Nhìn thấy cảnh này, Trần Minh Quân không còn kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền động ý niệm, sử dụng sức mạnh của không gian châu để áp chế đối phương. Đồng thời cũng muốn đưa bản thân đi tới trước mặt bốn chị em La Ly ngay lập tức.
Tên kia vung cái chày lên rồi đập xuống, đường di chuyển của cánh tay và cái chày mới được một nửa thì đột ngột dừng lại, cố định giữa hư không. Chẳng những thế, toàn bộ thân thể của hắn cũng không thể cử động dù chỉ một chút.
Ở trong cảm nhận của hắn, toàn bộ không gian xung quanh dường như đã đặc quánh lại. Đến cả hít thở hay mở miệng nói chuyện đều là chuyện bất khả thi với hắn. Thậm chí, hắn còn không thể di chuyển tròng mắt và chớp mắt.
Chưa dừng lại ở đó. Không gian đặc quánh xung quanh hắn lại ép chặt vào hắn. Hắn chỉ cảm thấy toàn bộ vị trí trên thân thể đều đang bị ép vào trong. Đau đớn làm hắn không nhịn được muốn rên lên thật lớn, nhưng hắn sớm phát hiện kể cả rên la cũng không thể.
Chỉ nghe “BỤP‘ một tiếng, toàn bộ thân thể của hắn bị ép nát vào trong, thứ còn sót lại chỉ là một cục thịt nát bét, bầy nhầy. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ này làm cho toàn bộ người có mặt đều trợn mắt lên. Nhóm người bao vây La Ly thì đồng loạt lùi ra xa, có tên còn sợ quá mà đôi chân không đứng vững.
La Ly nhìn thấy cảnh này cũng bị chấn kinh tới ngây ngốc. Tuy nhiên, nhớ lại còn có 3 đứa em. Cô mạnh mẽ đè xuống nỗi sợ, rồi nhanh chóng xoay đám trẻ lại, bịt mắt chúng, không để cảnh tượng máu me làm cho tâm lý của chúng bị ảnh hưởng xấu.
Trần Minh Quân cũng đồng thời xuất hiện trong căn nhà, ngay chính giữa đám người và bốn chị em. Vừa xuất hiện, hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng tên kia bị ép cho nát bét. Trong lòng cũng giật mình và vô cùng ngoài ý muốn.
Bởi vì trong lòng hắn sinh ra phẫn nộ với kẻ này, nên vừa rồi, hắn đã để cảm xúc đó tiêm nhiễm tới sức mạnh thiên địa bên trong không gian châu. Khoảnh khắc vừa rồi rất là kỳ diệu, hắn cảm giác bản thân có một mối liên kết nào đó với thiên địa này. Liên kết đó không phải liên kết vật và chủ, đó là một thứ hoàn toàn khác, rất khó giải thích.
Thứ cảm giác này, hắn biết rất rõ nó là gì. Bởi vì đó là thứ mà một tu sĩ sắp bước lên con đường vĩnh sinh mới có thể cảm nhận được. Thứ này không liên quan tới tu luyện, không liên quan tới cảnh giới. Nó là sự kết nối của một tu sĩ tới thiên địa, hòa mình với thiên địa, thiên nhân hợp nhất.
Nhưng vấn đề là, hắn còn cách cánh cửa vĩnh sinh xa không thấy bờ bến. Thế mà trong lúc phóng thích phẫn nộ, hắn lại cảm nhận được một tia thiên nhân giao cảm?
Những suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên rồi qua đi. Trần Minh Quân chỉ có thể để đó tìm hiểu sau. Lúc này không phải lúc thích hợp. Hắn cần giải quyết rắc rối trước mắt, giúp đỡ bốn chị em nhà La Ly.
Dù hắn quen biết La Ly chưa lâu, nhưng hắn vẫn rất tin vào cảm giác của mình. Chuyện này chắc chắn là La Ly đang bị ức h·iếp.
Tuy nhiên, vốn hắn cũng chỉ muốn áp chế và cố định người kia. Không ngờ vì phóng thích phẫn nộ mà dẫn tới thiên địa nghiền ép đối phương tới nát bét. Cái này thực tình không phải ý muốn của hắn, hắn vẫn còn chưa quen lắm với việc g·iết người khác. Trong suy nghĩ của hắn, tốt nhất là cũng không nên ép bản thân quen với kiểu sinh hoạt đó.
Tuy là một việc ngoài ý muốn, nhưng Trần Minh Quân không hối hận. Tên kia thực sự cũng rất đáng c·hết. Cho dù là ở trên Trái Đất, một người ra tay g·iết c·hết một đứa trẻ thì chắc chắn ai cũng muốn hắn phải c·hết.
Nhìn cảnh tượng máu tanh trước mắt, Trần Minh Quân làm ra một cái động tác giả, ngón tay chỉ về đóng thịt nát, trong đầu thì động ý niệm, đóng thịt nát đó liền hóa thành cát bụi.
Làm xong việc này, Trần Minh Quân bước đến gần chị em La Ly. Cô gái tội nghiệp đang bị hoảng sợ, nhưng vẫn ôm ba đứa em của mình trong lòng, bản thân cũng không dám mở mắt ra nhìn phía sau.
“La Ly, mọi chuyện ổn cả rồi, không cần phải sợ nữa”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, La Ly từ từ mở mắt ra nhìn. Khi thấy rõ đó là ai thì lắp bắp hỏi
“Khách … khách … khách quan, là ngài sao? Vì sao ngài lại ở đây?”
Trần Minh Quân còn chưa trả lời thì La Ly nhớ ra tình cảnh hiện tại, cô bỗng nắm lấy tay của Trần Minh Quân rồi quỳ xuống cầu xin
“Khách quan, khách quan, tôi cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu ba đứa em của tôi, chỉ ngài đồng ý cần cứu chúng nó, tôi sẽ chấp nhận đời đời kiếp kiếp làm đầy tớ cho ngài. Cầu xin ngài, cầu xin ngài, …”
Trần Minh Quân vội vàng nâng La Ly lên, không cho cô tiếp tục quỳ lạy hắn. Đồng thời cũng nói
“Không cần phải làm như vậy, không phải tôi đã bảo mọi chuyện ổn rồi sao?”
La Ly nghe vậy thì mới định thần nhìn lại xung quanh. Đám người kia đúng là đã lùi ra rất xa, ánh mắt của họ tỏ ra vô cùng hoảng sợ. Còn cái xác c·hết máu tanh khi nãy đã biến mất, không còn nhìn thấy đâu.
Cậu nhóc lúc nãy đã cắn tay tên kia bỗng tiến lên, nhìn Trần Minh Quân với ánh mắt kiên định, rồi dùng cái giọng non nớt nói
“Đại ca ca, ta cũng có thể làm người hầu cho đại ca ca. Chỉ cần đại ca ca có thể giúp ta t·rừng t·rị đám người xấu kia. Đại ca ca yên tâm, ta nhất định sẽ siêng năng, không lười biếng, chắc chắn sẽ là một người hầu giỏi nhất cho đại ca ca”
Cậu nhóc vừa nói vừa đưa tay chỉ về đám người đang hoảng sợ đứng ở phía xa.
Nhìn thấy cảnh này, thằng nhóc nhỏ hơn cũng tiến lên
“Đại ca ca, ta cũng vậy, ta rất là ngoan, chắc chắn sẽ rất nghe lời, ăn cơm cũng rất là ít”
Kế đó, cậu nhóc bé nhất cũng tiến lên, nhìn cu cậu dường như đi cũng không vững lắm
“Nại a a, nại a a …” nói được mấy tiếng thì vấp chân ngã ra đất.
Trần Minh Quân nhìn mấy đứa nhóc, trong lòng không khỏi cảm thấy thế sự biến hóa khôn lường. Nếu là ở trên Trái Đất, đám nhóc này vẫn còn khóc nhè, được ông bà cha mẹ yêu thương, nuông chiều. Còn sống ở cái thế giới khắc nghiệt này, chúng nó buộc phải trưởng thành sớm, không có hưởng thụ thứ gì gọi là tuổi thơ cả.
Trần Minh Quân ngồi xuống, bế đứa nhỏ nhất lên, đồng thời cũng đưa tay xoa đầu 2 đứa lớn hơn.
“Mấy nhóc yên tâm, đại ca ca sẽ t·rừng t·rị kẻ xấu. Nhưng mà mấy nhóc phải nghe lời chị La Ly, được không?”
Nói rồi hắn quay qua nói với La Ly
“La Ly, chuyện ở đây cứ để tôi xử lý. Cô hãy dẫn 3 đứa nhỏ vào bên trong đi, không nên để chúng chứng kiến quá nhiều chuyện ở đây.”
La Ly nghe vậy thì liên tục nói cảm ơn, rồi nhanh chân dẫn theo 3 đứa nhóc đi vào bên trong. Nói là bên trong, thật ra cũng chỉ cách một cái vách nhà mỏng. Dù sao thì cái nhà này cũng có lớn bao nhiêu đâu.
Lúc này, Trần Minh Quân đưa mắt nhìn đám người đang đứng im lặng ở đằng xa. Thấy ánh mắt Trần Minh Quân hướng qua, cả đám không tự chủ được, tiếp tục lùi thêm vài bước. Nhưng họ cũng chỉ lùi vài bước một cách vô thức, không một người nào dám quay người bỏ chạy. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ một vấn đề, chạy cũng sẽ không chạy thoát. Ở lại có khi còn có một con đường sống.
Những người này đều là người luyện võ. Họ nhìn thấy c·ái c·hết thảm thiết của đồng bọn, lại nhìn thấy Trần Minh Quân đột ngột xuất hiện từ hư không. Cho nên, từ giây phút đó, bọn họ đều hiểu số phận của bản thân đã nằm trong tay của đối phương.
Trần Minh Quân cũng thấy rõ sự sợ hãi trong ánh mắt của những người này. Hắn cũng biết được, đây là vì chuyện phát sinh vừa rồi gây ra. Cho nên, hắn rất tự tin có thể xử lý chuyện này dễ dàng.
Hắn lại bước thêm vài bước, tiến về chỗ đám người này.
Có vẻ như áp lực quá lớn trong lòng, một người trong đó lập tức quỳ xuống, dập đầu sát đất cầu xin
“Kính xin đại nhân tha cho chúng tôi một mạng. Chúng tôi không biết bốn chị em này quen biết tiền bối. Chúng tôi cũng chỉ muốn ép họ về làm nô thôi, không có ý định tổn hại đến tính mạng của họ”
Kẻ này dường như là thủ lĩnh của đám người, thấy hắn quỳ xuống thì toàn bộ cũng quỳ xuống theo, rồi đồng loạt cầu xin
“Kính xin đại nhân tha mạng!”
Nói xong thì đẩu cũng không dám ngẩng lên, cứ giữ nguyên tư thế đầu chạm đất như vây.
Cái thế giới này có sự phân biệt về thân phận và địa vị rất mãnh liệt. Dân nghèo sợ dân giàu, dân giàu sợ quan, quan thì sợ võ sư, võ sư thì sợ tu sĩ. Và tu sĩ có thực lực thấp sẽ sợ tu sĩ cường đại. Đồng thời, tất cả nhóm này đều sẽ kính sợ một loại tồn tại khác, được thế gian gọi là những vị vệ thần.
Trước mắt, đám người này cũng chỉ nghĩ Trần Minh Quân là tu sĩ cường đại mà thôi. Nhưng cho dù là vậy thì cũng đủ để bọn họ kính sợ rồi.
Trần Minh Quân không có làm ra phản ứng gì. Vẫn không nhanh không chậm đi đến gần đám người. Lúc còn cách đối phương không quá 10 mét thì hắn dừng lại.
Một cái ghế quỳ kiểu văn phòng xuất hiện, hắn bình tĩnh ngồi xuống rồi lên tiếng
“Kể lại đầu đuôi sự việc cho ta nghe. Nhỡ kỹ, toàn bộ tiền căn hậu quả của chuyện ở đây!”
Hiện tại, Trần Minh Quân đã hiểu khá rõ chuyện vận dụng sức mạnh thế giới của không gian châu. Những ý muốn không liên quan tới vật sống thì tiêu hao tinh thần lực rất ít. Cho nên, tiền bạc, của cải hay bất cứ vật gì hắn cần, hắn chỉ cần động một ý niệm là có thể tạo ra.
Sở dĩ hắn lệnh cho đối phương kể lại mọi chuyện là vì muốn biết rõ ràng tình huống. Từ đó, hắn sẽ đưa ra hành động tiếp theo cho phù hợp. Hắn lớn lên ở một xã hội pháp trị, nên không có thói quen hành sự tùy thích như thông lệ của thế giới này.
Mặc dù vẫn là hành vi tư hình cá nhân. Nhưng sẽ không tùy tiện như ở thế giới này, chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng lấy mạng người ta.