Thuận Thiên

Chương 103: Án mạng khó tin



Chương 103: Án mạng khó tin

Dương Trí Thần quan sát được hơn 5 phút thì lên tiếng nói

“Minh Quân, cái thứ này cần thời gian để nghiên cứu. Ông muốn làm gì thì cứ đi làm đi. Khi nào cần tôi sẽ gọi cho ông”

Trần Minh Quân nghe vậy thì gật đầu, vỗ vỗ lên vai Dương Trí Thần

“Được, vậy tôi đi chuẩn bị một số việc. Có lẽ sẽ còn cần ông hỗ trợ nhiều thứ, vất vả cho ông rồi”

Dương Trí Thần hỏi một câu

“Xa lạ và khách sáo vậy sao?”

Trần Minh Quân cười ha hả rồi nhanh chóng bước đi. Dương Trí Thần cũng mang theo tờ giấy A0 đi vào bên trong căn nhà gỗ.

Trần Minh Quân dạo một vòng quanh vườn thuốc. Từ lúc trở về, hắn luôn bận rộn những chuyện không đâu, còn chưa chính thức quan sát cẩn thận nơi này.

Hiện tại, diện tích vườn thuốc đã rộng hơn lúc ban đầu rất nhiều. Nói là rộng gấp 10 vẫn còn chưa đúng, không đo đếm cụ thể thì khó mà xác định được. Chỉ biết là nó rất là rộng.

Bên trong diện tích này, không phải chỗ nào cũng là nền đất trồng cây. Dù sao chỗ này cũng là trên một ngọn núi, sẽ luôn luôn có đá tảng hoặc một vài phần diện tích toàn là đá.

Trong số những vùng đất được mở rộng, có một vùng đất có một con suối nhỏ chảy ngang. Dương Trí Thần cũng rất thông minh, cho xây dựng một cái đập tràn, tạo thành một cái hồ nhỏ, diện tích khoảng 200 mét vuông. Kể từ đó, việc lắp đặt thiết bị thủy lợi như máy bơm và hệ thống tưới tiêu sẽ không còn gây chú ý nữa.

Hồng Kim Tinh được Dương Trí Thần phân công vận hành hệ thống tưới tiêu. Đồng thời, cũng chịu trách nhiệm chăm sóc khu vườn nhân sâm ngọc linh ở gần hồ tràn.

Hiện tại, vườn thuốc trồng rất nhiều loại dược thảo. Phần lớn vẫn là nhân sâm và những loại thuốc lấy củ và rễ. Với sự hỗ trợ của mộc văn, cùng một loại dược thảo có thể trồng ra tác dụng hoàn toàn khác nhau. Nên chủng loại cần trồng cũng không nhiều.

Tại sao lại ưu tiên trồng dược thảo lấy củ và rễ. Bởi vì củ và rễ đều nằm bên dưới mặt đất, năng lượng tích tụ sẽ ít bị ánh sáng Mặt Trời thổi tan.



Mang theo tâm thái vô cùng hài lòng, Trần Minh Quân rời khỏi vườn thuốc, đi thẳng xuống chân núi Cấm. Mục đích là đi tìm người thợ xây thường được gọi là chú Ba Đức. Chính là người thợ xây hắn đã thuê để làm Bình Đài Thu Sương.

Lần này vận khí của hắn không được tốt lắm. Chú Ba Đức không có mặt ở nhà, dường như đã đi khảo sát một công trình nào đó. Nếu chú Ba Đức nhận công trình đó, thì hắn chỉ có thể đi tìm thợ xây khác. Để lại số điện thoại và lời nhắn cho người nhà chú Ba Đức, Trần Minh Quân quay trở lại vườn thuốc.

Hắn đến vườn thuốc thì đi dạo xung quanh liên tục. Diện tích vườn thuốc không nhỏ nên cũng mất khá nhiều thời gian. Mất gần cả buổi thì Trần Minh Quân mới có quyết định ở trong lòng.

Mặc dù vườn thuốc hiện tại khá lớn, nhưng diện tích trồng thảo dược cũng chỉ chiếm không tới một phần ba. Còn lại đều là rừng cây hoặc là khu vực đá sỏi.

Cũng may mắn là phần diện tích trồng thảo dược đều tập trung cùng nhau chứ không có phân tán. Trần Minh Quân không thể cho người thường nhìn thấy chỗ trồng thảo dược. Bởi vì chúng quá mức kinh thế hãi tục. Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng đều sẽ tạo ra tin đồn không cần thiết.

Diện tích trồng thảo dược hiện tại cũng đã đủ nhiều. Tốc độ sinh trưởng của thảo dược lại rất nhanh. Không cần phải mở rộng thêm diện tích cũng dư sức dùng.

Trần Minh Quân quyết định tách ra một phần ba diện tích toàn bộ khu vườn để xây dựng khu tu luyện. Còn lại một phần ba cuối cùng thì xây dựng tổ hợp chỗ ở và cảnh quan.

Về sau, toàn bộ người nhà của hắn sẽ sinh hoạt chủ yếu ở bên trong khu vực vườn thuốc. Việc xuất hiện ở ngôi nhà dưới núi Cấm chỉ khi thực sự cần thiết. Ví dụ như là chuyện học hành của mấy đứa cháu. Hoặc như là đi mua nhu yếu phẩm cần trong sinh hoạt hàng ngày, …

Đã đưa ra quyết định, Trần Minh Quân đi tìm Dương Trí Thần. Muốn xây dựng thì cần phải để thợ xây đi vào. Nhưng muốn cho thợ xây đi vào khu vực vườn thuốc thì phải tạo ra một lối đi. Đồng thời, phải bố trí thêm trận văn bao trọn khu vực trồng dược liệu. Khi đó, thợ xây sẽ không có cơ hội tiếp xúc với những hình ảnh quá mức lộng lẫy kia.

Bàn giao xong những gì mình muốn cho Dương Trí Thần, Trần Minh Quân lại rời khỏi vườn thuốc, trở lại ngôi nhà dưới núi.

Hắn cần sự trợ giúp của máy vi tính để quy hoạch và phối cảnh. Đây là chuyện không phải chuyên môn của hắn. Chính vì vậy mà hắn muốn lên mạng tìm kiếm thử xem.

Khu tu luyện thì có thể bỏ qua yêu cầu mỹ quan, bởi vì phòng tu luyện đều phải tuân thủ một số nguyên tắc nhất định. Nhưng mà khu vực sinh hoạt và nhà ở thì không thể làm hoa loa được. Dù sao thì cũng là nơi ăn ở dài lâu.

Thế nhưng, đúng như hắn đã dự liệu. Chuyện này không phải chuyên môn của hắn. Tốn rất nhiều thế gian cũng chẳng được một kết quả nào xem cho được.



Trong lúc cảm thấy bất lực thì điện thoại di động vang lên. Trần Minh Quân thấy tên người gọi là Trương Xuân thì nghe máy

“Alo, gọi tôi có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia, Trương Xuân vội hỏi

“Minh Quân hả, tôi mới biết tin chuyện nhà thuốc của mẹ ông. Sao ông không nói gì với tôi hết vậy? Hiện giờ sao rồi ông? Gia đình có khó khăn gì không?”

Trần Minh Quân nghe hỏi thì mỉm cười. Hắn biết, Trương Xuân ngày thường rất ít khi đọc báo, ngồi máy vi tính cũng chủ yếu là tung hoành thiên hạ võ lâm. Có thể nói, ngày mai có c·hiến t·ranh thì Trương Xuân cũng sẽ là người biết cuối cùng.

Cho nên hắn cũng không bất ngờ khi tới ngày hôm nay Trương Xuân mới gọi hỏi thăm. Hắn trả lời

“Bây giờ ổn cả rồi, gia đình tôi sẽ không kinh doanh thuốc đông y nữa thôi”

“Cái gì? Như vậy thì có quá khó khăn không vậy ông?” Trương Xuân quan tâm hỏi

Trần Minh Quân nửa thật nửa đùa nói

“Không có gì đâu, hiện tại tôi giàu lắm, có ăn mấy đời cũng không hết. Ông lo cho thân của ông kìa, chơi game cũng có giờ có giấc thôi. Chuyện gì cũng không quan tâm đến, sẽ có ngày bị thiệt thòi cho mà xem. Nói ông nhiều lần rồi mà không bỏ cái tật, …”

Vừa nói tới đây thì đã bị tiếng nói từ trong điện thoại cắt ngang

“ y da, thôi năn nỉ ông, đừng nhắc chuyện đó. Tôi khổ quá mà, tôi biết rồi. Bình thường tôi nghe ba mẹ hát bên tai đã mệt lắm rồi. Bộ ông cũng định đóng vai ba mẹ tôi luôn hay sao?”

Sau đó, Trương Xuân lại đổi giọng nghiêm túc nói

“Minh Quân, có chuyện này không biết ông đã hay tin chưa? Ông còn nhớ thằng Nam còi không?”

Đột nhiên nghe Trương Xuân bẻ lái câu chuyện, Trần Minh Quân cũng tò mò hỏi



“Ý ông là thằng Lê Trần Nam hồi lớp 11 ấy hả?”

Trương Xuân đáp

“Đúng rồi .. chính là nó”

“Sao tự nhiên ông lại hỏi vậy?”

Trương Xuân khinh bỉ đáp

“Ông còn nói tôi cô lậu quả văn! Chính ông cũng có khác gì đâu. Hôm nay, cùng lúc tôi biết tin về gia đình ông thì cũng đọc được tin tức về thằng Nam còm. Nghe nói nó b·ị b·ắt về tội h·iếp dâm và g·iết người, n·ạn n·hân còn là em gái ruột của nó nữa, thật sự rất khó tin nổi. Thôi, ông tự lên mạng xem đi, tôi có việc phải làm rồi đây”

Nói xong câu này thì Trương Xuân cúp điện thoại. Trần Minh Quân cũng tò mò, nên lại lên mạng tìm tin tức đọc xem.

Quả nhiên, có một bản tin về một vụ án chấn động dư luận. Sự việc diễn ra cũng đã gần một tuần lễ. Theo nội dung bản án, Lê Trần Nam đến thăm em gái đang học đại học. Camera an ninh quay được cảnh anh ta đi vào phòng trọ thì không có đi ra. Ngày hôm sau, hàng xóm phát hiện có máu chảy qua khe cửa nên đã phá cửa đi vào. Phát hiện em gái của Lê Trần Nam đ·ã c·hết, còn Lê Trần Nam thì nằm b·ất t·ỉnh bên cạnh.

Sau khi khám nghiệm hiện trường, k·hám n·ghiệm t·ử t·hi. Phát hiện em gái Lê Trần Nam đã bị c·ưỡng h·iếp trước khi bị cắt cổ. Nguyên nhân c·ái c·hết là do mất máu. Hiện trường tìm thấy một lọ thuốc gây mê mạnh. Kết quả giám định ADN cũng xác định tinh dịch để lại trên tử thi là của Lê Trần Nam.

Như vậy, đánh giá sơ qua thì có thể kết luận toàn bộ vụ án. Lê Trần Nam đến phòng trọ của em gái. Rồi dùng thuốc mê làm em gái b·ất t·ỉnh. Sau đó, thực hiện hành vi đ·ồi b·ại. Nhưng không rõ tại sao lại phải g·iết c·hết em gái và tự bản thân cũng bị b·ất t·ỉnh. Có thể là vì muốn diệt khẩu rồi trong lúc không cẩn thận đã tự làm bản thân bị gây mê.

Trần Minh Quân đọc bao nhiêu đó là cảm thấy vô cùng không đúng. Phải nói là rất khó tin. Người bạn Lê Trần Nam này có một đặc điểm mà bất cứ bạn học nào cũng rất rõ. Đó là vô cùng yêu thương em gái của mình. Đồng thời, cũng là một người thích đàn ông.

Chỉ vì muốn em gái vào học trường tư nổi tiếng mà cậu ta hy sinh bản thân. Chấp nhận nghỉ học để đi làm sớm để đi làm lấy tiền lo cho em gái. Một người yêu thương em gái như vậy, bản thân lại là gay. Có nói thế nào cũng khó mà tin được lại h·iếp dẫm em gái và còn g·iết c·hết.

Quả nhiên, tìm đọc thêm vài tin tức khác. Có tin tức đề cập tới lời khai của Lê Trần Nam. Cậu ta cứ luôn miệng kêu oan, đồng thời cũng nói là có một nhóm người khác mới là thủ phạm.

Thế nhưng, hiện trường không thể tìm thấy bất cứ dấu vết gì của một người khác chứ đừng nói là một nhóm người. Chưa kể, camera an ninh chứng minh chỉ có một mình Lê Trần Nam vào phòng trọ.

Có thể nói, dù không có nhân chứng, nhưng vật chứng thì lại vô cùng rõ ràng, không có đường nào chối cãi được cả. Cho dù là vậy, Lê Trần Nam vẫn luôn luôn kêu oan, luôn luôn nói h·ung t·hủ là một nhóm người khác. Ngày đêm khóc lóc trong trại tạm giam, van xin cơ quan chức năng truy tìm h·ung t·hủ.