Trần Minh Quân lại tổng kết và chỉnh lý một phen, cẩn thận ghi lại chính xác 194 đại huyệt rồi kết thúc nghiên cứu. Bởi vì có thêm huyệt Bách Hải, nên tổng số đại huyệt đã tăng thêm 1 cái, từ 193 lên 194.
Thời gian kế tiếp, hắn hoàn toàn tập trung vào tu luyện chân khí và khai huyệt Bách Hội. Việc này vậy mà lấy đi của Trần Minh Quân hơn nửa tháng thời gian. Đúng như kiến thức tu luyện cũ, càng về sau thì sẽ càng khó kích hoạt huyệt đạo.
Tính đến hiện tại, Trần Minh Quân đã kích hoạt thành công 3 đại huyệt lần lượt là Khí Hải, Đản Trung và Bách Hội.
Nếu theo thứ tự bình thường, mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là huyệt Linh Đài. Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi kế hoạch. Mục tiêu tiếp theo phải là huyệt Bách Hải và Thần Hải.
Trần Minh Quân thu công, kết thúc một đợt bế quan dài nửa tháng. Trong nửa tháng này, mỗi ngày hắn chỉ ăn một lần lúc sáng sớm. Tinh thần luôn trong trạng thái tập trung cao độ. Đồng thời, cảm giác khai huyệt cũng không dễ chịu gì. Hắn cần phải thả lỏng tâm tình và cho cơ thể chút thời gian làm nguội.
Về mặt đối ngoại, cả nhà hắn khi nhắc tới hắn đều thống nhất thông tin. Nếu cần thiết thì phải nói hắn đang tập trung ôn tập cho đợt tập trung đại học sắp tới. Cái lý do này vô cùng hợp tình hợp lý, khó mà làm người khác sinh ra nghi ngờ.
Trần Minh Quân cũng không có dự định gì trong đầu, hắn chỉ đơn giản ra ngoài thả lỏng. Lên núi để gặp mặt và nói chuyện với Dương Trí Thần. Sau khi bí mật nhận vài món đồ từ tay Dương Trí Thần thì Trần Minh Quân rời khỏi vườn thuốc. Hắn không lập tức xuống núi mà men theo đường mòn đi đến khu vực du lịch của núi Cấm, hồ Thủy Liêm.
Hồ Thủy Liêm nằm trên đỉnh Thiên Cấm Sơn, có người từng đưa ra giả thuyết nó vốn là miệng một núi lửa. Ngày xưa, hồ Thủy Liêm là một hồ cạn, chỉ có nước vào mùa mưa. Khi mùa khô đến thì hồ cạn trơ đáy.
Hiện tại, Hồ Thủy Liêm đã được xây đập chặn nước. Làm cho hồ quanh năm đầy nước, vừa có tác dụng tăng mỹ quan vừa là nguồn nước sinh hoạt, tưới tiêu, phòng hộ của khu vực đỉnh núi.
Xuyên qua cung đường núi ít người và hoang vắng, Trần Minh Quân tiếp cận Hồ Thủy Liêm từ hướng tượng phật Di Lặc khổng lồ.
Do có sự tồn tại của hệ thống cáp treo, những con đường mòn lên núi vô cùng vắng bóng người. Rất lâu mới có thể nhìn thấy một đoàn người đi bộ lên núi. Chính vì vậy mà những trạm buôn bán dọc theo đường bộ lên núi đều đã bị bỏ hoang. Việc đi bộ lên núi trở nên vô cùng nguy hiểm nếu đi một người.
Trần Minh Quân đi dạo trên con đường quanh hồ. Ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc và xa lạ xung quanh. Quen thuộc vì đây vốn là quê nhà của hắn. Hắn đã sinh ra và lớn lên tại Thiên Cấm Sơn này. Không dám nói từng tấc đất đều quen thuộc, nhưng cũng xem như những chỗ có người sống thì phần lớn hắn đều biết.
Còn tại sao lại có xa lạ? Đó là bởi vì giác quan của hắn đã khác trước đây rất nhiều. Cảnh sắc mà hắn nhìn thấy cũng đầy đủ và chi tiết hơn rất nhiều so với người bình thường. Kể cả mùi hơn trong không khí, âm thanh của môi trường. Tất cả chúng đều hoàn toàn khác, phải nói là rõ ràng và chi tiết hơn.
Giữa trưa, bầu trời trong vắt, đây là thời điểm đứng tại điện Bồ Hong trên đỉnh Thiên Cấm Sơn có thể ngắm nhìn cảnh sắc rõ nét dưới chân núi.
Tại một khung đường từ hồ Thủy Liêm lên điện Bồ Hong. Từng đám đông du khách không ngừng lên xuống để tham quan và dâng hương.
Lẫn trong đám đông người tham quan, có năm bóng người ăn mặc đơn sơ giản dị. Một loại trang phục giống trang phục phật tử tại gia, nhưng lại có màu xanh dương. Trong năm người, có hai người trung niên, nhìn bề ngoài chắc cũng đã ngoài 50. Ba người còn lại là hai nam một nữ, tất cả đều khoảng từ 20 đến 30 tuổi. Nhìn có vẻ như là hai trưởng bối dẫn theo hậu bối đi đâu đó. Tất cả bốn nam “đạo sĩ” đều để tóc dài và búi lên cao.
Lúc này, một trong hai người trung niên mới lên tiếng :
“Tiểu Thiên, một lát nữa gặp thầy Lý thì nhớ không được nháo sự như thế này có hiểu không ?”
Tiểu Thiên là tên cô gái duy nhất trong nhóm người, có vẻ như cũng là người có bối phận nhỏ nhất. Dù mặc trang phục tu sĩ, nhưng nhìn vẻ ngoài hoạt bát và luyến trần thế kia thật làm người ta có cảm giác hơi không phù hợp. Cô nàng hết ngó đông lại ngó tây, hết hỏi người này tới hỏi người kia. Lại không ngừng thích thú tìm hiểu đủ thứ món đồ mà hàng quán bán quanh đường. Làm người ta cảm giác như một cô gái từ thâm sơn cùng cốc mới xuống núi lần đầu.
Nhìn thấy như vậy thì vị trung niên còn lại không khởi mỉm cười. Ông vỗ vỗ vai đồng bạn của mình rồi nói :
“Lão Tam, Tiểu Thiên ít đi ra ngoài, tuổi cũng còn trẻ, thông cảm cho con bé một chút đi. Lần này xem như một dịp tốt cho con bé học hỏi kinh nghiệm”
Người được gọi Lão Tam thở dài lên tiếng :
“Haizz .. ta chỉ sợ con bé làm thầy Lý không vui dẫn tới lở chuyện thôi. Ai mà không biết thầy Lý là người thích yên tĩnh. Đặc biệt không ưa những người nói nhiều hoặc hay ngó tới ngó lui đồ đạc chỗ ở của ông ấy.”
Một lúc sau thì năm người tách ra khỏi dòng người, đi vào một đường mòn rất ít khi có người đi lại. Len lỏi qua những cành cây ngọn cỏ, vòng quanh rất nhiều đường đá trắc trở thì họ mới nhìn thấy một ngôi nhà tranh.
Phía trước ngôi nhà, có một ông lão đang ngồi đọc sách, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Người này tóc bạc trắng, râu trắng, toàn thân trang phục đạo sĩ giống năm người này nhưng lại là màu trắng. Đó là người mà họ gọi là thầy Lý.
Nếu Trần Minh Quân nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ông lão này. Bởi vì hắn đã từng thấy lão trên hòn đảo đấu giá của Bất Giới Hội. Chính là Lý Văn Cung, 1 trong 10 giảm báo sư ở phòng giám bảo đặc biệt.
Hai người trưởng bối trong nhóm nhanh chân bước lên phía trước, hai tay chắp lại đồng loạt lên tiếng :
“Tiểu bối xin ra mắt Lý tiền bối”
Nghe có người chào hỏi, Lý Văn Cung dời ánh mắt khỏi quyển sách đang đọc mà nhìn lên phía trước. Khi thấy rõ người đến thì đạm bạc gật đầu, hiển nhiên là có nhận biết. Sau đó, chỉ nghe Lý Văn Cung không nhanh không chậm nói :
“Các ngươi đến quá sớm rồi. Tháng sau mới có thông tin cho kỳ đạo hội năm nay.”
Nghe vậy thì người được gọi là Lão Tam vẫn cung kính cười nói :
“Không sao đâu Lý tiền bối. Là chúng tôi cố ý đến sớm phòng ngừa bất trắc. Còn có, ... đây là chút thành ý của nhà chúng tôi, xin kính lên Lý tiền bối thay cho lời cảm ơn.”
Vừa nói hắn vừa lấy trong người ra một cái hộp gỗ, mở nhẹ nắp hộp rồi đặt lên trên bàn tre. Thầy Lý cũng chỉ nhìn lướt qua vật ở bên trong cái hộp gỗ. Sau đó hắn chuyển dời ánh mắt đến quyển sách đang đọc rồi tỏ vẻ hờ hững nói tiếp :
“Được rồi, lời cảm ơn này ta sẽ nhận. Các người cứ xuống núi tìm chỗ ở tạm đi. Đến ngày ước định thì hãy quay lại đây.”
Lão Tam kia nghe Lý Văn Cung nói xong nhưng không có ý rời đi, hắn cung kính tiếp tục nói :
“Lý tiền bối, có chút việc xin nhờ sự giúp đỡ của Lý tiền bối. Đây là ba đứa hậu bối nhà ta, bọn chúng là võ đồ, chỉ mới chập chững học cách tu luyện nội lực”
Nói tới đây thì hắn đưa ánh mắt ra hiệu, ba người trẻ tuổi hiểu ý liền bước lên cung kính :
“Hậu bối Tiểu Quang, xin ra mắt Lý tiền bối”
“Hậu bối Tiểu Minh, xin ra mắt Lý tiền bối”
“Hậu bối Tiểu Thiên, xin ra mắt Lý tiền bối”
Lý Văn Cung không hiểu gì, thấy vậy chỉ gật đầu xem như đáp lễ, hắn nhìn tên Lão Tam kia rồi hỏi :
“Ý người là gì ?”
Lão Tam lúc này mới nói tiếp :
“Dạ thưa tiền bối, nhà chúng tôi muốn mấy tiểu tử này có cơ hội mở rộng tầm mắt và học hỏi kinh nghiệm. Không biết danh ngạch năm nay có thể cho nhà chúng tôi thêm 3 cái không ? Dĩ nhiên là nhà chúng tôi cũng có thêm chút thành ý để đổi lấy số danh ngạch này.”
Hắn lại lấy trong người ra thêm một cái hộp gỗ có phần to hơn hộp gỗ lúc nãy. Nhẹ nhàng mở nắp ra rồi lại đặt lên bàn tre.
Lý Văn Cung nghe xin thêm danh ngạch thì hơi nhíu mày. Nhưng sau đó, thấy đối phương đặt xuống một cái hộp gỗ thì cũng hơi hòa hoãn một chút. Hắn đưa ánh mắt nhìn vào trong hộp gỗ. Có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn hơi có chút lửa nóng, nhưng nhanh chóng bị đè xuống. Hiển nhiên là “thành ý” bên trong hộp gỗ làm hắn khá hài lòng.
“Chuyện này khó mà nói trước, ta không đảm bảo, nhưng sẽ thử. Còn được hay không thì còn phụ thuộc vào người đưa tin. Nếu lúc đó không được thì các người có thể thu lại thành ý này.”
“Lý tiền bối quá lời, đây là nhà chúng tôi kính biếu cho ngài. Chỉ cần ngài thay nhà chúng tôi mở lời là được. Còn thành hay không cứ xem như vận số của nhà chúng tôi vậy.”
Lý Văn Cung nghe xong thì tỏ vẻ hài lòng, nhìn đám người này càng thêm vừa mắt. Lúc này mới hòa khí hơn mà nói :
“Đã như vậy, ta cũng không làm cao. Thành ý này ta nhận. Chuyện đó ta sẽ ra thêm một chút sức.”
“Xin chân thành cảm tạ Lý tiền bối rất nhiều”
“Ừ, được rồi. Ta còn chuyện cần nghiên cứu. Các ngươi xuống núi tìm nơi ở mấy ngày này đi. Nhớ là đến ngày ước định phải quay lại đây, qua ngày ước định thì xem như tự bỏ phần mình.”
Tên Lão Tam lại cung kính :
“Vâng, không làm phiền Lý tiền bối nữa. Chúng tôi cáo từ trước.”
Nói rồi hắn mang theo đám người theo đường cũ trở ra. Một lúc sau thì đã ra lại con đường đông tấp nập du khách. Lúc này cô gái tên Tiểu Thiên mới lên tiếng :
“Tam thúc, ngày thấy đó, con rất là nghe lời. Hay là tam thúc cho con ở trên đây chơi một lát nhé. Con hứa khi hoàng hôn thì con sẽ xuống núi tìm các ngài.”
Lão Tam thấy vậy cũng chỉ cười khổ, con bé thật quá ham chơi. Hắn hỏi ý kiến người kia :
“Lão Tứ, ngươi thấy có được không ? Tình hình mấy ngày nay ta sợ có bất trắc.”
Lão Tứ cười hiền hòa :
“Chúng ta cũng không cần lo lắng quá, con bé cũng chỉ đi chơi như du khách thôi. Có thể để Tiểu Quang và Tiểu Minh đi cùng. Như vậy có gì cũng có thể nhắc nhở con bé.”
“Haizz .. thôi được rồi. Nghĩ cũng tội nghiệp bọn chúng, có mấy khi được đi ra bên ngoài.”
Nghe thế thì Tiểu Quang và Tiểu Minh trong mắt toát lên vẻ vui mừng. Mặc dù lúc nào cũng tỏ ra bình thản, nhưng tuổi trẻ ai mà không tò mò ham chơi. Nhất là đối với những người ít được tiếp xúc với xã hội.
Lão Tứ nhìn ba hậu bối của mình rồi nói :
“Các con hãy nhớ kỹ, bản thân chỉ là một người bình thường đi tham quan. Tuyệt đối không được hành động hay ăn nói linh tinh gây chú ý. Đúng 17 giờ chiều phải lập tức xuống núi. Ta với Tam thúc các con sẽ đi tìm khách sạn rồi gửi địa chỉ cho các con qua điện thoại.”
Thế rồi ba thanh niên trẻ thì hăng hái đi dạo chơi, hai người trưởng bối thì đi xuống núi.
Tại căn nhà tranh của Lý Văn Cung. Không bao lâu sau khi nhóm người này rời đi, lần lượt có nhiều nhóm người khác cũng tiến đến. Toàn bộ đều đến chào hỏi, gửi một chút thành ý, sau đó lại cáo từ để đi tìm chỗ ở tạm dưới chân núi.