu cơm thịnh soạn”

“Đấy, là ông nói đó nhé, đừng có mà quên đấy”

“Tuyệt đối sẽ không quên. Vậy nhé, tôi cúp máy đây”

Kết thúc cuộc gọi, Trần Minh Quân nghĩ nghĩ, liền dùng kỹ năng photoshop của bản thân để vẽ ra vài cái mô hình. Đó là mô hình của những phòng tu luyện, được phân chia làm nhiều cấp độ. Chúng bao gồm phòng tu luyện nhập môn, phòng tu luyện tiểu chu thiên, phòng tu luyện đại chu thiên, phòng tu luyện khai huyệt, phòng tu luyện hóa linh và phòng tu luyện linh sĩ.

Mỗi cấp độ sẽ được bố trí trận văn hỗ trợ tốt nhất cho từng giai đoạn tương ứng. Nồng độ năng lượng thiên địa cũng được khống chế ở mức tốt nhất có thể. Năng lượng dày quá mức thì cũng vô ích, thậm chí còn gây ra hiện tượng phản tác dụng.

Riêng phòng tu luyện khai huyệt thì sẽ khác một chút. Bởi vì phòng tu luyện này sẽ được bố trí thành một không gian riêng biệt. Không gian riêng biệt này được gọi là Ngũ Hành Nguyên Giới. Ở bên trong Ngũ Hành Nguyên Giới thì tốc độ kích hoạt huyệt đạo sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Phòng tu luyện hóa linh cũng là một phòng đặc biệt. Nơi này chẳng những chú trọng năng lượng thiên địa mà còn phải có một loại năng lượng đặc thù khác, chính là năng lượng tinh thần.



Giai đoạn luyện khí hóa linh là một bước chuyển đổi vô cùng khó khăn. Tu sĩ phải chuyển hóa chân khí thành linh khí. Cũng chính là chân khí có linh. Chữ linh ở đây ý nói linh thức, là ý thức của bản thân tu sĩ.

Nói một cách dễ hiểu, linh khí sẽ chẳng khác nào một bộ phận của thân thể, có thể điều khiển như tay chân.

Với mỗi cấp độ, Trần Minh Quân dự định sẽ xây dựng 10 phòng. Riêng phòng khai huyệt thì chỉ có thể có một phòng. Lý do là vì ngũ hành nguyên thạch chỉ có một bộ.

Mỗi phòng tu luyện có diện tích rất khiêm tốn, nên tổng diện tích cần có cũng không cần quá nhiều. Không phải lo chuyện không đủ đất xây.

Bởi vì hình dáng của phòng tu luyện đều rất đơn giản, Trần Minh Quân chỉ mất không tới 30 phút thì đã vẽ xong. Hắn in chúng ra và mang theo bên người. Dự định sẽ giao lại cho bà chị kiến trúc sư khi gặp mặt.

Trần Minh Quân đang muốn rời khỏi nhà để lên vườn thuốc thì có một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng nhà hắn. Cửa xe mở ra, có tổng cộng 4 người đàn ông mặc vest tây lịch sự bước ra.

Một người trong số đó nhìn thấy Trần Minh Quân từ trong nhà bước ra thì lịch sự hỏi thăm

“Anh bạn trẻ, làm phiền cho tôi hỏi, đây có phải là nhà của bác sĩ đông y Nguyễn Minh Yến không?”

Nghe hỏi tới mẹ mình thì Trần Minh Quân hơi nhíu mày suy nghĩ. Nhưng rất nhanh thì hắn cũng đáp lời đối phương, còn mang theo một chút ý hỏi ngược lại.

“Nguyễn Minh Yến là mẹ, các người là ai, tìm mẹ tôi có việc gì không?”

Trong giọng nói không quá thân thiện nhưng cũng không khó chịu gì.

Người đàn ông kia nghe như vậy thì mỉm cười nói tiếp

“Vậy thì tốt quá, chúng tôi là người ở xa tới đây. Muốn thương lượng một chút chuyện làm ăn. Anh bạn trẻ có thể báo tin lại với bà Nguyễn Minh Yến được không?”

“Hiện tại ba mẹ tôi không có ở nhà, nhưng có chuyện gì thì tôi cũng có thể quyết định được. À, thật là có lỗi, mời mọi người vào nhà ngồi rồi nói chuyện tiếp”

Trần Minh Quân vừa nói vừa giả vờ như bản thân quên, nhưng kỳ thực hắn không có ý định mời khách vào nhà. Chỉ là nghe đối phương nói thương lượng chuyện làm ăn thì hắn thay đổi suy nghĩ.



Cũng không phải Trần Minh Quân muốn làm ăn gì. Chỉ là hắn cảm thấy có thể là chuyện liên quan tới liệu thương dịch, cho nên hắn muốn giả vờ bình thường một chút để đưa đẩy chuyện này qua đi.

Đi theo Trần Minh Quân vào nhà, bốn người cũng không ngó trước nhìn sau, rất là lịch sự tao nhã. Sau khi mời bốn người ngồi xuống, Trần Minh Quân liền lấy lý do đi lấy trà nước, kỳ thực là hắn đi gọi điện cho chị Hồng Thắm. Sau khi dặn dò cả nhà tạm thời khoan hãy về nhà thì hắn trở lại phòng khách.

Trần Minh Quân lịch sự rót trà cho bốn người, rồi liền hỏi

“Không biết các vị định bàn chuyện làm ăn gì với gia đình tôi. Xin yên tâm, tôi có thể làm chủ hoàn toàn. Nói chuyện với tôi cũng không khác gì với ba mẹ tôi”

Người đàn ông khi nãy mỉm cười nói

“Chuyện là thế này, chúng tôi biết được nhà thuốc Minh Yến có bán một thứ thuốc gọi là liệu thương dịch. Ông chủ của chúng tôi muốn mua một lượng lớn thuốc này. Đồng thời, nếu có thể có được quá trình sản xuất thì chúng tôi sẽ chấp nhận trả một cái giá lớn”

Nghe tới đây thì trong lòng Trần Minh Quân hiện ra 2 chữ “Quả nhiên”. Tuy nhiên, hắn vẫn nhíu mày giả bộ đang cảm thấy khó chịu và suy tư.

Như vậy thì mới đúng, không ai vui vẻ khi tự nhiên có kẻ khác muốn sở hữu một thứ quý giá của bản thân. Bán thuốc là chuyện bình thường, nhưng phương pháp sản xuất thì nào có dễ nói chuyện như vậy.

Nhìn thấy thái độ của Trần Minh Quân, người đàn ông kia cũng hiểu hắn đang nghĩ gì, liền nói thêm

“Xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi muốn phương pháp chế thuốc là vì mục đích cá nhân. Tuyệt đối sẽ không dùng nó để cạnh tranh trên thị trường với nhà thuốc Minh Yến. Chuyện này chúng tôi có thể cam đoan và sẵn sàng làm mọi chuyện để đảm bảo”

Nghe tới đây thì Trần Minh Quân thở dài một hơi

“Haizz … không phải tôi đang nghĩ chuyện đó đâu. Nếu mục đích các ông đến đây là vì liệu thương dịch thì các ông đến muộn rồi. Không hiểu sao các ông lại không nắm bắt được thông tin. Chúng tôi đã bị kiện, toàn bộ số thuốc còn lại cùng với phương pháp điều chế đã bị đem đi cả rồi”

Nghe Trần Minh Quân nói thì người đàn ông kia không tỏ vẻ bất ngờ. Dĩ nhiên là ông ta biết chuyện k·iện t·ụng. Nhưng mà, làm gì có chuyện bàn giao hết. Cho dù có bàn giao hết thì cũng sẽ còn biết phương pháp. Thậm chí, rất có thể thứ được bàn giao là thứ không chính xác.

“Anh bạn trẻ, chúng tôi cũng không muốn nói lòng vòng. Chuyện v·ụ k·iện dĩ nhiên chúng tôi biết. Nhưng chúng tôi tin chắc rằng, nhà thuốc Minh Yến vẫn có phương pháp điều chế. Hơn nữa, còn có thể là phương pháp thật sự. Chúng tôi biết nhà thuốc Minh Yến sẽ không thể tiếp tục kinh doanh, vậy tại sao không bán lại cho chúng tôi với cái giá trên trời. Tiền bạc với chúng tôi không thành vấn đề gì cả. Hơn nữa, dù nhà thuốc Minh Yến không thể kinh doanh thì chúng tôi vẫn sẽ không dùng nó để bán ra trên thị trường. Chuyện này hoàn toàn là vì mục đích riêng tư, chúng tôi có thể đảm bảo”

Nói tới đây thì ông ta mỉm cười ý vị thâm trường. Kiểu như “anh bạn trẻ, cậu hiểu ý tôi nói mà đúng không? Chắc chắn gia đình cậu không bàn giao đồ thật cho người ta”