Thuận Thiên

Chương 123: Trường Sinh Môn



Chương 123: Trường Sinh Môn

Kẻ cầm đầu của nhóm người liền cung kính kể lại toàn bộ sự việc.

Hóa ra, đám người này là nhân thủ của võ đoàn An Băng. Được một người tự nhận là đệ tử của Trương Sinh Môn thuê làm nhiệm vụ. Nội dung của nhiệm vụ chính là đến các khu nhà nghèo trong thành, tìm kiếm trẻ em rồi mời chào gia nhập Trường Sinh Môn.

Đã là mời chào thì dĩ nhiên là phải do đối phương tình nguyện. Lúc đám người này mời chào ba đứa em nhà La Ly cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, khi họ đưa một hòn đá cho từng đứa trẻ cầm trong tay. Vậy mà cả ba đều làm cho hòn đá chuyển thành màu trắng. Đặc biệt, khi đứa nhỏ nhất cầm lên, hòn đá không những chuyển trắng mà còn phát sáng lên.

Hòn đá này là vật do người đệ tử Trường Sinh Môn giao cho võ đoàn. Tên đó có một cái lưu ý đặc biệt quan trọng. Nếu đứa trẻ nào làm hòn đá này đổi sắc thì phải mang đi cho bằng được. Cho dù có dùng thủ đoạn thì cũng không thành vấn đề. Mọi rắc rối sẽ do Trường Sinh Môn gánh vác và xử lý.

Vốn dĩ mọi chuyện rất thuận lợi. Được mời chào vào môn phái tu hành, gần như đứa trẻ nhà nghèo nào cũng sẽ không từ chối. Nhưng ai mà ngờ rằng, La Ly lại nhất quyết từ chối.

Người của võ đoàn An Băng cũng không lập tức dùng thủ đoạn cực đoan. Họ cố gắng khuyên giải, thậm chí là đưa ra những lợi ích cực lớn để dụ dỗ La Ly. Không ngờ rằng La Ly vô cùng kiên quyết.

Bọn họ đều là võ sư, bình thường luôn được dân thường kính sợ. Đến cả quan phủ cũng không dám tùy ý đắc tội. Vậy mà hôm nay lại bị một cô gái bình thường liên tục từ chối.

Nếu là những đứa trẻ khác, một khi bị từ chối thì họ sẽ chẳng buồn để ý đến. Nhưng mấy đứa này thì không được. Phần thưởng khi mang một đứa trẻ đặc biệt về là vô cùng lớn. Đặc biệt là cái đứa nhỏ nhất, nói không chừng từ đó mà họ có thể tìm được cơ hội trở thành tu sĩ.

Chính vì vậy mà đám người võ đoàn An Băng quyết định cưỡng chế. Định dùng vũ lực bắt giữ toàn bộ. Cô chị La Ly thì sẽ đem về làm nô, còn ba đứa em thì giao cho Trường Sinh Môn.

Nói thật, võ đoàn An Băng cũng không thường xuyên làm mấy chuyện thế này. Cho nên, khi La Ly quỳ gối van xin thì họ cũng có chút mũi lòng. Nhưng đứng trước sự dụ hoặc của cơ hội thành tu sĩ, họ đã quyết định bán đi một chút cảm giác tội lỗi trong lòng.



Đừng hiểu lầm, đây cũng chỉ là một chút cảm giác nhỏ bé khi ai đó làm chuyện gì xấu xa vài lần đầu mà thôi. Ở cái thế giới này, giai cấp và quyền lực mới là chủ chốt. Chính vì vậy mà khi bị một đứa trẻ cắn tay thôi thì tên kia đã muốn g·iết c·hết nó.

Chuyện sau đó thì Trần Minh Quân đã tận mắt chứng kiến.

Trần Minh Quân nghe xong thì trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, hắn gọi La Ly ra, rồi hỏi La Ly những chuyện đã xảy ra có đúng như vậy hay không.

Chuyện Trường Sinh Môn thuê người thì dĩ nhiên cô không biết. Còn chuyện xảy ra khi đám người này mời chào ba đứa em của cô thì đúng, không sai một chút nào.

Nếu đúng là như vậy, đám người này cũng không tính là dạng người cùng hung cực ác gì. Cũng chỉ là nhận tiền thay người khác mời chào đệ tử mà thôi.

Chỉ có điều, hành vi cưỡng chế cộng với ra tay hung ác với trẻ em thì hắn rất ác cảm. Mặc dù tên đó đ·ã c·hết rồi, nhưng Trần Minh Quân tin tưởng một điều. Nếu thay vị trí tên đó cho bất cứ kẻ nào trong số này, thì kẻ được thay cũng sẽ có hành động tương tự. Đây là suy nghĩ giai cấp phân biệt, kẻ ở trên thì không tha cho kẻ ở dưới dám làm tổn thương mình. Cho dù đó là một đứa trẻ cũng không ngoại lệ.

Suy đi tính lại, Trần Minh Quân cũng không biết phải xử lý đám người này thế nào cho thỏa đáng. Dễ dàng bỏ qua thì không được. Nhưng xử nặng thì có vẻ bản thân quá hà khắc. Hắn vẫn muốn giữ vững bản tâm của mình, không muốn tâm trí dần xa đọa vào cách suy nghĩ và hành động vô tình của giới tu sĩ.

Ngoài ra, hắn còn có thêm một nghi hoặc vô cùng khó hiểu. Chuyện được mời chào vào môn phái tu hành là một chuyện tốt. Tại sao La Ly lại kịch liệt phản đối như vậy.

Trần Minh Quân nhìn La Ly rồi chân thành hỏi

“La Ly cô nương, có thể cho tôi biết tại sao cô lại phản đối cho ba đứa em đi Trường Sinh Môn hay không?”

Câu hỏi này không chỉ Trần Minh Quân muốn hỏi. Mà cả đám người võ đoàn An Băng kia cũng vô cùng muốn biết. Nếu không phải vì chuyện này, bọn họ sẽ không rơi vào tình cảnh bây giờ. Vốn chỉ là một việc vô cùng đơn giản, tiến hành vô cùng thuận lợi, gần như ai được mời chào cũng đồng ý.



Không ngờ tự nhiên lại xuất hiện một cô gái đi ngược lại toàn bộ người khác. Nếu ba đứa trẻ này bình thường thì cũng thôi. Ngặt nỗi, chúng nó lại là đối tượng được yêu cầu buộc phải có.

La Ly nhìn Trần Minh Quân, rồi lại nhìn qua đám người đang quỳ. Gương mặt tỏ vẻ vô cùng khó xử và khó nói.

Trần Minh Quân thấy vậy thì liền hiểu ý. Hắn làm động tác phất tay một cái, thực ra là động ý niệm, dùng sức mạnh không gian châu tạo một cái kết giới cách âm. Một màn sáng đột nhiên xuất hiện và bao trọn La Ly cùng Trần Minh Quân vào bên trong.

Chỉ thấy Trần Minh Quân mỉm cười nhìn La Ly rồi nói

“Hiện tại đã an toàn, sẽ không ai nghe được những gì cô nói”

La Ly nhìn thấy thần tích một lần nữa. Trong lòng vô cùng rung động. Cô biết vị khách quan này chắc chắn không phải người thường. Nhưng không bình thường tới mức độ trước mắt thì có hơi quá sức tưởng tượng của cô rồi.

Giờ thì La Ly đã an tâm hơn không ít. Không phải cô sợ cho chính bản thân mình. Cô sợ những gì mình nói ra sẽ làm luyên lụy tới Trần Minh Quân. Bởi vì Trường Sinh Môn là một môn phái tu hành. Không có đủ thực lực mà biết đến những chuyện hắc ám của người ta thì chính là tự tìm đường c·hết.

Đã thông suốt về thực lực của Trần Minh Quân. Một ý nghĩ to gan đột ngột xuất hiện trong đầu cô. Vừa nghĩ tới khả năng này, tim cô không khỏi đập nhanh lên, khóe mắt cũng bắt đầu chảy ra nước mắt.

La Ly nhìn vào mắt Trần Minh Quân, sau đó quỳ xuống rồi nói

“Đại nhân, xin ngài hãy ra tay cứu cha mẹ và em gái của ta! Cái giá là gì ta cũng sẽ chấp nhận”

Trần Minh Quân nghe vậy thì ngớ người ra. Hắn đang hỏi chuyện Trường Sinh Môn. Tại sao đột nhiên lại là chuyện cứu mạng người rồi.



Thắc mắc thì thắc mắc, hắn vẫn đở La Ly đứng lên rồi chân thành nói

“La Ly cô nương, cô đừng hở chút là quỳ lạy tôi nữa. Trước tiên hãy nói rõ cho tôi nghe mọi chuyện. Nếu có khả năng, tôi nhất định sẽ ra tay cứu giúp!”

“Vâng, ta sẽ kể hết cho đại nhân nghe”

Từ miệng của La Ly, Trần Minh Quân lại biết thêm một chút sự tình về Trường Sinh Môn. Cũng hiểu rõ hơn về cố sự của La Ly.

Không ngờ cha mẹ của La Ly đều là tu sĩ. Mặc dù thực lực không phải quá cường đại, nhưng cũng đủ để xưng hùng xưng bá một phương trên thế gian.

Gia đình của La Ly không ở đất Nam Châu mà ở Tây Châu. Trong nhà tổng cộng có 7 người, bao gồm cha mẹ cô cùng 5 chị em. Trong đó, cô là chị cả, kế cô là một người em gái, còn lại đều là em trai.

Hai năm trước, khi em cái của cô đi ra ngoài du ngoạn thì gặp phải người Trường Sinh Môn mời chào. Tuy lúc đó em gái của cô đã hơn 10 tuổi, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng xem là một đứa trẻ.

Cha mẹ của cô đều là tu sĩ, dĩ nhiên em gái của cô sẽ từ chối. Ai mà ngờ, bọn họ lừa em cô nhặt một hòn đá lên. Khi nhìn thấy hòn đá phát sáng, người của Trường Sinh Môn liền ra tay b·ắt c·óc em gái của cô mang đi.

Lúc cha cô hay tin, ông liền để mẹ cô dẫn theo cả nhà dọn sang một chỗ khác. Còn bản thân ông thì tìm tới Trường Sinh Môn để đòi người.

Cha của cô đi chuyến đó thì không thấy trở lại nữa. Bởi vì quá lo lắng, mẹ của cô lại đổi chỗ ở, rồi giao lại 3 đứa em trai cho La Ly chăm sóc, một mình bà đi đến Trường Sinh Môn tìm chồng con.

Sau đó không lâu, cô được một người giấu mặt âm thầm báo tin. Nội dung đại khái là, cha mẹ của cô đang b·ị b·ắt làm nô lệ trên Trường Sinh Môn, cả đời sẽ khó thoát được. Còn em của cô cũng có số phận thê thảm hơn rất nhiều. Người nọ còn nói rõ, nếu cô không nhanh chóng dẫn các em chạy trốn, số phận của cô và các em cô cũng sẽ tương tự.

Cô không biết người báo tin là ai, cũng không thể nào xác minh được sự tình người đó nói. Nhưng đứng trước lựa chọn thì cô chỉ có thể chọn tin là có. Chính vì thế mà cô đã mang theo 3 đứa em chạy trốn. Từ Tây Châu chạy đến Nam Châu. Đối với người khác thì cô luôn nói gia đình bị t·hiên t·ai, cha mẹ c·hết hết, chỉ còn lại cô cùng 3 đứa em.

Vốn La Ly cũng là một võ sư, nhưng vì chăm lo cho các em, lại sinh hoạt thiếu thốn thời gian dài. Thành quả tu luyện cũng dần dần thoái hóa. Hiện nay, cô so với người thường chẳng khác gì nhau.