Thuận Thiên

Chương 120: Trưởng tôn của Tung gia



Chương 120: Trưởng tôn của Tung gia

Nói là Tung gia, nhưng không giống như bạn nghĩ. Người của gia tộc này không phải họ Tung. Cũng không phải họ nào cả. Cơ bản là không có họ. Chữ Tung này cũng chỉ là tên của gia tộc mà thôi.

Sau một vài thao tác đơn giản. Vết thương ở bụng của người kia cũng đã được băng bó xong. Máu đã ngừng chảy, tính mạng đã được đảm bảo.

Trần Minh Quân nhìn kỹ thì thấy người này chỉ là một thiếu niên. Nhìn vẻ ngoài thì độ tuổi chắc cũng khoảng 15 hoặc 16 gì đó. Trang phục khá là sang trọng, lại có thêu một chữ khá lớn ở ngực. Trần Minh Quân chưa biết chữ viết ở đây, nhưng nghe qua chắc đây là chữ Tung.

Từ xa xa có rất nhiều tiếng lộc cộc vang lên. Có một đoàn truy phong thú đang chạy thẳng tới chỗ này. Trên từng con truy phong thú đều có một người cưỡi. Trang phục của họ cũng có thêu một chữ giống thiếu niên đang b·ị t·hương. Chắc là người cùng một gia tộc.

Đoàn người phi tốc lao tới, lúc tiếp cận hiện trường thì mới giật dây cương

“RÉT ..RÉT …RÉT …”

Truy phong thú đồng loạt hí vang như ngựa, hai chân trước giơ lên cao rồi quật qua một bên để dừng lại. Đám đông cũng tự động tản ra 2 bên, nhường ra một lối đi dẫn thẳng tới chỗ thiếu niên kia đang nằm.

Đoàn người của Tung gia nhanh chóng rời khỏi truy phong thú và chạy nhanh đến bên cạnh thiếu niên kia. Một người trong số đó lập tức ngồi xuống bên cạnh thiếu niên. Chỉ thấy hắn để ngón tay lên cổ thiếu niên, sau đó quay lại nói với một người đàn ông trong đoàn.

“Thưa vệ trưởng đại nhân, ngài ấy vẫn còn sống!”

Chỉ thấy người đàn ông kia gật đầu và nói

“Cẩn thận xem xét, không được để ngài ấy có chuyện gì”

“Thuộc hạ hiểu rõ!”

Trần Minh Quân cùng người điều khiển vẫn đứng ở một bên. Cả hai cũng không nói gì, mặc cho đám người kia tùy ý làm gì thì làm. Nhưng khi Trần Minh nhìn thấy người kia định xoay thiếu niên b·ị t·hương để kiểm tra sau lưng thì hắn lên tiếng



“Nếu ông cứ như vậy lật cậu ta lên, rất có thể cậu ta sẽ c·hết!”

Giọng nói của Trần Minh Quân không nhanh không chậm. Cũng không có nửa điểm cảm xúc gì trong đó. Giống như chỉ là thuận tiện nói ra. Muốn tin thì tin, không tin thì thôi.

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ nổi giận hoặc tự ái gì đó. Nhưng sự thật không khỏi làm Trần Minh Quân bất ngờ. Vừa nghe Trần Minh Quân nói như vậy, người kia vậy mà thực sự dừng lại. Hơn nữa, không thấy hắn nổi giận gì cả, chỉ đứng lên, hướng Trần Minh Quân hỏi

“Vị tiên sinh này, xin hỏi vì sao lại nói như vậy?”

Tuy thái độ này của đối phương làm Trần Minh Quân rất bất ngờ. Nhưng cũng không vì vậy mà hắn để lộ chút cảm xúc nào lên mặt. Nghe đối phương hỏi khá thật tâm, Trần Minh Quân cũng liền nói sự thật

“Trên người cậu ta có rất nhiều chỗ xương đã gãy. Nhất là xương sườn ở ngực. Nếu ông di chuyển không cẩn thận, để xương đâm thấu nội tạng quan trọng, như trái tim chẳng hạn. Lúc đó, chắc ông cũng hiểu kết quả rồi”

Người kia nghe vậy thì hoảng sợ. Hắn cũng chỉ là một y bộc của Tung gia. Nếu vì lỗi của hắn mà làm trưởng tôn của Tung gia c·hết đi. Hậu quả đó, hắn không dám nghĩ tới.

Lúc này, người đàn ông được gọi là vệ trưởng mới hướng Trần Minh Quân hỏi

“Cảm ơn tiên sinh đã nhắc nhở. Tiên sinh cho hỏi, có phải v·ết t·hương chỗ bụng là do ngài xử lý?”

Trần Minh Quân cũng không ngại gì, nên liền đáp

“Đúng vậy! Là ta nhờ người chủ xe này xử lý giúp. Mục đích là để ngăn máu chảy, tránh để thiếu niên mất máu mà c·hết”

Vệ trưởng nghe vậy thì cung kính đứng váy Trần Minh Quân một cái

“Tôi là Hắc Hoa, xin thay mặt Tung gia tạ ơn cứu mạng của tiên sinh. Cũng đồng thời thay mặt trưởng tôn đại nhân tạ lỗi vì đã không cẩn thận đ·âm x·e vào tiên sinh”

Từ lúc đám người này xuất hiện. Họ chỉ tập trung lo cho sức khỏe của thiếu niên đang nằm dưới đất. Không hề hùng hổ dọa nạt ai. Cũng không lên mặt đại gia tộc tìm kẻ gây t·ai n·ạn trả thù. Thậm chí còn chưa cần nghe ai nói gì thì đã nhận định họ sai trước.



Toàn bộ sự việc diễn ra đều làm Trần Minh Quân cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Khác biệt quá lớn với cách hành xử bình thường của một thế giới tu luyện mà Trần Minh Quân nhìn thấy trong ký ức truyền thừa.

Trên hành tinh này cũng có tu sĩ, chuyện đó thì hắn biết rất rõ. Hơn nữa, tu sĩ trên thế giới này có địa vị rất cao. Chỉ là tu sĩ rất ít lộ diện, luôn là một tồn tại thần thần bí bí.

Tiền thân của các tu sĩ chính là các võ sư. Người ở đây đều nhận định, ai có võ công và bản lĩnh thì đều là võ sư. Mà võ sư cũng có địa vị cao, tuy không cao bằng tu sĩ, nhưng với dân thường mà nói, võ sư cũng là tồn tại có thể tùy ý lấy mạng một người bình thường mà không cần lý do gì cả.

Đúng là đám người Tung gia hành xử quá lịch sự. Nhưng mà, Trần Minh Quân suy nghĩ có phần quá đơn giản. Sở dĩ Tung gia hành động hòa nhã là có lý do.

Thứ nhất, mọi chuyện diễn ra ở đây đã được bẩm báo lại cả rồi. Từng chi tiết nhỏ cũng không xót, bao gồm cả chuyện thân thủ nhanh nhẹn của Trần Minh Quân.

Dù Tung gia cũng là một gia tộc có rất nhiều võ sư. Nhưng để nhẹ nhàng thoát khỏi một tình huống bất ngờ trong gang tấc thì không phải ai cũng làm được. Cho dù là làm được, cũng không thể nhẹ nhàng và linh hoạt như Trần Minh Quân.

Chỉ bấy nhiêu đó, người vệ trưởng này đã nhận định, Trần Minh Quân là một võ sư cao thủ. Gia tộc có gia huấn rất nghiêm khắc, không được tùy ý đắc tội người luyện võ. Bởi vì không ai biết được, một ngày nào đó, người luyện võ đó có thể trở thành tu sĩ cường đại hay không. Chưa kể, chuyện này vốn là trưởng tôn của họ sai trước, hòa giải là cách làm tốt nhất.

Nhưng mà, sau khi nghe Trần Minh Quân nói trưởng tôn đã bị gãy xương ở rất nhiều chỗ trên người. Vệ trưởng đã thay đổi suy nghĩ của bản thân. Nghe giọng điệu của Trần Minh Quân thì không phải suy đoán mà là khẳng định.

Từ đó, vệ trưởng suy ra, Trần Minh Quân chắc chắn là một tu sĩ. Bởi vì chỉ có tu sĩ mới có được thần thức, mà chỉ có thần thức mới nhìn thấu được thân thể người khác.

Chính vì vậy mà thái độ của vệ trưởng lại càng thêm cung kính, còn có một chút ý sợ hãi trong lòng. Một vị tu sĩ không phải là đối tượng mà hắn có thể dễ dàng gặp mặt, nói gì đến chuyện đắc tội đối phương.

Ở trong lòng vị vệ trưởng này còn đang âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn là vị tu sĩ này không chấp nhặt chuyện bị trưởng tôn v·a c·hạm.

Cả cái tòa thành khổng lồ này cũng chỉ có 4 vị tu sĩ mà thôi. Họ chính là 4 người tổ tông của 4 đại gia tộc trong thành. Vị vệ trưởng này cũng hơn 40 tuổi mà còn chưa có vinh dự nhìn thấy tổ tông của nhà mình.



“Tôi cũng không có bị gì, không cần phải để ý. Còn chuyện cứu cậu ta, cũng chỉ là tiện tay mà thôi”

Trần Minh Quân chỉ hơi cảm thấy là lạ thôi, nhưng hắn vẫn đáp lại.

Vị vệ trưởng kia vẫn cung kính đứng đó, hai tay vẫn giữ động tác vái chào, đầu cũng hơi cúi thấp xuống, rồi tiếp tục nói

“Thưa tiên sinh, xin mạo mụi làm phiền tiên xin chỉ dạy thêm, chúng tôi phải làm sao mới tốt cho trưởng tôn nhà tôi?”

Trần Minh Quân nghe vậy thì cũng không từ chối. Nếu hắn đã lên tiếng ngăn cản đối phương di chuyển người b·ị t·hương. Thì tất nhiên sẽ không ngại làm cho tới cùng.

Với sự chỉ dẫn của Trần Minh Quân, không bao lâu sau thì toàn thân thiếu niên kia cũng đã được cố định an toàn. Chỗ tay chân bị gãy cũng được băng nẹp cố định. Cuối cùng, hắn yêu cầu đám người Tung gia làm một cái cán tạm thời. Dùng cái cán này để khiên trưởng tôn của họ về nhà, trong quá trình di chuyển phải giữ nguyên tư thế của người b·ị t·hương.

Sau khi đã xử lý xong sơ cứu cho thiếu niên trưởng tôn, vệ trưởng lại một lần nữa hướng Trần Minh Quân nói

“Cảm tạ tiên sinh đã nhiệt tình giúp đỡ. Ơn này Tung gia sẽ nhớ kỹ, ngày khác nếu tiên xin có gì cần đến, Tung gia sẽ không chối từ.”

Trần Minh Quân mỉm cười

“Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần để trong lòng. Nếu ở đây đã không còn chuyện gì, tôi còn có việc, xin phép đi trước”

Vệ trưởng liền vội vàng nói

“Dạ, chúng tôi không dám, tiên sinh cứ tự nhiên. Chỉ là, không biết tiên sinh có thể cho chúng tôi biết quý danh và chổ ở hay không? Nếu gia chủ có hỏi, chúng tôi còn có thể có gì đó để báo cáo”

“Tôi tên là Trần Minh Quân, còn chỗ ở thì không cần quan tâm làm gì. Dù sao tôi cũng chỉ đi ngang qua đây thôi. Tạm biệt”

Trần Minh Quân nói rồi thì xoay người rời đi. Trước lúc đi, hắn cũng không quên lấy ra một ít tiền trả cho ông chủ xe thú đã chở mình.

Đám người còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì thân hình hắn đã dần biến mất ở phương xa. Đây là hắn vận dụng một ít thân pháp làm sinh ra một chút hiệu quả ảo giác. Nhưng dĩ nhiên là tốc độ di chuyển của thân pháp cũng cũng rất nhanh.

Còn lúc này, vệ trưởng và đám người Tung gia đang đứng c·hết chân một chỗ. Đám người xung quanh cũng như vậy. Tất cả bọn họ đều quá chấn động và hoảng sợ. Không phải vì thân pháp của Trần Minh Quân, mà là vì tên của hắn, một cái tên có 3 chữ.

Là người sống trên hành tinh này thì ai cũng hiểu cái tên 3 chữ có ý nghĩa như thế nào. Nhưng Trần Minh Quân là ngoại lệ duy nhất, hắn chưa biết chuyện này. Nếu hắn biết, có lẽ hắn sẽ không tùy tiện nói ra tên của mình như vậy.