Thuận Thiên

Chương 116: Bị giam trong không gian châu



Chương 116: Bị giam trong không gian châu

Trần Minh Quân tiếp tục thông qua thần niệm, đưa ra ý nghĩ muốn câu thông với không gian châu, với ý định muốn đi vào bên trong xem thử.

Dựa theo ký ức của người kia, hắn biết được bên trong không gian châu có một cái tinh hệ. Cái tinh hệ này gồm một ngôi sao đóng vai trò như Mặt Trời. Có tổng cộng 9 hành tinh quay quanh ngôi sao trung tâm. Khoảng cách của 9 hành tinh này đến ngôi sao trung tâm là như nhau. Nói một cách khác, chúng di chuyển trên cùng một trục và cách đều nhau.

Toàn bộ tinh hệ đều được người kia tự tay chọn lựa và thu vào không gian châu. Trong 9 hành tinh chủ đạo thì có tới 8 hành tinh có con người sinh sống, cũng có tu sĩ. Chỉ có điều, tu sĩ trên 8 hành tinh này rất là ban sơ, thực lực vô cùng thấp.

Hành tinh duy nhất không có con người là nơi chủ nhân không gian châu chứa đồ. Có thể nói, toàn bộ tài sản của người kia đều nằm trên hành tinh này.

Khi Trần Minh Quân vừa có ý niệm muốn vào bên trong không gian châu. Hắn liền cảm thấy đầu óc truyền tới một trận đau nhói. Chưa để hắn kịp làm ra phản ứng, một cảm giác ý thức trì trệ liền ập tới. Cảm nhận lúc này của hắn rất là vô lực, kể cả động ý niệm suy nghĩ cũng không thể.

Trần Minh Quân cảm thấy cội nguồn năng lượng của thần niệm đang bị rút đi ồ ạt. Điều này làm cho hắn không có khả năng suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Giống như nguồn năng lượng để suy nghĩ cũng đang b·ị c·ướp đoạt, làm cho nó không hoạt động được.

Hắn chỉ có thể chịu trận, với một chút hy vọng mong manh, rằng chuyện này sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Những chuyện này diễn ra trong khoảng thời gian rất nhanh. Khoảng 10 giây sau đó, tầm nhìn của Trần Minh Quân đột nhiên biến đổi. Hắn chợt bừng tỉnh và ngó nhìn xung quanh. Đập vào mắt hắn là một màu đen thuần túy.

Khi hắn đổi phương hướng để quan sát, hắn liền thấy một cụm tinh hệ. Nhìn sơ qua là hắn biết được, hắn đã ở bên trong không gian châu. Chỉ có điều, hắn lại ở giữa không gian vô tận mà không phải ở trên một hành tinh.

Thời điểm này hắn mới cảm nhận được bản thân không thể hô hấp. Cùng lúc đó, tinh thần truyền tới một cổ cảm giác mỏi mệt không thể cưỡng lại được. Đôi mắt của hắn chỉ muốn nương theo cảm giác mệt mỏi này mà nhắm lại.

“KHÔNG ĐƯỢC!”

Trần Minh Quân cắn chặt bờ môi, đau đớn giúp cho ý thức của hắn thanh tĩnh một chút. Nếu hắn b·ất t·ỉnh thì đồng nghĩa với c·ái c·hết. Mà c·hết theo kiểu này, hắn cảm thấy quá là ủy khuất rồi.

Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía hành tinh gần bản thân nhất. Dùng một chút năng lượng thần niệm còn lại để đưa ra một ý niệm. Sau đó, toàn bộ ý thức lâm vào hôn mê. Không còn biết được chuyện gì xảy ra nữa.





“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, ….”

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Trần Minh Quân bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh.

Đập vào tai hắn là những tiếng lộc cộc vang lên không ngừng, nghe giống như tiếng bước chân của rất nhiều con ngựa. Trần Minh Quân từ từ mở mắt ra. Sau đó, hắn liền dùng hai tay ôm đầu. Dù đã tỉnh lại, nhưng hắn vẫn thấy choáng váng đầu óc. Tận sâu trong linh hồn vẫn có cảm giác khá ê buốt.

Đây là di chứng của việc tiêu hao tinh thần lực quá độ. Bây giờ thì Trần Minh Quân đã biết những đốm sáng li ti trong không gian linh hồn là gì rồi. Hắn từng gọi chúng là niệm năng, nhưng không phải. Hóa ra chúng chính là tinh thần lực.

Theo những gì hắn biết, tinh thần lực là một loại lực lượng linh hồn. Là cơ sở năng lượng cơ bản để ý thức vận chuyển và suy nghĩ. Nhưng chưa bao giờ có thuyết pháp nào cho thấy hình dạng cụ thể của nó. Thậm chí, tu sĩ có nguyên thần cũng chỉ nhìn thấy được linh hồn lực mà thôi.

Tất cả mọi người đều có cùng một kết luận, tinh thần lực vô hình, gắn kết làm một thể với linh hồn và không có khả năng điều động. Một khi bị tiêu hao quá nhiều thì linh hồn sẽ suy yếu, làm người ta cảm thấy mệt mỏi. Lúc đó, chỉ có thể dùng cách ngủ để khôi phục hoặc tu luyện một loại công pháp tu linh hồn.

Hiện tại, có vẻ như, vì hắn khai mở 3 đại huyệt liên thông trên đỉnh đầu, dẫn tới một số khả năng đặc biệt. Những khả năng này chưa từng có ai biết đến. Trong đó, bao gồm cả việc nhìn thấy tinh thần lực. Thì ra, thần niệm dùng tinh thần lực làm cơ sở năng lượng.

Mất một lúc lâu thì đầu óc của Trần Minh Quân mới đủ tỉnh táo lại. Hắn bắt đầu đánh giá xung quanh. Nhất thời, hắn liền trợn tròn mắt lên vì kinh ngạc.

Hắn vậy mà đang bị nhốt trong một cái lồng giam di động. Cái lồng giam này làm bằng kim loại như sắt thép, đang được 2 con vật kỳ lạ có 4 chân kéo đi. Ở phía trước và sau có một hàng ngũ quân lính đang hành quân. Tất cả bọn họ đều cưỡi trên lưng con vật kỳ lạ kia. Có vẻ như đây là “ngựa” của bọn họ.

Bên trong lồng giam không chỉ có một mình hắn mà còn có khoảng hơn chục người khác. Bọn họ ăn mặc khá thô sơ, cứ như là thổ dân. Nam cởi trần, chỉ mặc một cái quần bằng da thú hoặc da thực vật. Nữ thì toàn bộ quần áo đều bằng da thú.

Vẻ ngoài của đám người này có nét của dân Đông Á. Nhưng có phần cao to hơn một chút. Làn da của từng người đều hơi ám màu đồng. Nhìn vô cùng cường trán và khỏe mạnh. Kể cả phụ nữ cũng không ngoại lệ. Không hề nhìn thấy chút cảm giác nữ nhi yếu đuối nào cả.

Tuy nhiên, tất cả bọn họ hiện tại đều cúi mặt. Một vẻ lo lắng, bất lực và cam chịu hiện rõ lên mặt của từng người. Trần Minh Quân cũng không phải thằng ngu, chỉ nhìn thôi cũng hiểu hắn đã b·ị b·ắt giữ và giam chung với tù binh. Còn tình hình cụ thể hơn thì hắn mù tịt.



Hắn chỉ biết bản thân đang ở trong không gian châu, cụ thể là trên một trong 8 hành tinh có con người. Trước khi tiêu hao sạch tinh thần lực, hắn đã kịp đưa ra ý nghĩ để đưa bản thân tới hành tinh này.

Khi nhìn lại thân thể của mình, nét mặt Trần Minh Quân không khỏi hiện ra vài tia hắc tuyến. Trên người hắn hiện tại chỉ đang mặc một cái quần đùi ngắn. Còn áo sơ mi và quần dài thì đã biến mất không còn thấy đâu.

Nếu từ bên ngoài nhìn vào củi, hắn sẽ trở nên vô cùng nổi bậc. Bởi vì chỉ có mình hắn có thân hình tương đối nhỏ bé và trắng trẻo hơn những người còn lại. Chưa kể đến cái quần đùi quái lạ khác người kia.

“TOA TOA TOA”

Đột nhiên có ba tiếng kèn lệnh nổi lên. Chỉ thấy toàn bộ quân đoàn liền dừng lại. Không lâu sau đó, lại có thêm bốn tiếng kèn lệnh vang lên.

Khi nghe xong bốn tiếng kèn lệnh, bên trong đội ngũ quân lính liền tách ra một nhóm lính ăn mặc khác với những binh lính còn lại. Tách ra xong, nhóm lính mới này tạo thành một đội ngũ chỉnh tề, rồi theo lối đi bên cạnh chạy thẳng về phía trước.

Cũng ngay lúc đó, đám tù binh trong lồng giam vậy mà lại đồng loạt đứng lên rồi đồng loạt đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía trước.

Chỉ nghe họ nói với nhau điều gì đó. Nhưng đây là thứ ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ với hắn. Cho nên, hắn cũng chẳng biết họ đang nói gì với nhau.

Đúng lúc này, trong đầu Trần Minh Quân vang lên một giọng nói

“Chủ nhân!”

Trần Minh Quân vô thức mở miệng ra hỏi

“Ai đó?”

Nghe Trần Minh Quân nói chuyện, đám người nhao nhao nhìn về hắn. Một người thiếu niên lưng hùm vai gấu ở gần hắn nhất quay qua hỏi hắn cái gì đó. Nhưng Trần Minh Quân nghe không hiểu, cho nên chỉ có thể lắc đầu, ra dấu ý bảo bản thân không hiểu.



Thiếu niên kia cũng không nói gì thêm, chỉ lắc đầu thở dài rồi lại đưa mắt trong mong nhìn về phía trước.

Lúc này đây, trong đầu Trần Minh Quân lại vang lên giọng nói kia

“Chủ nhân, ta là không gian châu, cũng là người đã truyền ký ức cho ngài. Nhưng hiện tại ta rất suy yếu, không thanh tĩnh được bao lâu”

Nghe như vậy làm Trần Minh Quân vô cùng nghi hoặc, hắn âm thầm hỏi trong đầu

“Không phải ngươi được gọi là Hư tôn giả sao? Sao lại nói ngươi là không gian châu? Rốt cuộc chuyện này là sao? Mà khoan, trước hết hãy cho ta ra bên ngoài rồi lại nói”

Trong đầu hắn lại vang lên giọng nói kia

“Chủ nhân, hiện tại ngài muốn ra ngoài chỉ có thể trông chờ vào chính ngài. Chuyện cụ thể nói ra quá dài dòng, ta không có nhiều thời gian. Lần này thức tỉnh là nhờ chủ nhân truyền cho chút ít lực lượng. Chỉ cần ngài khôi phục lại thứ lực lượng kia thì có thể dùng cách đã đi vào để có thể đi ra.”

Nghe như vậy thì Trần Minh Quân không khỏi rơi vào trầm tư. Hắn sợ gặp lại chuyện tiêu hao tới b·ất t·ỉnh. Như vậy rất là bất lực và ẩn chứa nhiều nguy cơ tiềm ẩn. Hắn bèn hỏi

“Nếu ta là chủ nhân nơi này, ta có thể tùy ý điều khiển nó không?”

“Hiện tại thì ngài có thể tiêu hao thứ lực lượng kia để điều khiển không gian châu. Ở bên trong đây, ngài là chúa tể, muốn làm gì cũng được, chỉ trừ chuyện tạo ra sự sống.”

Trần Minh Quân nghe vậy thì ánh mắt sáng lên. Tuy nhiên, giọng nói kia lại nói tiếp

“Nhưng mà, ngài sẽ bị tiêu hao thứ lực lượng mà ngài dùng để đánh thức ta. Ý muốn càng khó thì tiêu hao càng nhiều. Chuyện đem sinh vật sống di chuyển vào hoặc ra khỏi không gian châu là chuyện tiêu hao lớn nhất”

Trần Minh Quân nghe vậy thì cũng hiểu đại khái rồi, hắn đang muốn hỏi thêm thì lại nghe

“Để giúp đỡ chủ nhân, ta đã mở ra công dụng thu nạp năng lượng từ bên ngoài vào không gian châu. Đồng thời cũng tăng tốc thời gian bên trong lên gấp hàng trăm lần so với bên ngoài. Chủ nhân có thể an tâm tu luyện khôi phục, .. sau đó thì chủ nhân có thể …. ”

Giọng nói đến đây thì im bặt. Trần Minh Quân cố gắng gọi mấy lần nhưng không có phản ứng gì. Hắn hiểu, có lẽ đối phương đã rơi vào tình trạng ngủ say do tiêu hao.