Thuận Thiên

Chương 118: Vào thành



Chương 118: Vào thành

Trần Minh Quân không biết những chuyện này. Hiện tại, hắn đang ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất trong vùng. Đưa mắt nhìn ra xung quanh, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một cổ cảm giác khó tả.

Cảnh sắc nơi này thật sự quá đẹp. Núi non trùng trùng điệp điệp, nhìn cứ như liên miên bất tận. Một con sông thật lớn chia cắt các dãy núi ra làm hai. Nước sông trong vắt, dẫn về phương hướng xa xa, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được vô số động vật hoang dã sinh sống. Chủng loại đa dạng, số lượng phong phú. Tạo ra một bức tranh thiên nhiên vô cùng tráng lệ và đẹp mắt.

“Có lẽ con người trên hành tinh này còn chưa quá phát triển khoa học kỹ thuật. Nên hành tinh này mới tươi đẹp như vậy”

Trần Minh Quân vừa ngắm nhìn vừa âm thầm cảm thán. Nếu con người trên Trái Đất vẫn tàn phá thiên nhiên như hiện tại, sớm hay muộn gì môi trường trên Trái Đất cũng bị hủy diệt. Đa phần mọi người đều cho rằng, khi đó họ đã không còn, vậy thì sao phải lo.

Hơi cảm khái trong lòng, Trần Minh Quân không tiếp tục nghĩ nữa. Hắn thả hồn vào thiên nhiên, yên lặng thưởng thức cái đẹp của nơi này.

Một thời gian sau, Trần Minh Quân yên lặng ngồi trên một tảng đá, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đang nội thị không gian linh hồn, điều tra xem những việc hắn vừa làm đã tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực.

Sau khi điều tra xong, tâm tình của hắn trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Số đốm sáng trong không gian linh hồn không đổi, nhưng có một đốm sáng đã mờ đi rất nhiều. Nói một cách khác, những việc hắn vừa làm cũng không cần tiêu hao quá lớn.

Thời điểm này, Trần Minh Quân cũng chưa nhận thức được ý nghĩa của một đốm sáng. Cái gọi là tiêu hao không lớn là ảo giác của hắn mà thôi.

Đêm xuống



Trần Minh Quân vẫn ngồi yên tại chỗ. Hắn không tu luyện chân khí mà đang vận chuyển Tịnh Thần Thuật. Ở bên trong không gian châu, thứ hắn cần nhiều nhất là tinh thần lực. Chính vì vậy mà hắn muốn thử xem mỗi đêm vận chuyển Tịnh Thần Thuật sẽ giúp hắn tạo ra bao nhiêu đốm sáng.

Thời điểm cảm nhận được ánh sáng Mặt Trời ló dạng, Trần Minh Quân ngừng vận chuyển Tịnh Thần Thuật. Ý thức của hắn lập tức chìm vào không gian linh hồn để kiểm tra thành quả.

Kết quả làm cho hắn vô cùng bỡ ngỡ và cười khổ không thôi. Cả đêm tu luyện của hắn chỉ làm cho đốm sáng bị mờ kia sáng lên một chút. Đúng vậy, chỉ sáng lên một chút, vẫn còn thua xa những đốm sáng rực rỡ còn lại.

Giờ thì hắn đã biết, thứ gọi là tiêu hao không quá nhiều chỉ là lầm tưởng. Thì ra một cái đốm sáng là kết tinh của rất nhiều tinh thần lực.

Biết thì biết vậy, nhưng hắn cũng không cảm thấy nản lòng. Chỉ là, một chút thất vọng thì dĩ nhiên phải có. Hắn còn chưa cứng cỏi đến mức trời sập trước mặt cũng không chớp mắt.

Đã biết được tốc độ khôi phục tinh thần lực vô cùng chậm. Trần Minh Quân cũng biết được bản thân hắn sẽ phải ở lại trên hành tinh này một thời gian không ngắn. Thế là hắn quyết định tìm hiểu một chút về văn hóa, ngôn ngữ và bố cục chính trị hiện tại của nó.

Trần Minh Quân động ý niệm, muốn tạo ra một cái mô hình địa hình thu nhỏ của hành tinh này. Ngay lập tức, trước mặt của hắn xuất hiện một quả tinh cầu thu nhỏ, đường kính khoảng chừng 2 mét. Cũng không phải thực thể mà chỉ là hình chiếu. Đây chính là ý muốn của Trần Minh Quân.

Hắn không vội quan sát hình chiếu tinh cầu, ý thức một lần nữa đi vào không gian linh hồn. Chỉ vài giây sau thì ý thức trở lại thân thể. Tiêu hao của việc tạo ra hình chiếu tinh cầu này quá nhỏ, hắn còn không nhận thấy sự thay đổi của đốm sáng kia. Trần Minh Quân ghi nhớ chuyện này. Sau đó, bắt đầu nghiên cứu tinh cầu.

Hành tinh này có tổng cộng 10 lục địa, kích thước gần tương đồng nhau, phân bố đều trên bề mặt toàn là biển cả. Nơi hắn đang đứng là lục địa có hình dạng như một mặt trăng khuyết.

Khi phóng đại vị trí hiện tại lên, hắn thấy bản thân đang ở vùng ven của một khu rừng rậm cực lớn. Nếu đi về bên trái, không bao xa sẽ có một khu vực trông như một thành thị.



Muốn tìm hiểu văn hóa và ngôn ngữ thì cần phải tiếp xúc với dân bản địa. Trần Minh Quân quyết định đi về vị trí thành thị kia xem thế nào.

Hắn cũng không định sẽ cuốc bộ đến nơi kia. Nhìn trên bản đồ như vậy chứ khoảng cách thực tế là hơn 50km. Ý niệm vừa động, tầm nhìn của Trần Minh Quân biến đổi, khi mọi thứ rõ ràng thì hắn đã ở một vị trí cách cửa thành không xa.

Nơi đây đúng là một thành thị, dạng thành thị như thời phong kiến. Có tường thành cao, có cổng thành, có quân lính canh gác. Dòng người không ngừng đi vào đi ra từ cửa chính của tòa thành. Đại đa số họ đều đi bộ, chỉ có cá biệt một số người thì cưỡi con vật bốn chân mà hắn đã thấy.

Sau khi quan sát quần áo những người này mặc. Trần Minh Quân động ý niệm, muốn tạo ra một bộ tương tự như của một người thanh niên bằng tuổi hắn mặc.

Vốn hắn cũng chỉ muốn thử xem có thể tạo vật được không. Nhưng thật không ngờ là được. Giờ thì hắn đã hiểu ý nghĩa của câu nói kia. Ở trong này, hắn là chúa tể, trừ việc sáng tạo sinh mạng ra thì hắn muốn làm gì cũng được.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có đủ tinh thần lực làm năng lượng tiêu hao.

Trên thực tế, bộ quần áo này cũng không phải từ hư không sinh ra. Đây là do thế giới này tổng hợp lại từ nguyên vật liệu tìm thấy bên trong không gian châu.

Nói một cách khác, vẫn còn một hạn chế nữa. Đó là hắn chỉ có thể làm được những thứ mà dựa vào tài nguyên bên trong không gian châu có thể cung cấp được.

Một lúc sau, Trần Minh Quân đã khoác lên người bộ trang phục mới. Hắn hóa vào dòng người rồi đi vào bên trong thành.

Nhìn tận mắt đúng là hơn hẳn so với nhìn qua mô hình. Nhà cửa ở đây đa phần đều bằng gỗ, cũng có cá biệt vài nhà xây bằng đá nguyên khối. Đường phố bên trong thành được lát đá tảng, nhưng rất bằng phẳng và dễ đi.



Trần Minh Quân không hiểu văn hóa nơi đây, không biết tiếng nói và chữ viết nơi đây. Cho nên hắn không có làm ra hành động gì gây chú ý. Hắn chỉ từng bước đi dạo quanh các con đường. Bước chân không nhanh cũng không chậm.

Vừa đi hắn vừa chú ý quan sát xung quanh, cả bằng mắt thường lẫn bằng thần niệm. Đồng thời, hắn cũng tập trung vào việc lắng nghe. Thông qua tiếng nói của những người xung quanh, hắn cũng đã biết được một số tiếng nói cơ bản.

Khi đi ngang một con đường đông nghịt những cửa hàng buôn bán. Cước bộ của hắn đặc biệt chậm lại. Chỗ này là chỗ rất thích hợp để lắng nghe và học hỏi văn hóa.

Hắn cũng chú ý tới tiền tệ mà người dân sử dụng. Đó là một vật làm bằng kim loại, có hình chữ nhật, dài bằng nửa ngón tay, ngang khoảng 1cm. Màu sắc của chúng quyết định giá trị tương ứng. Loại có giá trị thấp nhất là màu đen, kế tiếp là màu xanh đen, cao hơn là màu trắng, cao nhất là màu vàng kim. Có thể hiểu là hắc tệ, thanh tệ, ngân tệ và kim tệ.

Một kim tệ đổi được 100 ngân tệ. Một ngân tệ cũng đổi được 100 thanh tệ. Tương tự, 1 thanh tệ sẽ bằng 100 hắc tệ. Nói cách khác, một kim tệ sẽ tương đương với 1 000 000 hắc tệ. Về phần giá trị trao đổi, hắn để ý thấy, ăn một bữa cơm có giá khoảng 5 hắc tệ.

Nếu muốn dung hòa vào người dân, đầu tiên phải hiểu giá trị của tiền tệ nơi đây. Bước này thì hắn đã làm khá tốt. Trong lòng cũng đã có ước lượng nhất định.

Khi trời đã gần tối, hắn đi đến một nơi kinh doanh chỗ ngủ. Mặc dù không thể giao tiếp nguyên câu, nhưng Trần Minh Quân vẫn có thể nói chuyện kiểu một chữ duy nhất.

Nhìn thấy có khách bước vào, một nhân viên đi ra tiếp đón. Đó là một thiếu nữ, khoảng 15 tuổi. Cô nàng vô cùng nhiệt tình chào đón và hỏi đủ thứ trên đời. Tiếc là, những lời của cô ta nói đối với Trần Minh Quân như nước đổ đầu vịt mà thôi, hắn có biết gì đâu, chỉ có thể loáng thoáng nghe được vài tiếng.

Hắn cũng chỉ có thể giả vờ mặt lạnh, nói đúng một chữ “phòng”. Sau đó, từ trong người lấy ra một cái kim tệ đưa cho thiếu nữ. Ngủ một đêm tại phòng thượng hạng cũng chỉ tốn khoảng 50 hắc tệ thôi. Một kim tệ này đủ để hắn bao trọn cái phòng đó hơn 50 năm.

Nhìn thấy thiếu nữ tỏ vẻ xoắn xuýt, liên tục giải thích gì đó. Dù nghe không hiểu nhưng Trần Minh Quân cũng suy đoán được. Chính vì vậy mà hắn nói thêm một chữ có nghĩa là “thuê” kế tiếp là “giữ tiền thừa”

Nghe như vậy thì thiếu nữ vui mừng thấy rõ. Liên tục cúi người nói gì đó với hắn. Hắn cũng chỉ nghe hiểu được chữ cảm ơn. Ngoài ra, những câu khác chỉ như đàn gãy tai trâu.

Khoảng 10 phút sau, với sự nhiệt tình của thiếu nữ. Trần Minh Quân cũng đã an vị bên trong căn phòng sang trọng nhất nhà trọ. Đồng thời, trước mặt hắn còn bày một bàn đồ ăn vô cùng đẹp mắt, nhìn là biết toàn món ngon.