Hắc Hoa vừa trở về thì liền chạy thẳng tới chủ đường. Thậm chí, hắn còn không kịp quan tâm chuyện của trưởng tôn đang nằm cán. Vừa đến trước cửa chủ đường, hắn liền quỳ xuống hô lớn.
“Hắc Hoa, vệ trưởng đội bảo an số 5, có chuyện vô cùng trọng đại cần bẩm báo ngay với gia chủ”
Bên trong chủ đường vẫn là một mãnh im lặng. Không có bất cứ âm thanh gì phản hồi. Nhưng Hắc Hoa cũng vẫn quỳ ở đó và chờ đợi, không dám nói lại, cũng không dám rời đi.
Một lúc sau, bên trong phát ra tiếng nói
“Vào đi!”
Hắc Hoa vội vàng tiến lên, đẩy cánh cửa chủ đường rồi bước vào trong.
Bên trong chủ đường đang có mặt tổng cộng 6 người. Một người ngồi ở vị trí chủ tọa, chính là gia chủ Tung gia, Khắc Đa. Một lão già râu tóc bạc trắng, đứng bên cạnh gia chủ, là tâm phúc của gia chủ, tên là Bàn Tôn.
Bốn người còn lại ngồi ở hàng ghế bên dưới, đều là cự đầu của Tung gia.
Một người trung niên toàn thân mặc giáp bạc, gương mặt lạnh lùng, cứ như cả thiên hạ đều là địch. Người này gọi là Phát Chân, quân tổng của Tung gia, chịu trách nhiệm huấn luyện và lãnh đạo q·uân đ·ội riêng cho Tung gia.
Ngồi kế Phát Chân là một lão bà, nhìn vẻ ngoài già nua không chịu nỗi. Nhưng thân hình thì lại thẳng tắp lạ thường. Nhìn vào cứ tạo cho người ta cảm giác không phù hợp. Lão bà này tên là Ý Nhân, tổng phụ trách nội vụ của toàn bộ Tung gia. Nói cách khác, bà ta quản lý toàn bộ nhân mạch và mối quan hệ trong Tung gia. Thân phận và địa vị của người trong Tung gia đều do bà ta quyết định. Dĩ nhiên là ngoại trừ những người có mặt trong chủ đường lúc này.
Phía đối diện với Phát Chân và Ý Nhân là 2 lão nhân cao tuổi. Một người mặc trường bào trắng, người kia mặc trường bào đen. Đây là m lão và Dương lão, nhị vị trưởng lão của Tung gia. Nghe nói là võ sư được Tung gia mời về cung phụng. Thân phận vô cùng thần bí, ngoài gia chủ ra thì không ai biết rõ.
Hắc Hoa vừa bước vào thì liền quỳ xuống, hướng Khắc Đa nói đúng một câu
“Thưa gia chủ, trong thành xuất hiện Thần Danh!”
Câu nói vừa buông xuống, bất chợt toàn bộ mọi người có mặt trong phòng đều đứng lên. Khắc Đa thì không dám tin mà hỏi lại
“Ngươi nói cái gì? Thần danh sao? Tin tức này từ đâu mà có, ngươi có chắc chắn hay không? Chuyện này không phải chuyện đùa?”
“Thưa gia chủ, thuộc hạ không dám ăn nói bậy bạ. Là chính miệng một vị tiên sinh nói ra một cái tên 3 chữ! Nếu chuyện không chính xác thì chỉ có khả năng là người nọ nói dối thôi”
Nói dối sao? Trên cái thế giới này chẳng ai có lá gan đi nói dối chuyện này cả. Thần danh há có thể tùy tiện đem ra nói bậy. Hậu quả không chỉ bản thân gánh lấy, mà còn liên lụy tới dòng họ, bạn bè, thậm chí cả những ai quen biết sơ sơ cũng sẽ chôn cùng.
Chính vì vậy, miễn là chính bản thân một người tự nói ra tên mình là thần danh. Thì chắc ăn như bắp đó là sự thật rồi. Không ở cấp độ đó thì sẽ không ai dám nói.
m lão và Dương lão gần như đồng thời hô lên
“Nhanh, kể lại toàn bộ sự việc, càng chi tiết càng tốt”
Hắc Hoa “vâng” một tiếng. Sau đó thì cẩn thận kể lại toàn bộ sự việc cho gia chủ và 4 vị cự đầu nghe. Không chi tiết nào hắn bỏ sót, từ lúc nhận được tin báo cho tới lúc Trần Minh Quân nói ra tên. Tất tần tật mọi diễn biến, từ ngữ và tình hình cụ thể đều được Hắc Hoa miêu tả lại vô cùng sinh động. Làm cho người nghe sẽ có cảm giác như chính bản thân tận mắt chứng kiến vậy.
Hắc Hoa kể xong, trong chủ đường chỉ còn lại một bầu không khí im lặng. Có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh tim đập của những người có mặt ở đây. Bởi vì họ vô cùng hồi hợp và kích động.
Sau cơn chấn động, Khắc Đa lớn tiếng nói ra bên ngoài cửa
“Truyền lệnh xuống dưới, triệu tập toàn bộ tộc nhân đang ở bên ngoài trở về. Không cần biết đang làm gì hay ở đâu, phải về nhà ngay lập tức”
Một người đứng gác ở cửa nghe lệnh thì liền hô “tuân lệnh” rồi lập tức rời đi.
Sau đó, gia chủ Tung nha nhìn lại Hắc Hoa rồi cười nói
“Hắc Hoa, lần này ngươi làm việc rất chu toàn, suy nghĩ cẩn thận. Kể từ giờ ngươi sẽ là tổng vệ trưởng của Tung gia, đây là lệnh bài thân phận mới của ngươi. Ngày mai, hãy cùng theo chúng ta đi bái phỏng ngài ấy!”
Một tấm lệnh bài kim loại được ném tới chỗ Hắc Hoa. Hắn liền cẩn thận chụp lấy, trong lòng vô cùng vui mừng, liên tục tạ ơn
“Cảm tạ gia chủ đã trọng dụng, Hắc Hoa sẽ càng thêm cố gắng, cống hiến vì Tung gia”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi”
“Tuân lệnh gia chủ”
Đợi đến khi Hắc Hoa đã rời khỏi chủ đường. Gia chủ Tung gia mới quay qua nói với 4 vị cự đầu
“Các vị, hãy cùng ta đi gặp lão tổ tông”
Cùng thời điểm đó,
Tại Mê gia.
Thiên Lý, gia chủ Mê gia, đang cùng cao tầng trong gia tộc thảo luận chuyện xuất hiện thần danh.
“Ta tin rằng chư vị ở đây đều hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này. Nếu Mê gia may mắn được ngài ấy để mắt tới. Nhất định sẽ nhảy vọt thành một thế lực tu sĩ đích thật. Cho dù được chỉ điểm một hai câu, lão tổ tông hoặc là cả chúng ta đều có cơ hội tiến thêm vài bước trên con đường tu luyện”
Thương Sơn, gia chủ Khá gia cũng đã nhận được tin tức. Ông không có mặt trong thành, nhưng đang cấp tốc hồi gia tộc. Đồng thời, cũng đã yêu cầu triệu tập tộc hội cao cấp.
Minh Chí, gia chủ Hoa gia thì đang thảo luận cùng lão tổ tông. Suy tính làm sao mới có thể tiếp cận và làm quen với người có thần danh. Đồng thời, nếu có thể thì xin trở thành tín đồ của đối phương.
Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ tứ đại gia tộc lớn nhất trong thành đã nắm được thông tin. Bao gồm cả phủ quan sứ. Tất cả các bên đều đang suy tính, tìm cách tiếp cận Trần Minh Quân, nhưng lại phải đảm bảo không làm Trần Minh Quân thấy phiền hay tức giận.
Làm không khéo, nói không chừng toàn bộ tòa thành đều bị hủy diệt. Xuất hiện thần danh vừa có thể là chuyện tốt, nhưng cũng là một tai họa ngầm to lớn. Chỉ cần người đó không vui, đồ thành cũng không phải là không thể. Trước đây đã có nhiều tiền lệ.
Do vậy, các đại gia tộc đều thống nhất một chuyện. Việc làm đầu tiên là phải triệu tập toàn bộ con cháu trở về. Nếu có ai có khả năng chọc tới tai họa này thì chắc chắn chỉ có thể là người có gia tộc lớn. Dân chúng bình thường rất an phận thủ thường, không có gì đáng lo.
…
Trần Minh Quân không biết, chỉ vì hắn nói ra cái tên mà cả tòa thành đều đang rung chuyển. Trước đây, khi nói chuyện cùng La Ly, hắn cũng chỉ nói tên hắn là Minh Quân. Nếu không thì hắn cũng không đến nỗi không biết gì như thế.
Hắn dùng thân pháp di chuyển cực nhanh, hoàn toàn không e ngại bại lộ bản thân. Hắn biết, ở cái thế giới này, càng bại lộ thực lực thì càng gặp ít phiền toái. Bởi vì cái thế giới này nói chuyện bằng thực lực và địa vị. Lấy thực lực làm thước đo lớn nhất, kế đó là địa vị xã hội.
Tòa thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Từ vị trí nhà trọ đến khu tiểu cô nương La Ly sống cũng làm hắn tốn hơn 30 phút đi đường, mà còn là loại đi đường như bay.
Hắn chỉ biết La Ly sống ở đây, vị trí cụ thể thì hắn cũng không rõ. Bởi vì hắn chưa từng đến đây bao giờ. Hôm nay hắn muốn đi học chữ, nên nảy sinh ý định dẫn theo La Ly và các em của cô học chung.
Bất cứ ai muốn học chữ đều có thể. Thầy dạy chữ sẽ không từ chối học trò. Nhưng, điều kiện tiên quyết là có tiền đóng học phí. Và học phí thì không có rẻ chút nào. Chính vì vậy mà số người biết chữ đa phần đều có gia đình giàu có. Người thường không thể trả nổi học phí để học chữ.
Trần Minh Quân cho thần niệm dò xét xung quanh. Khu người nghèo này không quá rộng lớn. Chỉ cần hắn đi mấy vòng, kết hợp với phạm vi dò xét của thần niệm là có thể tìm hết.
Không bao lâu sau, trong phạm vi thần niệm, Trần Minh Quân nhìn thấy một ngôi nhà gỗ khá đơn sơ. Bên trong nhà có một nhóm người đang bao vây 3 đứa trẻ và một thiếu nữ. Người thiếu nữ kia chính là La Ly mà hắn đang muốn tìm. Hắn thấy La Ly đang quỳ gối, liên tục dập đầu vang xin điều gì đó.
Nhìn thấy thái độ hung hăng của đám người kia, Trần Minh Quân chợt có linh cảm không tốt. Hắn tăng nhanh cước bộ chạy về phía căn nhà. Khoảng cách vài trăm mét không quá xa đối với hắn. Trong quá trình này, thần niệm của hắn một mực khóa chặt vị trí căn nhà, quan sát từng động tĩnh nơi đó, sợ sẽ xảy ra chuyện gì không tốt với mấy chị em La Ly.
Sợ chuyện gì thì chuyện đó xảy ra. Có một tên trong số đó bước lên trên, miệng hắn quát cái gì đó, rồi đưa tay tóm đầu La Ly. Thấy như vậy, một cậu nhóc đứng bên cạnh La Ly cũng chạy lên, ôm cánh tay của tên kia rồi há miệng ra cắn.
Tên kia cũng chỉ là một người bình thường, bị cắn thì dĩ nhiên sẽ cảm thấy đau đớn. Chỉ thấy ánh mắt hắn lóe lên sự hung ác, cánh tay còn lại cầm lấy một cái chày gỗ, rồi vung chày định đập đầu thằng nhóc kia. Nếu chày này đập xuống, thằng nhóc chắc chắn sẽ c·hết.