Trần Minh Quân lắc đầu, thở dài một hơi. Hắn biết, hiện tại chỉ có thể trông chờ vào chính hắn.
Chuyện đầu tiên cần làm là thoát khỏi lồng giam. Sau đó, phải tìm hiểu rõ bản thân đang ở đâu. Cuối cùng, cần phải biết tiếng nói và chữ viết của người ở đây.
Trần Minh Quân đưa ánh mắt nhìn những người bị giam cùng hắn. Trong lòng đang suy nghĩ có nên cứu luôn bọn họ hay không. Dù hắn không biết tương lai của những người này sẽ ra sao. Nhưng chắc chắn đó không phải là một tương lai tươi sáng gì.
Hơn nữa, hắn cũng chưa rõ ràng tiền căn hậu quả. Ai mà biết được đám người này vì sao lại b·ị b·ắt. Ví dụ như bọn họ là một nhóm giặc c·ướp thì sao. Còn một điều nữa, tại sao hắn lại b·ị b·ắt giam chung với những người này.
Bởi vì có quá nhiều câu hỏi, làm cho Trần Minh Quân không khỏi mất phương hướng.
Hít sâu một hơi, Trần Minh Quân đè xuống tâm tình r·ối l·oạn. Trong lòng tự nhủ
“Cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Muốn thì cứ làm thôi. Mình bị giam cùng bọn họ, chỉ như vậy thôi cũng đủ lý do để mình cứu họ rồi. Hơn nữa, cho dù là cứu sai người thì đã làm sao? Có mình ở đây thì có sai lầm gì không thể sửa chữa?”
Đã đưa ra quyết định, Trần Minh Quân cũng không xoắn xuýt chuyện cứu hay không cứu nữa. Đơn giản là cứ làm theo ý muốn của bản thân là được.
Hắn động ý niệm, thay đổi tầm nhìn, đi vào bên trong không gian linh hồn của chính mình.
Lúc này đây, cả ba không gian linh hồn đều trở nên âm u tối mịt hơn rất nhiều. Thời điểm lần đầu hắn nhìn thấy, dù nó vẫn là một không gian tăm tối, nhưng vẫn có khá nhiều điểm sáng trong đó. Còn hiện tại, rất khó để tìm thấy một điểm sáng. Trong tầm nhìn đều là một màu đen kịt.
Ý thức của Trần Minh Quân du đãng bên trong, tận lực tìm kiếm xung quanh. Sau một thời gian, hắn chỉ có thể nhìn thấy lát đát vài điểm sáng. Số lượng ít đến đáng thương, có thể đếm được trên đầu ngón tay. So với không gian to lớn thì vài điểm sáng này gần như là không đáng kể chút nào.
Ý thức của hắn trở lại thân thể. Trong lòng không khỏi thở dài.
“Dựa theo tình huống hiện tại. Muốn có đủ lực lượng tinh thần để trở ra thì không biết sẽ cần thời gian bao lâu mới có thể làm được.”
Chuyện đã như vậy rồi, hắn có than thở thêm thì cũng chẳng giải quyết được gì. Tốt nhất vẫn là cố gắng thích ứng và tìm cách khôi phục tinh thần lực.
Dựa theo lời của tên kia, ở trong không gian châu, hắn là chúa tể. Hắn muốn làm gì thì chỉ cần động suy nghĩ là được. Nhưng có một cái hạn chế là cần phải tiêu hao tinh thần lực. Trần Minh Quân cũng có suy đoán của chính mình.
Hắn đoán, khả năng Hư tôn giả đã chọn hóa thân thành linh thức của không gian châu. Nhưng bởi vì bản thân Hư tôn giả lúc đó chỉ là tồn tại dạng nguyên thần. Mà nguyên thần cũng đã tiêu hao quá độ, gần như đã bước 2 chân vào con đường tan biến, chỉ thiếu việc đặt bước chân thứ 2 xuống mà thôi.
Hóa thân thành linh thức thì nguyên thần của Hư tôn giả phải hòa nhập vào không gian châu, xem không gian châu như thân thể. Cũng đồng thời hòa làm một với hệ thống linh thức vận hành máy móc của không gian châu.
Việc này giống như ban linh hồn cho một cái máy vi tính. Linh hồn này cần hòa thành một thể với máy vi tính, lấy hệ điều hành của máy vi tính làm cơ sở để tồn tại. Thông qua hệ điều hành, vận hành máy vi tính. Lúc này, máy vi tính sẽ từ vật c·hết thành vật sống, cũng có suy nghĩ riêng của chính nó.
Chỉ có điều, do bản thân nguyên thần đã suy yếu tới mức gần như là sụp đổ. Nên nó cần thời gian khôi phục. Trong thời gian này, không gian châu cũng mất đi khả năng tự hành sẵn có. Vì hệ thống tự hành này đã là một phần của linh thức mới.
Giờ đây, chủ nhân của không gian châu cần phải tự mình vận hành nó. Mà thứ năng lượng để vận hành chính là tinh thần lực đã hóa thành thực thể.
Những suy đoán này không phải do Trần Minh Quân tự nghĩ ra. Đây là dựa trên cơ sở kiến thức cơ bản trong ký ức truyền thừa. Chuyện như thế này cũng không phải chưa từng phát sinh. Cho nên hắn vẫn tìm thấy trong ký ức được truyền thừa.
Vấn đề duy nhất hắn không rõ ràng là mức độ tiêu hao của tinh thần lực. Trong ký ức truyền thừa, khi một vật rơi vào trường hợp này, chủ nhân của nó sẽ vô phương sử dụng. Cho nên, không có tiền lệ nào để tham khảo.
Nếu hắn muốn biết, cũng chỉ có thể do chính hắn đi thử nghiệm.
Trần Minh Quân giải phóng thần niệm để thăm dò xung quanh. Hắn dùng dạng hình tròn phẳng, nên phạm vi bao trùm lên tới 500 mét. Sau đó, hắn cho thần niệm thực hiện xoay quanh trục thật nhanh. Thao tác này sẽ giúp hắn có thể quan sát được dạng hình cầu bong bóng có bán kính 500 mét. Đây được xem là một cách ăn gian.
Mà đã là cách ăn gian thì sẽ có hạn chế. Hình ảnh mà hắn quan sát được sẽ ở dạng chớp giật và nhấp nháy. Thế nhưng nếu dùng để dò xét thì đã dư xài.
Địa hình xung quanh ở dạng đồi núi và rừng rậm. Bọn họ đang đi trên lưng chừng một ngọn núi nhỏ. Phương hướng có lẽ là đang nhắm tới một thảo nguyên ở phía xa xa.
Thần niệm của Trần Minh Quân quan sát được một vị trí khá an toàn. Đó là một cái hang thiên nhiên, cách xa chỗ này khoảng 400 mét. Cửa hàng khá kín đáo, bị rừng rậm bao phủ, lại ở bên kia một vực sâu. Hắn quyết định, sẽ di chuyển đám tù binh này đến bên trong cái hang đó.
Trong trường hợp tinh thần lực không đủ để thực hiện việc này, hắn cũng không còn gì để tiếc nuối.
Trần Minh Quân liền động ý niệm, ra một mệnh lệnh cho không gian châu. Thực hiện ý muốn di chuyển toàn bộ tù binh bên trong lòng giam cùng bản thân hắn đến cái hang thiên nhiên kia.
Tầm nhìn của hắn biến đổi, tầm nhìn của những tù binh kia cũng biến đổi. Chớp mắt một cái, tất cả đã ở bên trong hang thiên nhiên.
Người nào người nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, Trần Minh Quân vỗ tay bốp bốp, làm cho đám người tập trung nhìn hắn.
Chỉ thấy Trần Minh Quân đưa ngón tay lên miệng, ra dấu ý bảo bọn họ giữ im lặng. Cái này thì nhìn vào là hiểu ngay. Đám người nhất định ngậm miệng lại, không nói lời nào.
Trần Minh Quân lại tiếp tục chỉ ngón tay ra hướng cửa hang động, rồi ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho đám người theo sát hắn.
Một lúc sau, đám người đã đứng ở sát mép cửa hang động. Bọn họ có thể dễ dàng nhìn thấy được quân đoàn ở phía xa xa. Khoảng cách cũng không phải quá lớn, nhưng lại bị ngăn cách bởi một cái vực sâu. Giờ bọn họ mới hiểu được, họ đã được cứu.
Khi biết được Trần Minh Quân đã cứu họ, đồng thời còn cứu bằng một cách vô cùng thần kỳ. Theo họ biết, chỉ có một vị thần thủ hộ mới có được pháp thuật. Bộ lạc của họ là một bộ lạc nhỏ, dù có biết đến dạng tồn tại này nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt.
Nhất thời toàn bộ đều quỳ xuống, không ngừng váy lại Trần Minh Quân.
Thấy cảnh này, Trần Minh Quân cũng không biết phải làm sao. Hắn muốn bảo bọn họ không cần làm vậy, nhưng lại không biết nói thế nào. Hắn lắc đầu, đành phải một lần nữa tự di chuyển bản thân rời khỏi tầm mắt của đám người.
Nhìn thấy Trần Minh Quân đột ngột biến mất. Đám người kia cũng không có dừng lại, vẫn tiếp tục váy lại thêm một thời gian mới ngừng lại, nhưng vẫn quỳ ở đó.
Một người thanh niên có thân hình cao to nhất trong đám người đứng lên trước tiên. Khi còn ở trong lồng giam, hắn là người ở gần Trần Minh Quân nhất. Cũng là người đã bước đến nói chuyện với Trần Minh Quân.
Chỉ nghe hắn lớn giọng nói với đám đông
“Tất cả nghe đây, chúng ta cần nhanh chóng trở về bộ lạc. Đem chuyện này bẩm báo lại với lạc công”
Dường như thanh niên này rất có tiếng nói trong đám người. Nghe hắn nói xong thì ai nấy đều gật đầu nghe theo. Sau đó, bọn họ rời khỏi hang động, len lỏi trong rừng rậm, không lâu sau thì đã hoàn toàn biến mất.
Về phía quân đoàn bên kia, ở chỗ lòng giam hiện giờ đã trống không. Một người đàn ông ăn mặt khác với những quân sĩ còn lại đang tra hỏi một nhóm quân lính.
“Bẩm thống lĩnh, thuộc hạ không dám có nửa lời nói dối. Đám thuộc hạ được phân phó giá·m s·át tù bình, chưa bao giờ rời mắt khỏi bọn chúng. Thực sự là bọn chúng đã đồng loạt biến mất.”
Chỉ nghe người nghe gầm lên tức giận
“Khốn kiếp, ăn nói linh tinh gì đó, đột ngột biến mất là thế nào? Có phải các ngươi lơ là, để bọn chúng trốn thoát? NÓI .. không nói cho rõ, ta chặt cái đầu tất cả các ngươi”
Đám binh sĩ này nghe vậy thì hoảng sợ, dập đầu liên tục
“Thống lĩnh tha mạng, chúng thuộc hạ thực sự không có nói dối. Đám tù binh thực sự đột nhiên biến mất. Chính là biến mất giống như bốc hơi vậy”
Tên thống lĩnh nghe xong thì càng giận dữ, quát lớn
“Tốt cho đột nhiên biến mất, tốt cho bốc hơi khỏi thế gian. Vậy các ngươi cũng biến mất luôn đi. Lôi bọn chúng xuống, chém đầu toàn bộ”
Một nhóm quân sĩ liền tiến lên, cứ hai người cặp nách một người rồi kéo đi ra xa.
“Thống lĩnh tha mạng”
“Thống lĩnh tha mạng”
“Thống lĩnh tha mạng”
…
Đám lính này không ngừng cầu xin tha mạng và kêu oan, nhưng tiếng nói của họ cứ nhỏ dần ở phía xa. Một lúc sau, từng cái đầu người được mang đến trước mặt tên thống lĩnh để báo cáo. Cứ như vậy, toàn bộ đều b·ị c·hém.