Thuận Thiên

Chương 111: 300 đại huyệt, 3000 huyệt đạo



Chương 111: 300 đại huyệt, 3000 huyệt đạo

Hiện tượng mưa ánh sáng hội tụ do Trần Minh Quân tạo ra vô cùng nổi bậc. May mắn là lúc này đang là 3 giờ đêm, hầu hết người dân đều đang ngủ say, rất ít người ở ngoài đường. Nếu có người nhìn thấy thì cũng chỉ sinh ra chút hiếu kỳ mà thôi.

Lúc này, trong một căn phòng khách sạn, cách không quá xa nhà Trần Minh Quân. Một người đàn ông đang ngồi xem tivi trên bộ ghế salon. Hắn vừa xem tivi vừa uống trà, bộ dáng vô cùng thảnh thơi và hưởng thụ.

Ánh mắt người này thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa kính. Đó là phương hướng ngôi nhà của Trần Minh Quân. Từ vị trí này, có thể quan sát rất rõ, bao quát cả ngôi nhà.

Trong phòng, ngoài hắn thì còn có 2 người đồng bạn. Nhưng 2 người đồng bạn này đang say giấc trên giường. Có vẻ như đang là ca trực đêm của hắn.

Khi ánh mắt người này liếc nhìn ra cửa kính thêm vài lần thì không khỏi nhíu mày. Bởi vì hắn bắt đầu nhìn thấy các điểm sáng li ti đang hội tụ về ngôi nhà kia.

Lúc đầu, chúng khá là mờ ảo, ở khoảng cách xa nên hắn cũng không để ý lắm. Nhưng hiện tại thì số lượng điểm sáng đã quá nổi bậc rồi.

Tên này bước nhanh đến chỗ cửa kính. Mở ra một cánh cửa rồi ló đầu ra ngoài quan sát cẩn thận. Khung cảnh lúc này cứ như có rất nhiều con đom đóm đang từ khắp bầu trời bay về ngồi nhà Trần Minh Quân. Hắn lập tức đóng của kính lại, đi nhanh đến bên giường ngủ, định gọi đồng bạn dậy.

Nhưng sau một vài bước chân thì hắn dừng lại. Ánh mắt liên tục lấp lóe, rõ ràng là đang suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đó. Hắn liếc mắt nhìn đồng bạn đang ngủ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Giống như đang đấng đo nhầm đưa ra một quyết định khó khăn.

Được một lúc thì ánh mắt hắn trở nên kiên quyết. Trên miệng nở một nụ cười nham hiểm. Hắn không tiếp tục đánh thức đồng bạn mà quay trở lại cửa kính, tập trung quan sát một cách cẩn thận. Dường như muốn tìm ra mục tiêu hội tụ của những điểm ánh sáng này.

Nói thật, hắn cũng không rõ ràng những điểm sáng này là gì. Nhưng một hiện tượng siêu nhiên thế này thì chắc hẳn có liên quan tới chuyện tu luyện. Cho nên, hắn muốn giữ bí mật này cho gia tộc hắn. Biết đâu, có thể có thu hoạch lớn thì sao.



Về phần Trần Minh Quân, dù phải chịu đau đớn vô cùng khủng bố. Nhưng kỳ lạ ở chỗ là hắn lại rất thanh tỉnh. Thông thường, khi một người thừa nhận đau đớn thể xác ở một mức độ quá lớn thì linh hồn sẽ chủ động b·ất t·ỉnh để bảo vệ người đó. Đây là một cơ chế tự vệ tự nhiên của con người.

Thứ Trần Minh Quân đang gánh chịu không phải nỗi đau thể xác. Đây là linh hồn của hắn đang trải qua thuế biến và lột xác. Chính vì vậy mà hắn không thể b·ất t·ỉnh, có muốn cũng không được.



Cơn đau đớn này làm Trần Minh Quân bỏ qua hoàn toàn cảm quan về thế giới xung quanh. Toàn bộ giác quan đều không thể cảm tri được bất cứ thứ gì. Trong nhận thức, lúc này chỉ có đau đớn và đau đớn. Hắn cảm thấy bản thân đang bị xé ra từng chút một, vô cùng chậm rãi và khốc liệt.

Không biết đã qua bao lâu. Nhất là ở trong trạng thái khủng bố này thì không ai có thể còn chút cảm giác gì về thời gian. Có thể đã qua ngàn vạn năm, nhưng cũng có thể chỉ là một vài giây.

Ý thức của Trần Minh Quân đã hoàn toàn c·hết lặng. Không phải hắn không còn cảm thấy đau mà là cơn đau đã trở thành một phần của hắn. Hắn chỉ còn lại ý thức, hắn biết mình, nhận thức được mình, nhưng không còn cảm giác được thân thể hay thứ gì khác. Chỉ có cơn đau kia là thứ tồn tại duy nhất mà ý thức của hắn cảm giác được.

Đột nhiên, hắn cảm thấy đau đớn biết mất, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Toàn bộ suy nghĩ trở nên thông suốt vô cùng. Dường như ý thức của hắn vừa phá vỡ thứ gì và thoát ra.

Sau đó, hắn nhìn thấy một nơi kỳ lạ. Xung quanh toàn là một màu đen kịt, nhưng lại có rất nhiều đốm sáng li ti. Hoàn toàn giống như đang ở giữa vũ trụ bao la.

Trần Minh Quân vô thức muốn đưa tay ra chạm thử một đốm sáng. Hắn liền phát hiện hắn không có thân thể. Phải nói là không có gì cả. Ý thức của Trần Minh Quân có chút hoảng loạn. Bắt đầu suy nghĩ lung tung.

“Chuyện gì thế này? … Không lẽ, mình đ·ã c·hết rồi sao?”

Vừa nghĩ như vậy thì hắn phủ định ngay.

“Không đúng! Mình vẫn nhận thức và suy nghĩ được. Chứng tỏ mình chưa c·hết. Nhưng, tình huống này là chuyện gì?”

Còn chưa kịp thích ứng, ý thức Trần Minh Quân đột nhiên rơi vào một trận quay cuồng. Hắn cảm thấy toàn bộ trời đất đang không ngừng đảo lộn và chấn động. Nếu bạn đang ở bên trong một cái thùng, thì lúc này đang có ai đó nhấc cái thùng này lên và không ngừng rung lắc.

Trần Minh Quân chẳng thể làm gì, chỉ có thể chịu trận một cách bất lực. Không bao lâu sau, cơn chấn động qua đi. Ý thức của Trần Minh Quân cũng bắt đầu ổn định lại. Khi tầm nhìn và ý thức rõ ràng thì hắn phát hiện một sự việc khó mà tin được.

Hắn vậy mà lại nhìn thấy 3 nơi khác nhau cùng một lúc. Nó giống như bạn đang đứng ở 3 địa điểm khác nhau cùng một thời điểm vậy. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, không tự thân trải qua thì khó mà diễn tả được cho rõ ràng.

Trải nghiệm bất ngờ này làm Trần Minh Quân cảm thấy vô cùng tò mò. Hắn nổi lên hứng thú, bắt đầu cho ý thức du đãng xung quanh, đi khám phá 3 không gian bí ẩn này. Nói ra cũng thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ có một nhận thức, nhưng hắn lại có cảm giác đang điều khiển 3 bản thân khác nhau.



Một thời gian sau, Trần Minh Quân bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Cả ba không gian đều có một cảnh tượng hoàn toàn giống nhau. Xung quanh chỉ toàn một màu đen như mực, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một nhóm điểm sáng li ti.

Hơn nữa, hắn đã cố tình du đãng theo một phương cố định. Nhưng dường như không gian bí ẩn này vô cùng vô tận, không tìm thấy điểm cuối.

Lại trôi qua thêm ít thời gian, Trần Minh Quân cũng dừng việc khám phá, không tiếp tục đưa ý thức tiến lên mà yên tĩnh ở một chỗ.

Lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại. Cũng nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng. Chính là hiện trạng hiện nay của hắn. Hắn không biết mình sẽ như thế này trong bao lâu nữa. Hoặc có khi là mãi mãi cũng không chừng.

“Phải làm sao để thoát ra khỏi chỗ này đây?”

Trần Minh Quân động suy nghĩ trong lòng. Đột nhiên, dị biến lại phát sinh. Khi vừa động ý niệm muốn rời khỏi không gian thần bí thì tầm nhìn của hắn lập tức bị vặn vẹo. Kế tiếp, hắn liền cảm nhận được thân thể của hắn. Đôi mắt từ từ mở ra, đập vào mắt là căn phòng quen thuộc của chính hắn.

Trần Minh Quân từ dưới mặt đất nhảy cẫng lên. Hắn liên tục vận động tay chân. Rồi lại dùng tay sờ đủ chỗ trên người. Lòng hoàn toàn r·ối l·oạn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chỗ vừa rồi là chỗ nào? Mình nhớ là mình vừa khai mở thành công huyệt Thần Hải … À phải rồi, huyệt Thần Hải”

Khi nhớ tới chuyện này, Trần Minh Quân nảy lên suy nghĩ muốn kiểm tra vị trí huyệt Thần Hải. Lúc này, dị biến lại tiếp tục phát sinh. Ý nghĩ vừa động thì tầm nhìn của hắn lập tức thay đổi.

Hắn lại tiếp tục chuyển thành trạng thái ý thức, không có thân thể. Mà cũng không đúng, bởi vì hiện tại hắn có thể biết được mình đang ở đâu. Chính xác hơn là ý thúc của hắn đang ở trong thân thể của chính hắn. Trong tầm nhìn của hắn, có thể thấy rõ 3 quang cầu liên tục nhấp nháy ánh sáng.

Chúng chính là 3 đại huyệt trên đỉnh đầu của hắn. Quang cầu ở giữa là huyệt Bách Hội, phía trước và sau chính là quang cầu huyệt Bách Hải và Thần Hải.

“Mình .. mình đang xem bên trong thân thể của mình sao? Hơn nữa, còn có thể nhìn thấy hình ảnh của huyệt đạo”

Trần Minh Quân cảm thấy vô cùng xúc động. Chuyện nội thị bản thân chỉ có người tu ra linh khí mới có thể làm được. Hơn nữa, còn phải kết hợp linh khí cùng tinh thần lực để tạo ra một loại lực lượng gọi là thần thức. Dùng thần thức để thăm dò xung quanh hoặc thăm dò chính thân thể mình.



Nhưng thần thức cũng không mang lại hiệu quả rõ ràng như thứ Trần Minh Quân đang nhìn. Thứ mà thần thức có thể nhìn thấy chỉ như một tấm ảnh chụp x-quang, rất là khó nhìn. Cần phải trải qua kinh nghiệm nhiều năm thì mới có thể dựa theo hình ảnh do thần thức mang lại mà phán đoán chính xác.

Hắn lại tập trung nhìn về 3 đại huyệt trong tầm quan sát. Không thể không nói, quan sát bằng cách này có thể nhìn rõ 3 quang cầu đúng là chồng chất lên nhau, tạo thành một thể nhưng lại là ba thực thể riêng.

Hơn nữa, khi quan sát một lúc. Trần Minh Quân phát hiện tần suất nhấp nháy của chúng là có quy luật rõ ràng. Đầu tiên là Bách Hội sẽ sáng lên, kế tiếp là Bách Hải, sau cùng thì đến Thần Hải.

Nhưng dường như tần suất này bị rớt một nhịp. Sau nhịp bị rớt mất thì tần suất quay trở lại huyệt Bách Hội. Nói thế này cho dễ hình dung. Ví dụ giây thứ nhất huyệt Bách Hội sáng lên, giây thứ hai huyệt Bách Hải sáng lên, giây thứ ba thì tới lượt huyệt Thần Hải. Đến giây thứ tư thì không có chuyện gì. Sang giây thứ năm thì quay lại huyệt Bách Hội.

“Nếu mình đã có thể nội thị. Như vậy, có thể xem tổng quát toàn thân thể không?”

Hắn chỉ là thử nghiệm, trải qua 2 lần dị biến, hắn cũng có chút phán đoán trong lòng. Quả nhiên, ý niệm của hắn vừa động, tầm nhìn đã thay đổi. Hắn lập tức nhìn thấy cùng lúc toàn bộ thân thể bên trong của hắn. Từng sợi mạch máu, dây thần kinh, xương cốt đều thể hiện ra rất rõ ràng.

Hắn cũng không biết diễn tả thế nào cho rõ ràng. Mặc dù huyết nhục xương cốt gắn kết với nhau thành một thể. Nhưng trong tầm nhìn của hắn thì vẫn có thể nhìn rõ từng chi tiết.

Còn hơn thế nữa, bên cạnh huyết nhục và xương cốt. Trần Minh Quân còn nhìn thấy những đường ánh sáng đặc biệt. Chúng chính là kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh. Bên trên những đường ánh sáng này, có rất nhiều những điểm tròn nổi bậc. Những điểm tròn này chia kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh ra thành vô số đoạn nhỏ.

Nhìn qua thì Trần Minh Quân cũng có thể biết được chúng chính là huyệt đạo. Có thể thấy rõ điểm sáng hình tròn của huyệt đạo có 4 kích thước khác nhau. To và sáng nhất chính là những đại huyệt đã kích hoạt, chúng bao gồm Khí Hải, Đản Trung, Bách Hải, Bách Hội và Thần Hải.

To và sáng thứ nhì lại là những tiểu huyệt đã được kích hoạt. Mục đích Trần Minh Quân kích hoạt những tiểu huyệt này là vì muốn học một vài thủ đoạn t·ấn c·ông, nhưng đã thất bại. Chuyện này xảy ra lúc hắn trốn ở đảo Hòn Khoai.

Kế tiếp có lẽ chính là những đại huyệt chưa được kích hoạt. Trần Minh Quân thử dò xét và đo đếm một phen. Sau khi cẩn thận đếm qua vài lần. Hắn đã có được kết quả cuối cùng. Tổng cộng có đúng 300 đại huyệt trên toàn bộ thân thể.

“300 đại huyệt! 3 huyệt trên đỉnh đầu!”

Trần Minh Quân đếm xong số lượng đại huyệt thì trong lòng không khỏi nghiền ngẫm. Hắn ẩn ẩn cảm thấy những con số này có một ý nghĩa nào đó khá quen thuộc.

Để kiểm chứng suy nghĩ của bản thân. Hắn tiếp tục đếm toàn bộ huyệt đạo có thể nhìn thấy. Bất kể lớn nhỏ đều sẽ đếm hết.

Cũng may mắn, trạng thái hiện tại của hắn khá đặc thù. Tư duy, suy nghĩ và phán đoán của hắn diễn ra vô cùng nhanh. Không bao lâu sau thì hắn đã có được con số mà hắn muốn.

“Đúng là 3000 huyệt đạo! Ở trên Trái Đất này, mình thường nghe nói đại đạo 3000. Chuyện này liệu có liên quan gì tới số lượng 3000 huyệt đạo hay không?”