Thuận Thiên

Chương 115: Triệu hoán không gian châu



Chương 115: Triệu hoán không gian châu

Trần Minh Quân đến gần phía ngoài của vườn thuốc thì nhìn thấy Dương Trí Thần đang loay hoay sắp xếp một loạt vật dụng. Nhìn sơ qua thì có đủ thứ vật liệu và công cụ, dường như là cậu ta vắng mặt cả ngày hôm nay là để đi mua đóng đồ này.

Vừa nhìn thấy Trần Minh Quân thì Dương Trí Thần vui vẻ nói

“Minh Quân, ông cũng linh lắm nha. Tôi vừa định gọi điện cho ông thì ông xuất hiện liền”

Trần Minh Quân nghe vậy thì cười hỏi lại

“Thế nào? Có chuyện gì hệ trọng hay sao? Mà ông mua đóng vật liệu này làm gì thế?”

“Ha ha ha, cũng không phải chuyện hệ trọng gì. Tôi đã làm ra mấy sản phẩm tốt, cảm thấy có lẽ mọi người có thể dùng. Chỉ là tôi không muốn tự ý quyết định, nên định đưa hết cho ông. Còn đóng đồ này, dĩ nhiên là để phục vụ cho nghiên cứu của tôi”

Trần Minh Quân nghe vậy thì tỏ vẻ thích thú. Dương Trí Thần là thiên văn sư, sản phẩm hắn làm ra đương nhiên là vật dụng cần thiên văn mới làm được. Hắn liền mỉm cười nói

“Được, vậy chúng ta vào trong rồi nói. À, mà còn đóng đồ này, ông có cần tôi giúp sắp xếp không?”

Dương Trí Thần khoác khoác tay như đuổi tà rồi nói

“Thôi khỏi, để tôi tự sắp xếp, như vậy tôi mới nhớ rõ chúng ở chỗ nào. Đi, đi vào trong, tôi giới thiệu sản phẩm tốt cho ông xem”

Trần Minh Quân cũng không nói gì thêm, hắn cất bước vào bên trong. Dương Trí Thần cũng đi theo sau. Vào bên trong căn nhà, cả hai tiến đến chỗ bí mật, xuyên qua một cái thông đạo để đi vào khu vực an toàn.

“Trí Thần, ông định cho tôi xem cái vậy?”

Vừa vào chỗ an toàn, Trần Minh Quân liền hỏi

Dương Trí Thần cười cười, rồi tháo cái túi vải đang đeo bên hông xuống. Từ trong đó lấy ra một chiếc nhẫn làm bằng thép không gỉ. Dương Trí Thần giơ chiếc nhẫn lên trước mặt Trần Minh Quân rồi hỏi



“Minh Quân, ông đoán xem đây là thứ gì?”

Trần Minh Quân quan sát chiếc nhẫn. Hình dạng khá bình thường, trơn nhẫn và không có hoa văn gì. Nhưng ở phần trong thì có thiên văn gắn kết chặt thành một đường tròn. Loại thiên văn này có tác dụng phòng thủ, làm cho vật liệu được khắc trở nên cứng hơn và khó phá hủy.

Phía trên chiếc nhẫn được đính một vật trang trí nhìn như hạt ngọc trai. Bề ngoài ngọc trai cũng được khắc thiên văn phòng thủ. Cách khắc thiên văn nhìn khá thẩm mỹ, kết hợp với độ sáng nhẹ của thiên văn, làm cho hạt ngọc nhìn vô cùng đẹp mắt.

Trần Minh Quân cũng biết được đây là vật gì rồi. Hắn mỉm cười nói

“Thứ này dĩ nhiên là nhẫn trữ vật rồi. Ông đã làm ra được bao nhiêu cái vậy? Không gian bên trong có lớn không?”

Dương Trí Thần không trả lời câu hỏi của Trần Minh Quân, chỉ làm ra vẻ thần bí rồi nói thêm

“Trước tiên, ông thử nhận chủ chiếc nhẫn này rồi nhìn xem, có bất ngờ lớn cho ông đấy”

Trần Minh Quân nghe vậy thì cũng khá tò mò, cũng có chút chờ mong. Hắn không do dự, đưa phần thiên văn nhận chủ về hướng mi tâm của mình mà áp sát vào. Mấy giây sau, Trần Minh Quân với vẻ mặt bất khả tương nghị nhìn chầm chầm Dương Trí Thần rồi thốt lên một câu

“Làm sao có thể? Ông làm cách nào mà được như vậy?”

Vừa rồi, sau khi nhận chủ xong. Tinh thần của hắn liền kết nối tới chiếc nhẫn. Không chỉ đơn giản như vậy, hắn còn nhận được một nhóm tin tức liên quan tới tên gọi, công dụng và cách dùng của chiếc nhẫn.

Theo đó, chiếc nhẫn này gọi là Đại Hư Không Trữ Vật Giới Chỉ. Viên ngọc đính trên chiếc nhẫn chính là không gian lưu trữ của chiếc nhẫn. Không gian bên trong viên ngọc có đường kính lên tới 50 mét, hoàn toàn là hư không, sẽ không chịu ảnh hưởng bởi quy tắc vật lý ở bên ngoài.

Bao nhiêu đó chưa đủ làm Trần Minh Quân ngạc nhiên. Thứ làm hắn ngạc nhiên là những khả năng khác của chiếc nhẫn này.

Thứ nhất là khả năng chưởng khống. Người sở hữu chiếc này có khả năng chưởng khống hư vô ở bên trong toàn vẹn. Nghĩa là, vật chứa ở trong sẽ không tùy ý trôi nổi mà có thể được kiểm soát chính xác vị trí, kể cả chất lỏng và chất khí.



Nếu cái hộp không gian của hắn có tính năng này, việc bắt người nhốt vào trong sẽ không lo làm người đó c·hết ngạc nữa. Hắn có thể khống chế không khí bao quanh đối phương, tạo một cái môi trường sinh tồn tạm thời.

Khả năng thứ hai mới đáng ngạc nhiên. Bản thân chiếc nhẫn có ẩn chứa năng lượng riêng, có thể chủ động phóng ra để thu vật vào trong mà không cần chủ nhân đích thân chạm tay tới. Mặc dù phạm vi có giới hạn, cũng đòi hỏi vật kia phải bất động, nhưng cũng khá là thuận tiện rồi.

Đây chẳng khác nào phàm nhân cũng có thể làm được việc mà chỉ có tu sĩ đã có linh khí mới làm được. Hơn nữa, lại không tiêu hao gì của bản thân. Bởi vì năng lượng riêng này có thể tự động nạp lại. Tốc độ nạp lại cũng khá nhanh, không cần phải chờ quá lâu.

Với tính năng thu vật không cần chạm. Người sở hữu có thể dễ dàng thu giữ chất lỏng và không khí trong một phạm vi nhất định. Ví dụ như thu giữa một mét khối nước, một mét khối không khí, .. quá tiện lợi.

Tính năng cuối cùng liên quan tới bảo mật và an toàn. Chiếc nhẫn có cơ chế phòng thủ, liên kết chặt chẽ với linh hồn của chủ nhân. Nếu có người cố ý muốn xâm nhập chiếc nhẫn, cơ chế phòng thủ sẽ chống lại. Chỉ cần linh hồn lực của đối phương không quá cường đại hơn so với chủ nhân thì không thể xâm nhập được.

Tính năng phòng thủ cũng không mới mẻ, nhưng điều đặc biệt ở đây là nó thay đổi theo chủ sở hữu. Người càng có linh hồn mạnh thì khả năng phòng thủ càng mạnh.

Dương Trí Thần nhìn thấy Trần Minh Quân đứng ngẩn người thì không khỏi cười đắc ý.

“Sao? Lần này có phải vô cùng ngạc nhiên và kinh hỉ không?”

Nghe Dương Trí Thần nói, Trần Minh Quân mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân. Hắn vỗ vỗ vai Dương Trí Thần mà nói

“Không sai, tôi ngạc nhiên đến mức, suýt rớt cả hàm luôn nè. Đúng là cao thủ có khác, thứ này sẽ vô cùng hữu dụng. Chỉ đáng tiếc …”

“Hả? Đáng tiếc cái gì? Bộ có gì sai lầm sao?”

Trần Minh Quân lắc đầu, cảm khái mà nói

“Không phải, không có gì sai lầm cả. Chỉ là, nếu không gian đủ lớn. Có thể thiết lập một khu vực cho con người sống thì quá tốt rồi. Mà cũng không sao, tôi cũng có một thứ gọi là không gian châu, nhưng chưa sử dụng được, chỉ cần chờ tới khi ….”

Nói tới đây thì Trần Minh Quân dừng lại. Hắn chợt nhớ ra một chuyện. Không gian châu cần thần thức để thao tác. Mà hiện tại hắn đã có thần niệm, liệu có thể thông qua thần niệm để sử dụng không gian châu được không? Khả năng rất cao là có thể, bởi vì thần niệm rõ ràng là mạnh hơn thần thức rất nhiều.

Vừa nghĩ tới thì hắn nóng lòng muốn thử ngay. Thế là hắn vội chạy đi, bỏ lại Dương Trí Thần đứng đó không khỏi ngẩn người.



“Cái ông này, đúng là quá nhập tâm rồi. Chắc lại phát hiện ra sự tình gì quan trọng rồi.”

Dương Trí Thần cũng không cảm thấy buồn phiền gì. Quan hệ bạn bè giữa hắn và Trần Minh Quân đủ lớn để hắn hiểu rõ Trần Minh Quân. Hắn chỉ cười khổ rồi quay đầu đi ra bên ngoài. Hắn biết, Trần Minh Quân cần yên tĩnh vào lúc này.

Sau khi Trần Minh Quân chạy đến chỗ tu luyện. Hắn lập tức ngồi xuống, nhắm mắt lại, tinh thần bắt đầu tĩnh tâm và tìm kiếm.

Thứ hắn tìm chính là sợi dây liên kết giữa hắn và không gian châu. Bình thường, khi nhận chủ thì chủ nhận sẽ có thể cảm ứng được vật thể ngay. Nhưng không gian châu thì khác, nó là một vật thần kỳ, kể cả sử dụng cũng cần người chủ phải có một sức mạnh tương đối.

Chính vì vậy mà hắn chỉ có thể cảm giác được một sợi liên kết vô cùng mờ nhạc. Sợi liên kết này chứng minh hắn là chủ nhân của không gian châu, nhưng lại vô lực thôi động để sử dụng.

Thần niệm của Trần Minh Quân vô cùng tập trung. Bản thân hắn cũng chỉ suy nghĩ đúng một chuyện. Chính là dựa vào sợi liên kết mỏng manh kia, điên cuồng dùng thần niệm ra lệnh triệu hoán không gian châu.

Cùng lúc đó, tại thành phố Cần Thơ

Ở nơi xảy ra v·a c·hạm đầu tiên giữa vật thể lạ trên trời và mặt đất. Hiện trường vẫn còn được giữ nguyên, xung quanh toàn là hàng rào gai kẽm. Cách khoảng 10 mét thì có vài quân nhân được vũ trang đứng canh. Đi lại bên trong khu vực này toàn là những người mặc trang phục đặc biệt.

Họ là tiến sĩ, kỹ sư, nhà khoa học trên khắp đất nước và cả quốc tế. Dưới sự giá·m s·át của chính phủ Việt Quốc, họ đang ra sức nghiên cứu để tìm hiểu tiền căn hậu quả của thiên biến.

Đúng lúc này, toàn bộ máy móc trong khu vực đều không ngừng kêu vang lên những tiếng cảnh báo. Các nhân viên làm việc trong khu vực nghiên cứu còn chưa kịp phản ứng thì một trận địa chấn nhỏ ập tới.

Sau đó, một t·iếng n·ổ vang lên. Từ bên dưới mặt đất, có thứ gì đó bắn phá lên không. Lại một t·iếng n·ổ siêu thanh vang lên rồi kéo ra xa dần. Cảm giác như thứ đó vừa bay đi với tốc độ vượt thanh. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và bất ngờ, không có ai kịp làm ra bất cứ phản ứng gì thì đã kết thúc.

Cho đến mấy ngày sau, khi tổ nghiên cứu xem lại toàn bộ máy móc, cảm biến và camera. Thứ họ thu được chỉ là số liệu, video thì không thu được bất cứ hình ảnh của vật gì, chỉ có thể nhìn thấy một đám mây siêu thanh hiện ra rồi biến mất ngay sau đó. Nhưng đó là chuyện của mấy ngày sau.



Khi Trần Minh Quân cảm giác được một sự liên kết rõ ràng hơn. Hắn từ từ mở mắt ra, rồi nhìn vào một phương hướng. Không bao lâu sau, một t·iếng n·ổ siêu thanh vang lên rồi biến mất.

Trần Minh Quân biết, không gian châu đã được triệu hoán thành công. Nhưng mà động tĩnh thì quá lớn rồi. Cũng may là không gian châu luôn ở trạng thái ẩn thân. Lúc này, nó đã ở ngay trước mặt hắn. Dù mắt thường không nhìn thấy, nhưng hắn có thể thông qua liên kết mà biết được.