Thuận Thiên

Chương 124: Thảo nguyên độc giác



Chương 124: Thảo nguyên độc giác

Nói như vậy, La Ly nhất quyết không cho các em của cô gia nhập Trường Sinh Môn là chuyện đương nhiên. Cha mẹ và đứa em gái của cô đều đang bị Trường Sinh Môn nô dịch, sống c·hết chưa rõ. Làm sao mà cô có thể để 3 đứa em trai của mình đến đó được.

Kể xong tất cả, La Ly lại nhìn Trần Minh Quân bằng ánh mắt lo lắng và chờ mong. Cô sợ Trần Minh Quân sẽ không thể giúp cô. Cô sẽ không trách gì Trần Minh Quân. Bởi vì, từ những hành vi của Trần Minh Quân, cô đã nhận ra con người của Trần Minh Quân. Nếu Trần Minh Quân có thể, chắc chắn sẽ đồng ý giúp cô.

Chỉ có một khả năng làm Trần Minh Quân từ chối, chính là khả năng của Trần Minh Quân không đủ đến chống lại Trường Sinh Môn.

Nói thật, trong lòng của La Ly lại nghiêng về khả năng sau hơn. Dù cô chưa từng xông pha trong giới tu sĩ. Nhưng cô cũng hiểu sức mạnh của một tông môn là to lớn vô cùng. Một tu sĩ nhỏ lẻ làm sao có khả năng chống lại. Trừ phi đó là một tu sĩ vô cùng cường đại. Mà tỷ lệ gặp một tu sĩ cường đại thấp đến gần như bằng không.

Một tu sĩ cường đại có địa vị không thua gì hoàng tộc. Ai lại đi lang thang ở một nơi hẻo lánh như chỗ này. Lại còn đủ rãnh rỗi ra tay hiệp nghĩa, giúp đỡ người ở tầng lớp đáy xã hội như cô.

Không phải La Ly suy nghĩ tiêu cực, đây là hiện thực mà người ở thế giới này đều đã chấp nhận. Thế giới quan của họ đã thâm căn cố đế như vậy. Chuyện vai vế địa vị, sang hèn phân biệt đã là chuyện hiển nhiên. Một người có địa vị cao mà không đi ức h·iếp kẻ yếu thế thì đã được xem là người tốt.

Nhìn ánh mắt của La Ly, trong lòng Trần Minh Quân ngập tràn cảm xúc đồng cảm. Hiện tại, hắn cảm thấy bản thân sinh ra và lớn lên trên Trái Đất chưa hẳn đã là một chuyện xấu.

Hắn vẫn còn nhớ, lúc mới biết bí mật về thế giới của những người tu luyện, trong lòng hắn cảm thấy một chút gì đó không công bằng. Hiện giờ lại cảm thấy, cuộc sống của người dân bình thường trong thế giới tu luyện đúng là quá bi thảm.

Dẹp bỏ sự cảm khái trong lòng, Trần Minh Quân nhẹ nhàng nói

“Cô yên tâm, nếu cha mẹ và em gái cô vẫn còn, tôi sẽ mang họ về!”



La Ly nghe Trần Minh Quân nói như vậy thì không kìm chế được kích động. Cô nắm lấy cánh tay của Trần Minh Quân, dùng giọng khó tin mà hỏi lại.

“Ngài … ngài… ngài nói … là … là thật sao?”

Tuy trong lòng của cô có một chút hy vọng, nhưng khi thực sự nghe Trần Minh Quân đáp ứng thì vẫn khó mà tin được. Thành ra mới có hành động quá khích như vậy.

Trần Minh Quân mỉm cười, dùng bàn tay còn lại vỗ lên tay của La Ly để trấn an, rồi nhẹ nhàng khẳng định

“Đúng vậy, là thật. Chỉ cần họ vẫn còn, tôi sẽ chắc chắn cứu được họ. Giờ cô hãy vào chăm sóc 3 đứa em của cô, tôi đi rồi sẽ sớm trở lại”

Trần Minh Quân nói xong, trong lòng liền động ý niệm. Thân hình của hắn cùng với đám người võ đoàn An Băng lập tức biến mất. Nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này lần nữa, hy vọng trong lòng La Ly lại càng thêm lớn hơn.



Ở một vùng thảo nguyên rộng mênh mông, Trần Minh Quân xuất hiện từ trong hư không. Ngay sau đó là từng người trong võ đoàn An Băng. Cảnh tượng này dọa sợ không ít động vật tự nhiên đang ăn cỏ. Chúng nháo nhào chạy tán loạn ra khắp nơi.

Đám người võ đoàn An Băng thì đã như hóa đá. Chúng đang quỳ chờ Trần Minh Quân xử trí. Đột nhiên cảm thấy tầm nhìn quay cuồng. Vừa bình thường lại thì họ đã thấy mình đang ở một cái thảo nguyên.

Sau khi nhìn kỹ cảnh vật xung quanh, họ nhận ra nơi này. Chính vì nhận ra nên trong lòng lại dâng lên kinh đào hãi lãng. Nơi đây gọi là thảo nguyên độc giác, tên gọi của nó xuất phát từ loài động vật có quần thể lớn nhất ở đây, chính là những con thú nhỏ có một sừng trên đầu, thường gọi là tiểu độc giác thú.



Sở dĩ nhắc tới tiểu độc giác thú là vì chúng rất là nổi tiếng. Toàn thân của chúng đều là thuốc bổ, từ da, lông, huyết nhục, xương cốt cho tới chiếc sừng. Trong đó, đặc biệt quý giá nhất là chiếc sừng. Bởi vì sừng tiểu độc giác thú có thể gia tăng tốc độ tu luyện cho võ sư. Chỉ cần có thể thường xuyên phục dụng sừng tiểu độc giác thú, võ sư sẽ có cơ hội rất lớn chuyển mình thành tu sĩ.

Thế nhưng, xung quanh thảo nguyên độc giác chính là rừng rậm nguyên sinh. Trong rừng rậm nguyên sinh có rất nhiều dã thú cường đại, thậm chí còn có linh thú có linh trí và biết tu luyện. Nếu vận may kém còn có thể gặp phải yêu thú, chính là linh thú đã tu luyện ra yêu khí, sánh ngang với tu sĩ nhân loại.

Cho nên, muốn bắt được tiểu độc giác thú là một chuyện vô cùng khó khăn. Chỉ có những người ở tầng thấp, hay võ sư tự do mới mạo hiểm vượt qua rừng rậm nguyên sinh, tìm bắt tiểu độc giác thú. Chính vì vậy, dù giá trị của tiểu độc giác thú rất lớn, nhưng trên thị trường rất ít nhìn thấy, là món hàng cực hiếm.

Bình thường, đám người võ đoàn An Băng có lẽ sẽ rất vui mừng. Bởi vì họ đang ở trung tâm của thảo nguyên độc giác. Cho dù không mạo hiểm trở ra, chỉ cần ở lại đây chuyên tâm tu luyện, cũng sẽ có ngày họ trở thành tu sĩ. Khi đã là tu sĩ, nguy hiểm của rừng rậm nguyên sinh cũng sẽ giảm nhiều. Lúc đó đi ra cũng không muộn.

Nhưng! Vận mệnh của họ đang ở trong tay Trần Minh Quân. Hơn nữa, họ đến đây cũng là do Trần Minh Quân đưa đến. Tận mắt chứng kiến và tự trải nghiệm những khả năng của Trần Minh Quân, họ đã có một cái suy nghĩ vô cùng đáng sợ.

Có lẽ, người trước mắt là một vệ thần!

Cho dù họ chưa từng gặp vệ thần, cũng không biết được năng lực của vệ thần là gì. Nhưng họ đã gặp nhiều tu sĩ, kể cả những tu sĩ vô cùng cường đại. Nhưng trong số đó, không có ai có thể làm được những chuyện như Trần Minh Quân làm. Tối thiểu là không có chuyện đến và đi chỉ trong một cái chớp mắt.

Bình thường, nếu cưỡi truy phong thú với tốc độ cao nhất, thì cũng phải hơn 2 tháng mới có thể đi từ thanh trấn kia đến được biên giới rừng rậm nguyên sinh. Còn con số cụ thể, thế giới này chưa có khả năng đo lường chính xác.

Trần Minh Quân đưa đám người này đến đây là có mục đích. Hắn tạm thời chưa biết xử lý họ ra sao, cho nên sẽ giam lỏng họ tại nơi đây. Trong lúc đó, hắn sẽ đi cứu cha mẹ của La Ly.

Cho nên, vừa di chuyển tới đây, hắn đã tạo ra một cái kết giới vô hình. Kết giới này như một cái mái vòm, bao trọn khu vực có đường kính 5km. Bao nhiêu đây đủ không gian cho họ sinh tồn tạm thời.



Nếu hắn biết rõ hơn về chỗ này, có lẽ sẽ không tốn công tạo kết giới. Cho dù không có kết giới, đám người võ đoàn An Băng cũng sẽ không dám vượt qua rừng rậm nguyên sinh. Chưa kể, chỉ cần hắn ra một cái mệnh lệnh, đám người này sẽ chắc chắn nghe theo, không ai dám trốn.

Trần Minh Quân cũng không muốn trì hoãn lâu, làm xong chuyện cần làm thì hắn liền hỏi kẻ cầm đầu trong đám người về Trường Sinh Môn. Với lòng kính sợ trong lòng, tên kia dĩ nhiên sẽ thành thật nói ra tất cả những gì mà hắn biết.

Bởi vì Trường Sinh Môn là tông môn tu hành. Đám võ sư như võ đoàn An Băng cũng sẽ biết không quá nhiều thông tin. Dù không thể biết hết chi tiết, nhưng những thông tin cơ bản thì vẫn nắm rõ.

Trường Sinh Môn là một môn phái tu hành có phạm vi ảnh hưởng đến toàn bộ Xa Quốc. Tu sĩ của Trường Sinh Môn có một đặc điểm chung là tuổi thọ dài lâu, vẻ ngoài luôn rất trẻ trung. So với tu sĩ ở bên ngoài thì có thể sống lâu hơn vài lần. Chính vì vậy mà nó mới có tên là Trường Sinh Môn.

Hơn nữa, môn phái này thường xuyên chiêu mộ đệ tử. Thế nhưng, họ chỉ thu nhận đệ tử còn là trẻ con. Xuất thân càng cao thì tỷ lệ được chiêu mộ càng thấp.

Ngoài những đợt chiêu mộ tập trung, họ còn thường xuyên đi thuê các võ đoàn đi chiêu mộ thay. Đối tượng chiêu mộ luôn là trẻ con nghèo đói. Nói tóm lại là xuất thân càng thấp hèn càng tốt.

Nghe bấy nhiêu đó thì Trần Minh Quân đã cảm thấy không đúng. Một cái tông môn, cho dù có được tài nguyên lớn tới cỡ nào thì cũng không thể là vô cùng vô tận. Nếu vậy thì lấy đâu ra tài nguyên bồi dưỡng đệ tử nhiều như vậy.

Chưa kể là, không gian sinh hoạt của tông môn cũng có giới hạn. Cứ không ngừng chiêu thu như vậy, lấy đâu ra chỗ ở cho đệ tử.

Hơn nữa, những đứa trẻ sau khi đến Trường Sinh Môn thì gần như là biệt tích. Dù biết rằng con đường tu hành là trường kỳ, nhưng cũng không thể biệt vô âm tính như vậy.

Lại kết hợp thêm chuyện của La Ly, Trần Minh Quân có một cái suy nghĩ mà chính bản thân hắn cũng không muốn nó là sự thật.

Có lẽ, đám trẻ con được chiêu mộ đã trở thành một thứ vật phẩm tiêu hao nào đó. Vừa nghĩ như vậy, lòng Trần Minh Quân không khỏi trầm xuống. Nếu đúng là sự thật, Trường Sinh Môn này có thể là một tông môn tà ác đến cực điểm. Còn nữa, có thể chuyện tuổi thọ dài lâu của tu sĩ Trường Sinh Môn cũng có liên quan.

Càng nghĩ Trần Minh Quân càng cảm thấy không thể chờ đợi thêm được. Trong lòng động ý niệm, thân hình lại lần nữa biến mất.

Đám người võ đoàn An Băng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì cho đúng. Cho nên, họ vẫn cứ ngoan ngoãn quỳ ở đó chờ đợi.